Lọc Truyện

"A!" ôi cắn trúng rồi!" Ông Tân ăn đến cái bánh 'Trung Thu thứ ba, mừng rỡ reo lên.

Mọi người nhìn sang. Quả nhiên họ nhìn thấy đồng xu một nhân dân tệ mới tinh trong chiếc bánh Trung Thu trên tay của ông Tân.

Bà Tần phấn khởi vỗ vai ông nói: "Tốt lắm ông xã, hôm nay ông thật may mắn!"

"Vận may của ông bà thông gia thực sự tốt. Có vẻ năm nay sẽ kiếm được rất nhiều tiền” Phương Nhã Nhàn nói những lời tốt lành.

Ông Tần cười nói: "Kiếm được nhiều tiền là tốt rồi, mượn đồng xu may mẫn con dâu cho mong đầu gội đầu của Tần thị chúng ta làm ăn phát đạt!"

Tô Thi Hàm vui vẻ, cắn thêm một miếng bánh Trung Thu, đột nhiên bị cấn răng.

Cô trăm mặc, Tân Lãng ở bên lên tiếng trước:

"Xem ra người may mẫn thứ hai đã xuất hiện, chúc mừng Thị Hàm". 

Tô Thi Hàm cười duyên và giơ bánh Trung Thu lên cho mọi người xem.

"Là con! Con đã ăn chiếc bánh Trung Thu có đồng xu thứ hai, cũng giống như cha, con ước rằng công việc kinh doanh của con sẽ thành công trong năm nay, và công ty hoạt hình sẽ đi đúng hướng!"

"Thi Hàm của chúng ta nhất định sẽ thành công!"

"Đúng vậy! Thi Hàm là một sinh viên giỏi, nhất định có thể làm tốt!" Ông bà Tần cùng nói.

Phương Nhã Nhàn nhìn con gái với nụ cười hài lòng trên khuôn mặt.

Tô Vĩnh Thắng ở bên cũng mừng cho con gái, nhưng đồng thời cũng cảm thấy áp lực. Bởi vì bây giờ chỉ còn lại đồng tiền may mẫn cuối cùng. Ông đã ăn đến cái bánh Trung Thu thứ ba rồi, vẫn chưa gặp được đồng tiền xu. Ngoại trừ ông và ông Tân, những người khác đều chỉ ăn một cái bánh Trung Thu, trên đĩa bây. giờ chỉ còn lại hai chiếc bánh Trung Thu.

Nghĩ đến đồng xu may mắn, Tô Vĩnh Thẳng vội vàng cắn miếng cuối cùng trong tay, sau đó lại cắn một miếng khác, nhưng cản hai miếng, ông phát hiện không có một đồng xu nào trong đó.

Phương Nhã Nhàn chú ý đến ông, thấy ông thất vọng, bà đi tới xem xét rồi mỉm cười: "Hình như không. có xu nảo trong chiếc bánh Trung Thu này. Ông xã, ông không gặp may rồi, chỉ có chiếc bánh Trung Thu cuối cùng trên đĩa thôi. Anh mau ăn cái cuối cùng đi? ”

Tô Vĩnh Thắng nhìn cái bánh Trung Thu trong tay, rồi lại nhìn xuống thắt lưng đang có chút khó chịu của mình.

Ông thực sự không thể ăn nổi nữa!

Tối nay con rể tự tay nấu bữa tối. Ông ăn nhiều rồi, không thể ăn thêm nữa. Nãy giờ ông đã ăn thêm bốn chiếc bánh Trung Thụ, tuy bánh Trung Thu da tuyết rất nhỏ, nhưng thật sự không có chỗ trong dạ dày của ông nữa rồi...

Ngay khi Tô Vĩnh Thắng đang tiến thoái lưỡng. nan không biết có nên tiếp tục ăn hay không, thì Tô Thi Hàm ở đẳng kia đột nhiên kêu lên.

"A!" Chồng, có đồng xu trong bánh Trung Thu của anh nè!”

"Đồng tiền cuối cùng thuộc về anh!"

Tần Lãng cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy trong bánh Trung Thu lộ ra một nửa đồng tiền.

Huyện Huyên trong tay hắn dường như cũng bị cảm xúc ảnh hưởng. Cậu bé vui mừng vỗ tay, trong miệng kêu to: "Baba, Baba..."

Tần Lãng lập tức bật cười khi nghe thấy tiếng gọi của Huyên Huyên.

"Vợ à, Huyên Huyên gọi cho anh Baba rồi kia!”

"Con trai lớn của chúng ta dường như không còn tức giận nữa."

Huyên Huyên vốn không tức giận, liên tục gọi mấy tiếng "Baba”, khuôn mặt nhỏ nhắn bừng lên vui sướng.

Đồng xu may mắn cuối cùng đã được tìm thấy. Mọi người đều nhìn vào nó.

“Ông xã, ông không có được rồi. Xem ra còn phải so may mắn chứ không thể trông cậy vào khẩu vị được. Ha ha, ông nhìn xem, Thi Hàm và Lãng Lãng, ăn một cái là thắng rồi!" Phương Nhã Nhàn cười không thương tiếc.

Mặc dù Tô Vĩnh Thắng có chút xấu hổ, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là con rể ông ăn trúng, nếu không để ông ăn thêm một cái bánh Trung Thu nữa thì ông phải nôn ra mất...

“Chồng à, anh muốn ước gì?” Tô Thi Hàm nhìn anh đầy mong đợi.

Bà Tân ở một bên nói: "Con trai! Cha con ước về đầu gội đầu, con dâu ước về công ty hoạt hình, hay con có thể ước về Tam Tần Trai."

Phương Nhã Nhàn gật đầu đồng ý nói: "Đúng vậy! Con rể, con nên ước về Tam Tăn Trai, như vậy công ty lớn của con năm nay nhất định sẽ kiểm được nhiều tiền."

Nghe mọi người bàn, Tân Lãng cười nói: "Con chỉ có một nguyện vọng, là gia đình chúng ta bình an vô sự, mong cho các con mau chóng trưởng thành.”

Hai đồng tiền may mản lúc nãy chỉ cầu chúc cho. kinh doanh phát triển trong tương lai. Tân Lãng là người quan trọng đối với công ty, mọi người đều cho rằng hắn nhất định hy vọng doanh nghiệp gia đình cảng ngày càng phát triển, nhưng nguyện vọng của Tân Lãng là lời ước nguyện cho gia đình.

Tô Thi Hàm là người đầu tiên có phản ứng, hai mắt hơi đỏ lên, vỗ tay tán thưởng: “Chồng à! Nguyện vọng của anh rất tuyệt."

Bà Tân và Phương Nhã Nhàn cũng rất cảm động, bầu không khí vừa mới trở nên sôi nổi vì phần thưởng may mắn, đột nhiên ấm áp trở lại.  

"Điều ước của Lãng Lãng là tốt đẹp nhất. Năm nay là một năm rất hạnh phúc của hai nhà chúng ta, chúng ta được ngồi đây cùng nhau đón Tết Trung Thu là điều hạnh phúc nhất. Tôi mong răng mỗi năm, đều có thể như thế này."

Nói xong, bà không kìm được mà nhẹ nhàng nắm tay ông Tần.

Ông Tân nhẹ gật đầu: 'Đúng vậy! Làm ăn thuận lợi sao quan trọng bằng gia định đoàn tụ, hòa thuận, Lãng Lãng ước tốt lắm!"

Phương Nhã Nhàn cũng dựa vào vai Tô Vĩnh Thắng. Gần đây vì tính đến chuyện có thai nên cả hai dường như đã tìm được điểm chung, tình cảm của họ. còn tốt đẹp hơn xưa. Sau hơn mười năm chung sống, họ dường như đã quên đi cảm giác yêu đương, càng nhiều hơn là tình thân. Nhưng hiện tại vì chuẩn bị mang thai nên họ cùng nhau chăm sóc cơ thể hàng ngày, giấc ngủ và bổ sung dinh dưỡng cũng rất quan trọng, tình cảm của họ có vẻ ngọt ngào trở lại

Phương Nhã Nhàn giống như quay trở lại hơn mười năm trước. Khi mới có Tô Thi Hàm, thỉnh thoảng ở bên ngoài bà cũng sẽ thể hiện dáng vẻ thân mật như con gái với Tô Vĩnh Thắng.

"Con rể thật tốt! Thi Hàm đi theo Lãng Lãng, cha và mẹ rất an tâm.”

"Mặc dù không có được đồng xu, nhưng ước nguyện của con rể rất tốt, khẳng định so với cha ước còn tốt hơn.”

"Ha ha” Phương Nhã Nhãn và Tô Thi Hàm bật cười ngay lập tức. Bà Tân cúi đầu để kìm lại nụ cười của mình.

Những lời nói của Tô Vĩnh Thắng ngay lập tức khiến bầu không khí vui vẻ trở lại.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận