Lọc Truyện

Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Cố Vân Đông nhìn phụ nhân kia nhiều hơn một chút, nghĩ tới, này không phải là thông gia của Phương thị mà nàng đã nhìn thấy qua sao?

Giống như… họ Ngô.

Lúc trước nghe Phương thị nói, người cùng Trần Vũ Lan đính hôn xác thật là ở trấn trên.

Cố Vân Đông không thích Phương thị, đối với Ngô thẩm này cảm giác cũng giống nhau, bởi vậy liền tính là nhận ra, nàng cũng xem như không quen biết, lướt qua hai người bên người muốn đi.

Không nghĩ tới người gác cổng lại đột nhiên lên tiếng, “Cố tiểu cô nương, đây là phu nhân nhà của chúng ta.”

Hắn chỉ vào một phụ nhân khác bên người Ngô thẩm nói, “Về sự tình đi học của đệ đệ ngươi, có thể cùng phu nhân nhà chúng ta nói trước.”

Cố Vân Đông cười cười, “Không cần, chúng ta còn có việc, liền đi trước.”

Nàng đối với phu phân phu tử gật đầu, liền đem cả nhà rời đi Viết Văn học đường.
Phu nhân kia ngẩn người, hỏi người gác cổng, “Sao lại thế này?”

Người gác cổng liền đem ý đồ của các nàng đến nói phu nhân nhíu nhíu mày, chưa nói cái gì.

Chỉ là khi xoay người phải đi, lại thấy Ngô thị vẫn luôn nhìn bóng dáng Cố Vân Đông như có điều gì đó suy tư, không khỏi kỳ quái nói, “Như thế nào, ngươi nhận thức?”

Ngô thị hoàn hồn, cười nói, “Gặp qua một lần, là người thời gian trước chạy nạn lại đây, đang ở Vĩnh Phúc thôn. Cả nhà này cũng không phải là thứ tốt gì, nghe nói là rất thích chiếm tiện nghi, còn có chút không biết tốt xấu. Ngươi chú ý một chút, người ta nếu vào học đường nhà ngươi, nói câu không dễ nghe, phu tử nhà các ngươi chỉ sợ tiền đồ cũng phải mất vì nàng.”

Phụ nhân kia hơi hơi thay đổi sắc mặt, lão gia nhà bọn họ là cái tính tình gì nàng chính là biết đến, cổ hủ không biết ứng biến, gặp được người có tâm cơ không phải sẽ dễ dàng bị hại sao?
Nghĩ nghĩ, nàng nói với gã gác cổng, “Về sau gặp lại nhà này, cũng đừng để người vào là được. Học đường chúng ta cũng không phải người nào đều thu, phẩm tính rất quan trong.”

“Đã biết, phu nhân.”

Cố Vân Đông đi rất xa vẫn còn cảm giác được tầm mắt của Ngô thị kia, chỉ gặp nàng có một lần, cũng không biết nàng có cái gì để mà đánh giá.

Nàng âm thầm lắc đầu, nhìn thấy Cố Vân Thư ở bên cạnh đang cúi đầu, cảm xúc buồn bã, nhìn không được duỗi tay xoa đầu hắn, “Làm sao vậy?”

“Đại tỷ.” Cố Vân Thư nhấp nhấp môi, ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái rồi nhìn xuống, hồi lâu cứ như là hạ quyết tâm, nói, “Ta, ta không đi học.”

Cố Vân Đông nhướn mày, “Vì cái gì?”

“Lời phu tử kia nói, ta đều nghe được. Hắn, hắn không cho học sinh xuống ruộng làm việc, nhưng nhà chúng ta bây giờ chỉ có mình ta là nam tử hán, trách nhiệm của ta rất lớn, ta muốn xuống ruộng, về sau công việc nặng nhọc trong nhà ta cũng muốn làm.” Cố Vân Thư ngẩng khuôn mặt nhỏ, nói được phá lệ kiên định.
Cố Vân Đông ngây ngẩn cả người, nhìn hắn căng chặt khuôn mặt nhỏ, cảm giác cả trái tim đều mềm mại.

Nàng ngồi xổm xuống, ngang với tầm mắt của hắn, cười nói, “Ân, vậy chúng ta liền không học ở chỗ này.”

Cố Vân Thư gật gật đầu, còn có chút tự trách, “Đại tỷ, ta biết ta quá tùy hứng, rõ ràng ngươi vì chuyện ta đi học đã thực vất vả, chẳng những cùng Ngưu Đản hỏi thăm không ít về sự tình học đường, còn mua cả xe ngựa, ngàn dặm xa xôi tự mình chạy đến học đường tới tìm phu tử, cuối cùng còn bị phu tử cấp mắng cho một trận, ta cô phụ đại tỷ một mảnh hảo tâm, ta không tốt.”

Cố Vân Đông, “…” Bảo bối à, tuy rằng ta biết ngươi thực có thể nhìn hành động của đại tỷ tìm đủ các loại lý do, nhưng lần này có phải hay không nghĩ quá rồi? Cùng Ngưu Đản hỏi thăm sự tình về học đường xác thật là vì ngươi, mua xe ngựa thật sự chỉ là do ta thấy thuận tiện cho mình mà thôi a,hơn nữa từ Vĩnh Phúc thôn đến trấn trên còn không thể xưng là ngàn dặm xa xôi.

Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247

Nhấn Mở Bình Luận