Lọc Truyện

Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Trần Lương lúc này mới phun ra một hơi, quay đầu lại đối với Chu thị nói, “Hồ Lượng chính là bị cha mẹ hắn sủng thành như vậy, mấy lần làm sai chuyện gì cũng không bị đánh không bị mắng, còn che chở nâng niu trong lòng bàn tay. Hiện tại thì tốt rồi, người khác hỗ trợ dạy nhi tử hắn như thế nào làm người. các ngươi cũng nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng đem Ngưu Đản dưỡng thành bộ dáng kia.”

Chu thị cùng Tống thị đều gật gật đầu.

A Khoan thấy sự tình đã giải quyết, liền đưa ra lời cáo từ. Trần Lương tỏ vẻ thực xin lỗi, đã trì hoãn thời gian của hắn.

A Khoan tỏ vẻ không có gì, không nói đạo lý chính là Hồ gia, cùng Trần Lương lại có quan hệ gì đâu?

Hắn vừa đi, Trần Lương mới nhìn về phía Cố Vân Đông đang an tĩnh ngồi ở bên, trên mặt nháy mắt liền mang theo ý cười, cả người đều nhẹ nhàng không ít, “Vân Đông tới là có chuyện gì thế?”
“Ta là tới tìm Trần bá mua ruộng.” Vân Đông đi theo hắn đến nhà chính.

Trần Lương ngẩn người, “Ngươi tính toán mua ruộng? Muốn nhiều hay ít, muốn loại ruộng nào?”

“Ta muốn trước tiên mua mười mẫu, tốt nhất là ruộng thượng đẳng.” Nàng đã hỏi thăm qua, một mẫu ruộng tốt đại khái giá mười lượng bạc, mười mẫu cũng không sai biệt lắm một trăm lượng.

Trần Lương cúi đầu nghĩ nghĩ, nói, “Này nhưng không dễ dàng, ngươi tới trễ, lúc trước có vài mẫu ruộng tốt, đã bị Vương gia cùng Hà gia mua rồi.”

Vương gia cùng Hà gia đều là chạy nạn lại đây, tuy rằng hai nhà này phòng ở còn chưa có xây, cũng không tính toán xây nhà trước, mà là trước tiên tìm ruộng.

Cố Vân Đông ngay từ đầu lại không nghĩ ra chuyện này, đây là sự khác nhau giữa có kinh nghiệm và không có kinh nghiệm.
Trần Lương thật ra cũng đã nghĩ tới phải nhắc nhở nàng, nhưng hai nhà kia động tác quá mau, Cố Vân Đông chưa có tới đã mua rồi. Với lại, tình huống của Cố gia bất đồng, không có tráng lao động, còn có mấy tiểu hài tử cần phải chiếu cố, chỉ sợ cũng không thể nào làm ruộng.

“Như vậy a.” Cố Vân Đông cũng không nghĩ tới mười mẫu ruộng tốt cũng không dễ mua, “Vậy Trần bá trước giúp ta nhìn xem, có gì người liền cho ta biết, bạc ta chuẩn bị trước.”

“Được, ta giúp ngươi lưu ý.”

Cố Vân Đông nói tạ, lúc này mới ra cửa về nhà.

Chỉ là vừa mới đi đến tiền viện, đã bị Chu thị cấp kéo qua.

Cố Vân Đông chớp chớp mắt có chút khó hiểu, lại thấy Chu thị cầm một cái bao giấy tới đưa cho nàng, “Đây là Trần bá ngươi hôm qua ở trấn trên mua long nhãn, ngươi lấy về đi, nấu ăn hay ăn vặt đều được.”
“Thẩm làm gì vậy? Cái này ta không thể thu, ngươi nhanh lấy về đi.” Cố Vân Đông có điểm mộng bức, đồ tốt vậy sao lại đưa cho nàng ăn?

Chu thị lại cường ngạnh nhét vào tay của nàng, “Cho ngươi thì ngươi cầm đi, ta cũng không biết Ngưu Đản tiểu tử thúi kia hai ngày nay đều chạy đến nhà ngươi đi cọ ăn cọ uống, nghe nói còn chuyên môn đi ăn thịt. Nương hắn cũng thật là, hôm nay mới nói cho ta. Long nhãn này ngươi lấy về đi, bằng không thẩm sẽ tức giận.”

Cố Vân Đông sửng sốt một chút, cuối cùng hiểu được.

Một bên Tống thị hơi hơi buông đầu xuống cười cười, nàng kỳ thật là cố ý hôm nay cùng Chu thị nói ra. Nàng thân chỉ là tức phụ, trong nhà không làm chủ được, thứ tốt cũng không ở trong tay nàng. Cho dù ở trên tay nàng, cũng không có khả năng trắng trợn táo bạo đưa ra.
Cũng may bà bà nàng là người hiểu lý lẽ, biết là không thể chiếm tiện nghi của người khác. Bằng không, cũng sẽ không đem long nhãn ra.

Tống thị đối với Cố Vân Đông rất có hảo cảm, đặc biệt Ngưu Đản trở về khi nói đến người Cố gia biểu tình còn rất vui mừng phấn khích, lúc trước nếu không phải Cố Vân Thư cùng Ngưu Đản chơi với nhau, tiểu tử thúi kia còn không vui khi đi đọc sách đâu, nghe nói được tiên sinh khen ngợi cũng là có liên quan đến Cố Vân Thư.

Cố Vân Đông thịnh tình không thể chối từ, rốt cuộc vẫn là cầm long nhãn về nhà. Vừa đến cửa Từng gia, đã nhìn thấy mẹ con Phương thị đang ở chân núi.

Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen247

Nhấn Mở Bình Luận