Lọc Truyện

Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Ba người một lần nữa trở lại xe ngựa, Cố Vân Đông mới hỏi Liễu Duy, “Đệ đệ ngươi đâu?”“A? Nga, hắn bị quản gia mang về phủ rồi. Nói là muốn chuẩn bị một chút, ngày mai liền tới đây đi học.”

Cố Vân Đông giương mi lên, “Ta đây ngày mai làm bộ thành gã sai vặt nhà các ngươi, đưa đệ ngươi đi học đường, thế nào?”

“...” Hắn có thể nói ý kiến này chẳng ra gì sao?

Cố Vân Đông cười tủm tỉm, một bên Thiệu Thanh Viễn gật gật đầu, “Ý kiến hay.”

Liễu Duy đột nhiên quay đầu xem hắn, Cố Vân Đông nói thì có cái gì ngươi cảm thấy không tốt đâu? Ngươi là nam nhân, có thể hay không có chủ kiến của mình?

“Vậy một lời đã định, cảm ơn.” Cố Vân Đông vô cùng cao hứng lên xe ngựa.

Liễu Duy cười lạnh, ngươi có hỏi qua ý kiến ta sao?

Hắn căm giận đi đến bên người Liễu An, “Hồi phủ.”
Đường ai nấy đi, từ đây không thấy.

Thiệu Thanh Viễn cũng lên xe ngựa của Cố Vân Đông, trên đường trở về là hắn đánh xe, mãi đến cửa thôn, mới đổi thành Cố Vân Đông.

Trên đường về hắn mới kể về chuyện đi vào núi hôm trước, vốn dĩ hết thảy đều thực thuận lợi, kế hoạch của Thiệu Thanh Viễn cũng chưa có lỗi gì. Liễu Duy cũng xác thật có chút quyền cước công phu, tuy rằng không cao, nhưng chỉ cần không đụng tới đại gia hỏa đại trùng là không có vấn đề gì.

Trong đó có một đầu hươu bào là do hắn săn được, nhưng cũng bởi vì quá mức hưng phấn như vậy, đánh giá chính mình quá cao. Thời điểm gặp được đại trùng không nghe Thiệu Thanh Viễn đứng núp ở trên cây, nhảy xuống bị đại trùng đuổi theo.

Thiệu Thanh Viễn là vì cứu hắn mới chịu thương, còn may trong tay hắn có nỏ tiễn của Cố Vân Đông đưa.
Nỏ kia một bàn tay là có thể thao tác, hơn nữa tốc độ thực mau, so với cung tiễn dùng tốt hơn nhiều.

Chính là bởi vì như vậy, da hổ mới không có thể bảo tồn hoàn chỉnh.

Cố Vân Đông tuy rằng thay hắn cảm thấy đáng tiếc, nhưng người an toàn đương nhiên càng quan trọng hơn, an ủi hắn hai câu, thực mau liền vòng qua cái đề tài này.

Không bao lâu sau, xe ngựa liền vào Vĩnh Phúc thôn.

Sau khi đến Từng gia, phát hiện Đổng Tú Lan đã mang theo Dương thị cùng Từng Nguyệt ở trong sân xử lí những món ăn hoang dã đó.

Ánh mắt Cố Vân Đông sáng rực lên, “Tuy rằng đã không có hươu bào, nhưng có gà rừng thỏ hoàng cũng không tồi.”

“Ngươi thích ăn thịt hươu bào sao?” Thiệu Thanh Viễn hỏi.

“Cũng không tính là thích, chỉ là chưa ăn qua thôi.”

Thiệu Thanh Viễn như suy tư gì đó gật gật đầu, sau khi đem xe ngựa cất lại, liền đi trở về.
Cố Vân Đông đi đến đất nền nhà mình nhìn nhìn, không nghĩ tới mấy người Phùng Đại Năng đều xông tới, “Vân Đông, nghe nói Thiệu Thanh Viễn đánh một còn đại trùng, có thật hay không?”

Thiệu Thanh Viễn cùng Liễu Duy là từ cửa sau của Thiệu gia đem đại trùng đưa lên xe ngựa, lại là ở chân núi, cơ hồ không có người nào thấy.

Hiện giờ cũng không biết là ai truyền ra, tóm lại người nghe cũng đều không quá tin tưởng.

Đại trùng a, kia chính là đại trùng, tùy tùy tiện tiện là có thể đánh được sao?

Cố Vân Đông lại rất khẳng định gật đầu, “Là thật sự.”

“Vậy đại trùng đâu?”

“Bị Liễu thiếu gia mang đi rồi.”

“A…” Mọi người thực thất vọng, bọn họ còn muốn nhìn một chút, đều hưng phấn cả một buổi trưa, nào biết vẫn là không có cơ hội.

Cố Vân Đông xem xong đất nền nhà liền về nhà giúp đỡ nấu cơm chiều, không nghĩ tới nàng vừa đến phòng bếp, liền phát hiện tiểu cô nương Cố Vân Khả đang nghiêng đầu ghé vào trên bàn ngủ.
Trước mặt nàng, còn có….lê ngào đường.

Xong rồi, nàng quên mất chuyện này.

Tiểu cô nương nghe được thanh âm, mở mắt ra đáng thương hề hề nhìn nàng, “Đại tỷ, còn chưa thể ăn sao?” Nàng đã đợi cả một buổi trưa rồi.

Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng, vội gật gật đầu, “Có thể có thể.”

Tiểu cô nương lập tức hoan hô một tiếng, “Ta đi gọi ca ca bọn họ.” Nàng là hảo hài tử, có ăn phải nói cho tiểu đồng bọn một tiếng.

Cố Vân Đông bật cười lắc đầu, động thủ đem kẹo đều lấy ra khỏi khuôn trúc. Trong chốc lát tiểu cô nương lại đi vào, “Đại tỷ, bên ngoài có người tìm ngươi nga.”

Bạn đang đọc truyện tại đây

Nhấn Mở Bình Luận