Lọc Truyện

Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Ha?

Cố Vân Đông bị nàng nói như thế thiếu chút nữa cười ra tiếng. Chuộc ra? Nàng không đem nàng ta gắt gao nhận đầu ở Bành phủ để làm tạp dịch nha đầu đã không tồi rồi, còn muốn chuộc?

Cố Tiên Nhi lại không nhìn thấy biểu tình của nàng, ngước mắt nhìn phòng của Cố gia còn muốn to gấp đôi phòng của nàng, kích động nói, “Căn phòng này không tồi, về sau cho ta ở đi. Đến lúc đó ta muốn một cái giường khắc hoa lớn, còn muốn bàn trang điểm, bên kia ngăn tủ muốn mấy cái, đúng rồi, còn có bình hoa, gia đình giàu có đều phải có bình hoa trong phòng, Bành phủ cũng như vậy.”

Nàng đều đã lập kế hoạch tốt, sau này lại bảo Cố Vân Đông mua cho nàng mấy tấm lụa, còn mua thêm mấy khối vải đẹp để làm quần áo.

Ở phòng ở như vậy, mặc quần áo mới, còn không phải giống như một tiểu thư quý tộc sao?
“Cố Tiên Nhi.” Cố Vân Đông đánh gãy lời nói miên man bất định của nàng, cười lạnh hỏi, “Ngươi ở Bành phủ làm hạ nhân bao lâu rồi?”

“Ngươi hỏi cái này làm cái gì? Không đến hai tháng.” Nàng không kiên nhẫn trả lời.

“Không đến hai tháng a.” Xem ra so với khi nàng tới Vĩnh Phúc thôn còn muốn sớm hơn một chút, Cố Vân Đông gật gật đầu, “Vậy cũng không ngắn, như thế nào, hai tháng làm hạ nhận, còn không có học được việc cong đầu gối sao?”

Cố Tiên Nhi sửng sốt, “Ngươi, ngươi có ý tứ gì?”

“Làm một nô tài, nơi nào cho ngươi tự tin ở nhà ta khoa tay múa chân?”

“ Cố Vân Đông, ngươi dám cùng ta nói chuyện như vậy?” Trước kia Cố Vân Đông căn bản là không dám phản bác nàng, cho dù bị nàng mắng bị nàng đánh, cũng chỉ sẽ khóc sướt mướt trốn đi, hiện tại lá gan lại lớn như vậy?
“Vì cái gì không dám? Nơi này là nhà của ta, ngươi đứng ở trên địa bàn nhà ta sai sử ta, đầu óc của ngươi không có vấn đề gì đi?” Cố Vân Đông liền mang một ánh mắt như xem ngốc tử mà nhìn nàng.

“Ngươi mới có vấn đề, lá gan của ngươi thật lớn, ngươi không sợ ta sẽ…”

“Sợ ngươi cái gì, sợ ngươi đi cáo trạng sao? Đi thôi đi thôi, đi tìm gia gia nãi nãi người mà đem ngươi bán đi ấy, đi tìm cha mẹ ham ăn biếng làm của ngươi đi, đi tìm đi.” Cố Vân Đông bắt đầu vén tay áo, “Sợ ngươi đánh ta sao? Tới, ngươi thử xem, nhìn xem ai quyền mạnh hơn.”

Cố Tiên Nhi kinh khiếp, Cố Vân Đông, Cố Vân Đông thật sự thay đổi. Trở nên một chút đều không sợ nàng, còn dám động thủ muốn đánh nàng?

Không đúng, nàng khẳng định là xem chính mình không có chỗ dựa, gia gia nãi nãi cha nương đều không ở, nàng liền làm khỉ ở trong núi không có Hổ tự mình xưng Đại Vương.
Nhìn đến Cố Vân Đông như vậy, Cố Tiên Nhi vẫn là có chút sợ, nàng nhịn không được lùi về phía sau một bước, căng da đầu nói, “Ngươi, ngươi sẽ không sợ ta đi ra ngoài kêu một tiếng, nói ngươi, nói ngươi không màng sống chết của đường muội mình, nói ngươi có một đường muội làm hạ nhân ở trong nhà của người khác, ngươi thấy chết mà không cứu.”

Cố Vân Đông không sao cả, “Đi a, nhìn xem cái ma ma mang ngươi tới kia nếu nghe được những lời nàng của ngươi sẽ nghĩ như thế nào. Nga, đại khái sẽ tưởng, chẳng lẽ Bành phủ của các nàng là đầm rồng hang hổ, không đem ngươi chuộc ra chính là thấy chết mà không cứu?”

Cố Tiên Nhi sắc mặt đột nhiên thay đổi, nàng không dám.

Nàng mới đến Bành phủ không đến hai tháng, chỉ là một nha đầu thô sử hôm nay vừa lúc thời điểm đến trong viện quét tước được Tiền ma ma nhìn đến, thuận tay mang lên. Nghe nói là bởi vì những nhị đẳng tam đẳng nha hoàn ấy không chịu tới địa phương nông thôn, cho nên nàng mới có cơ hội này.
Liền một đường này, nàng đã kiến thức được sự nghiêm khắc của Tiền ma ma. Nếu là những lời này bị nàng nghe qua, nàng trở về Bành phủ tuyệt đối không có những ngày lành.

Ở Bành phủ hai tháng, kỳ thật nàng cũng là có một chút tiến bộ như vậy. Chỉ là chợt nhìn thấy Cố Vân Đông, liền trở về thói quen phương thức hành sự trước kia của nàng mà thôi.

Hiện giờ sau khi nhìn thấy Cố Vân Đông không dễ khi dễ, nàng ngược lại không dám quá mức kiêu ngạo. Đây là một kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu.

Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen247.com

Nhấn Mở Bình Luận