Lọc Truyện

Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Cố Vân Đông sửng sốt, “Như thế nào lại khóc? Ai khi dễ ngươi?”

“Là ca ca.” Tiểu cô nương bắt đầu cáo trạng, “Ca ca hư, ta cũng muốn đi đón đại tỷ, hắn cũng không đợi ta, chính mình chạy, tức chết ta.”

Cố Vân Khả tuổi còn nhỏ, lúc trước lại không đủ dinh dưỡng, đừng nói là chạy bộ, đi mau một chút đều thở không ra hơi.

Cố Vân Thư cũng chưa có chú ý, liền chạy như bay đi cửa thôn đón đại tỷ.

Tiểu cô nương tức giận đến hung hăng dậm hai chân, “Ta về sau không để ý tới ca ca nữa.”

Lời nói vừa mới nói xong, Cố Vân Thư đã kích động chạy vào, mặt đầy hưng phấn đối với nàng nói, “Tiểu muội, đại tỷ mua một chiếc xe ngựa, ở ngoài cửa, mau đi xem.”

Tiểu cô nương đôi mắt lập tức sáng, “Ta muốn xem ta muốn xem.” Sau đó, tay nhỏ thực tự nhiên cầm tay Cố Vân Thư, hai người vui vui vẻ vẻ lại ra ngoài cửa.
Cố Vân Đông, “…” Hai người cao hứng là tốt rồi.

Nàng lắc đầu, lúc này mới đứng dậy nhìn về Dương thị cùng Đổng thị đang đứng một bên.

Dương thị hai tròng mắt cũng sáng lấp lánh, Cố Vân Đông bật cười, “Nương muốn đi xem thì đi xem đi, bất quá không được quá tới gần mông ngựa.”

Dương thị liền chạy, Đổng Tú Lan lúc này mới đi đến bên người nàng, nhẹ nhàng phun ra một hơi, “Ngươi không có việc gì là tốt rồi, Thanh Viễn lúc trước trở về, nói sự tình phía bên ngươi đã được giải quyết, Bành phủ cũng sẽ không tìm ngươi gây phiền toái. Nhưng ngươi vẫn luôn không trở lại, ta vẫn là không yên lòng.”

“Đổng thẩm không cần lo lắng, nếu không có nắm chắc có thể giải quyết vấn đề, ta sẽ không tùy tiện xông lên.” Cố Vân Đông rất thích Đổng Tú Lan, “Người nói Thiệu Thanh Viễn đã trở lại, hắn ở cách vách sao?”
“Hẳn là vậy, ngươi ở huyện thành cũng gặp hắn đi?”

“Gặp, hắn còn giúp ta một chút chuyện.”

Đổng Tú Lan tức khắc liền cười, “Ta không có nói sai đi, Thanh Viễn là một hài tử không tồi.”

“Ân.”

Đang nói chuyện, Cố Vân Thư lại trở vào, trong tay còn cầm một chuỗi đường hồ lô, “Đại tỷ, đây là ngươi mua cho chúng ta sao?”

Vừa rồi Phùng thúc nói trong xe ngựa có không ít đồ vật muốn đem xuống, hắn liền đi hỗ trợ thu dọn đồ vật, không nghĩ tới vừa chui đầu vào thùng xe, liền nhìn thấy vài cây kẹo đường hồ lô đỏ rực đâu.

Hắn còn tốt, Cố Vân Khả bên kia đã liếm rớt một nửa đường.

“Trong xe hẳn là còn có vài xâu, ngươi đưa cho Từng Nguyệt bọn họ mỗi người một xâu, lại lưu hai xâu cấp cho Phùng thúc mang về nhà đi.”

Cố Vân Thư lại hấp tấp chạy ra.
Thời điểm Cố Vân Đông đi ra ngoài, Phùng Đại Năng đã đem một nửa đồ vật trong xe dỡ xuống.

Mà bên cạnh, một đứa lại một đứa, toàn bộ một tay cầm một chuỗi đường hồ lô, một tay xách mấy đồ vật nhỏ hướng về trong phòng.

Cố Vân Đông xoa xoa trán, đuổi bọn hắn đi qua một bên ngồi ăn, chính mình cùng Đổng thị đem đồ vật mua về xách vào trong nhà.

Sân Từng gia không lớn, nhưng lúc trước bọn họ từng có một cái chuồng heo, hiện tại tuy không nuôi nữa, nhưng sửa sang lại vẫn có thể để ngựa ở đó.

Phùng Đại Năng nguyên bản muốn cho Cố Vân Đông đem xe ngựa đặt ở nhà bọn họ, nhưng Cố Vân Đông nhìn mấy tiểu hài tử vây quanh xe ngựa một bộ dáng không muốn đi, vẫn là thôi.

Phùng Đại Năng trở về, Cố Vân Đông lúc này mới bắt đầu sửa sang lại đồ vật đã mua trong ngày hôm nay.
Nàng mua không ít vải, khi nhìn đến khối vải màu xanh đen trong đó, lúc ấy theo bản năng cảm thấy thực thích hợp với Thiệu Thanh Viễn, thuận tay liền mua.

Lúc này nhìn miếng vải này, liền có chút phát ngốc, cái này, tự nhiên cầm đưa tặng người ta không tốt lắm nhỉ?

Thôi, về sau lại nói. Vừa định sắp xếp tiếp đồ vật khác, Đổng Tú Lan lại vào, “Vân Đông, Thanh Viễn lúc trước đưa tới hai con gà rừng, buổi tối có phải hay không đều làm?” Tầm mắt nhìn đến tấm vải trong tay của nàng, “Di, vải này dệt nhìn không tồi, là cho Vân Thư sao? Có phải hay không màu này hơi tối?”

Bạn đang đọc truyện tại đây

Nhấn Mở Bình Luận