Lọc Truyện

Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Chưởng quầy bị Thiệu Thanh Viễn bắt lấy tay, có chút sợ bị đánh, không dám nhìn tới mắt hắn, chỉ có thể đối với Cố Vân Đông nói, “Được a, ngươi nhưng thật ra đi chế thử xem a, đồ không biết trời cao đất rộng xú nha….AAAA…”

Thiệu Thanh Viễn dùng một chút lực, chưởng quầy tức khắc không dám nói chuyện.

Liễu Duy biết tiệm tạp hóa này là của Đào gia huyện thành, này nháo lớn lên có hại vẫn là Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn, liền vội tiến lên hai bước, hung hăng trừng mắt nhìn chưởng quầy phía trước, “Mắt chó nhìn người thấp, hừ.”

Nói xong, lôi kéo Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn đi ra tiệm tạp hóa.

Bọn họ vừa đi, những người khác trong cửa hàng mới đột nhiên bừng tỉnh lại đây.

Trầm mặc một lát, ngay sau đó đồng thời cười ầm lên.

“Tiểu cô nương kia thật dám khoác lác, hay là đầu óc có vấn đề đi?”
“Ta xem nàng chính là đang nói khùng nói điên, nàng nếu có cái năng lực kia, còn có thể nghèo thành như vậy sao?”

“Nàng khẳng định là lấy không ra tám lượng bạc, cố ý tìm bậc thang để đi xuống đi.”

“Vừa rồi đó là Liễu thiếu gia đi? Liễu thiếu gia hiện tại là càng ngày càng kỳ cục, toàn nhận thức hạng người gì a? Nữ oa kia còn chưa tính, thằng nhóc bên cạnh cũng là một vẻ mặt hung thần ác sát.”

Tiểu nhị một bên tròng mắt xoay tròn vừa chuyển, liền tiến đến bên tai chưởng quầy nhỏ giọng nói, “Thiếu gia chúng ta lần trước không phải là cùng Liễu thiếu gia đánh mã cầu thua ở nhà nổi trận lôi đình sao? Lúc này có phải hay không có thể nương theo việc này, hảo hảo xả giận?”

Chưởng quầy ánh mắt sáng lên, “Vẫn là tiểu tử ngươi cơ linh, hảo hảo nhìn cửa hàng đi, ta đi ra ngoài một chuyến.”
Ba người Cố Vân Đông dần dần đi xa, nhưng đối thoại của mấy người trong cửa hàng vẫn là lọt vào tai bọn họ.

Liễu Duy mặt mày ủ rũ, “Ta nói Cố nha đầu a, nói mạnh miệng sẽ bị sét đánh.”

“Ai nói mạnh miệng?” Cố Vân Đông trừng hắn.

Liễu Duy hừ hừ cười lạnh, “Ngươi nói ngươi có thể chế ra đường trắng so với tiệm tạp hóa kia còn muốn trắng hơn, ta đều nghe thấy được.”

“Ngươi nếu không tin, thì chúng ta đánh cuộc đi.” Cố Vân Đông dừng lại bước chân, “Nếu ta có thể chế ra đường trắng, ngươi phải làm giúp ta một việc.”

“Được.” Liễu Duy thống khoái đáp ứng rồi, dù sao hắn vẫn không tin, hù dọa tiểu nha đầu chơi mà thôi.

Cố Vân Đông quay đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, người sau nháy mắt phản ứng lại đây, “Ta làm chứng.”

Cố Vân Đông đột nhiên nhiệt tình mười phần lên, hảo a, không có đường thì nàng tự mình làm, không có trái cây thì nàng tự mình trồng.
Cố Vân Đông trở lại Vĩnh Phúc thôn, liền hỏi Đổng Tú Lan nhà ai trồng mía.

Vừa lúc, nhà Thạch gia có.

Bất quá không phải rất nhiều, Thiệu Thanh Viễn nghe xong, quay đầu lại liền từ địa phương khác thu mua một xe lớn trở về.

Cố Vân Đông kinh ngạc, trong lòng lại rất cao hứng.

Nàng đi tìm Thạch Đại Sơn, hai vợ chồng bọn họ vừa lúc ở đồng ruộng làm việc.

Cố Vân Đông liền thuận thế nhìn ruộng nhà nàng, thật quả như thôn trưởng nói, nhìn rất khả quan.

Phu thế Thạch gia nhìn đến Cố Vân Đông đột nhiên lại đây đều có chút hoảng, đặc biệt là khi nhìn đến ánh mắt nàng vẫn luôn dừng ở phiến ruộng nhà mình, trong mắt lóe lên ánh sáng vừa lòng, càng là hoảng loạn đến thiếu chút nữa lấy cái cuốc đập trúng chân mình.

Chẳng lẽ, sau khi Lý đại chủ đã chết, lại tới một cái Cố địa chủ?
Trời cao chú định bọn họ không thích hợp trồng cây ăn quả sao? Bọn họ chính là chờ sau khi Lý địa chủ chết thật vất vả mới trồng được một mảnh nhỏ này.

Cố Vân Đông đã nhảy xuống bờ ruộng, trên mặt tươi cười, tận lực mặt đầy từ ái mà nhìn phu thê Thạch gia. Nhưng mà hai người Thạch Đại Sơn nhìn biểu tình này của nàng lại như nhìn thầy quỷ, cố nén lắm mới không quay đầu chạy đi.

Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247

Nhấn Mở Bình Luận