Lọc Truyện

Nói xong Tô Thi Hàm tiến vào phòng ngủ xem các con.

Dì Vương là người từng trải nên nhìn ra được một chút gì đó, nhưng Tô Thi Hàm đã không muốn nói nên bà cũng không hỏi nhiều.

Sau khi Tân Lãng đem cất số thuốc đông y xong, hắn cũng đi tới phòng ngủ.

Ba đứa nhỏ đang thức, nhìn thấy cha mẹ đã về miệng nhỏ lập tức cong lên lập tức khóc.

Tô Thi Hàm ôm Huyên Huyên rồi lại hôn Vũ Đồng và Khả Hinh, không muốn bỏ qua đứa nào cả.

Tân Lãng đi vào thấy cô chân tay đang luống cuống, vội vàng đi tới phụ một tay ôm lấy hai đứa con gái.

Nhìn thấy các con Tô Thi Hàm lại nhớ tới tình huống thân thể của mình, khiến cái mũi của cô sụt sịt như muốn khóc. Thế nhưng cô cố gắng nhị không muốn khóc trước mặt các con của mình.

Tăn Lãng thấy thế vội vàng ôm con tới dụ dỗ cô: "Vũ Đồng, Khả Hinh có phải cả buổi sáng không thấy mẹ đâu nên bây giờ tất nhớ mẹ phải không, mau mau hôn mẹ một cái đi nào”

Hãn đưa hai đứa nhỏ sát lại gần cô, hai đứa nhỏ cũng tự động biết phải làm gì. Bọn nhóc chu miệng nhỏ dán lên má cô, lưu lại hai dấu nước miếng thơm ngất.

Tô Thi Hàm mặt mày hớn hở quay đầu hôn lại hai đứa con gái.

“Vũ Đồng và Khả Hinh là ngoan nhất”

Huyện Huyện ở trong lòng ngực mẹ không được. khen lập tức bật khóc ngay lập tức.

Tô Thi Hàm lập tức dỗ Huyên Huyên, “Huyên Huyện nhà chúng ta cũng rất ngoan nè, mẹ thương. Huyện Huyên, Huyện Huyện đừng khóc nữa nha”

Đứa nhỏ nghe như vậy hít mũi một cái sau đó rất nhanh lập tức ngừng khóc.

Có ba đứa con an ủi khiến Tô Thi Hàm nhanh chóng quên đi chuyện buổi sáng, cô cùng tụi nhỏ chơi ở trên giường xem ra tâm trạng đã khá lên rất nhiều.

Tần Lãng thấy vậy mới rời khỏi phòng ngủ đi ra ngoài.

Hôm nay hắn xin nghỉ một ngày nên không cần phải đến trường. Buổi chiều hắn ở trong phòng đọc sách, chuẩn bị các sản phẩm cho cửa hàng cho đến chạng vạng hẳn mới bắt đầu nấu cơm tối

Sau khi dì Vương đi rồi hắn cũng không rảnh rỉ cầm cây lau nhà, thu dọn mảnh gỗ vụn trong phòng đọc sách, phun thuốc lọc không khí. Ròng rã tốn mất vài tiếng, Tân Lãng không hề rảnh chút nào.

Mặc dù Vương phụ trách giúp đỡ việc nhà, nhưng nhiều khi do phải chăm sóc ba đứa bé rồi còn phải làm việc nhà đôi khi sẽ có một chút chuyện không lưu ý. Tần Lãng thì không muốn Tô Thi Hàm phải động tay làm, cho nên tất cả mọi việc hắn nghĩ tới đầu tiên hắn đều sẽ tự tay làm.

Đến giờ ngủ, Tân Lãng cho tụi nhỏ ăn sữa bột xong rồi dỗ bọn nó ngủ

Tô Thi Hàm tắm rửa xong ngồi ở một bên giường nói: "Tân Lãng! Hôm nay anh bận rộn cả ngày rồi anh về phòng ngủ sớm một chút đi”

Tân Lãng không hề nhúc nhích, nói: "Thi Hàm, tối nay anh ngủ ở đây.”

Tô Thi Hàm ngây ra một lúc rồi trên mặt bắt đầu đỏ ứng lên.

Tân Lãng giải thích nói: "Cơ thể của em bây giờ không tốt, buổi tối tụi nhỏ thường hay tỉnh dậy. Hơn nữa, hiện tại tụi nhỏ càng ngày càng nặng, nhất là Huyện Huyên đã là một đứa nhỏ mập mạp rồi. Anh lo em sẽ mật nên cứ để anh ở lại đây, tới lúc đó anh có thể ôm tụi nó mà dỗ, như vậy em sẽ có thể nghỉ ngơi thật tốt.”

Lý do quan tâm như vậy, khiến Tô Thi Hàm không. có lý do nào để cự tuyệt

Cô nhẹ nhàng gật gật đầu, đôi mắt rủ xuống ngượng ngùng không dám nói chuyện.

“Vậy anh đi lấy đồ mang qua”" Tân Lãng đi về phòng ngủ đối diện, lúc quay lại trong tay đã ôm hai cái chăn và một cái gối.

“Em ngủ trên giường đi, anh ngủ dưới đất là được”

Nói xong hẳn để đồ trong tay xuống bên cạnh cửa vào, sau đó lấy tấm chăn dày trải xuống đất rồi để tấm chăn mỏng còn lại và cái gối lên.

Tần Lãng sau khi sắp xếp ổn định lập tức nằm xuống, đầu đặt lên cái gối kéo chăn mỏng đắp lên người. Nhìn thấy Tô Thi Hàm ở trên giường nhìn xuốngđất, hẳn nói: “Nhanh ngủ thôi."

Tô Thi Hàm khẽ gật gật đầu, đôi mắt nhìn xuống chỗ ngủ đơn sơ ở dưới đất một chút, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói gì, đỏ mặt nằm xuống.

Tần Lãng cũng năm xuống. Mặc dù, hẳn đã cố ý lấy tấm chăn dày trải xuống đất nhưng lực đệm của lớp chăn quá ít, phía dưới lại là sàn nhà cứng rắn. Hơn nữa, hẳn lại có chiều cao chân thì dài, nên nãm rất không thoải mái

Được một lúc sau, hẳn lập tức khó chịu mà xoay. người trở mình.

Tô Thi Hàm nghe được hành động xoay người của hân trong lòng của cô có chút bối rối.

Tân Lãng ngủ dưới đất chắc chắn sẽ không thoải mái, nhưng mà để cho hắn ngủ trên giường vậy thì khoảng cách bọn họ lại quá gần...

Cuối cùng vẫn là đau lòng chiếm phần hơn.

Tô Thi Hàm ngồi dậy, bật sáng đèn ngủ trên bàn.

Tân Lãng nghe được hành động lập tức ngồi dậy ân cần hỏi: “Sao vậy Thi hàm ? Có chỗ nào khó chịu à?"

Tô Thi Hàm lắc đầu nhích qua một chút rồi chỉ vào chỗ trống trên giường nói: “Anh lên đây ngủ đi”

Tân Lãng thở dài một hơi cười nói: “Không sao. đâu”

“Không, trên đất lạnh lầm anh lên đây đi” Tô Thi Hàm kiên trì nói.

Tân Lãng thấy vậy cũng sẽ không từ chối nữa, cầm gối lên giường.

Hắn ngồi xuống trên giường, giường lớn 2m hơi hơi lún xuống. Mặt Tô Thi Hàm càng lúc càng đỏ ửng, cô suy nghĩ một chút nói: "Để cho các con cũng ngủ trên giường đi”

Tần Lãng biết cô ngại ngùng, thế là không nói hai lời bế ba đứa nhỏ đang ngủ say đặt ở giữa hai người

Một nhà năm miệng ăn nằm ở trên giường lớn cũng không có cảm giác quá chật chội, ba đứa nhỏ năm kế nhau hai bên trái phải là cha và mẹ tựa hồ cũng ngủ ngon hơn bình thường.

Tô Thi Hàm vốn dĩ cảm thấy ngại ngùng, nhưng nhìn ba đứa nhỏ ở giữa khiến tâm tình cô thả lỏng ra.

Xuyên qua tụi nhỏ cô thấy Tân Lãng cũng năm nghiêng, khiến trong lòng dâng lên một cảm giác hạnh phúc không thể tả.

Đây chính là cảm giác gia đình à ?

Có cô, có các con còn có Tân Lãng, khiến chiếc giường lớn trong căn phòng ngủ lớn này trở lên ấm áp. hơn hẳn.

Mặc dù, trong lúc mình mang thai cô không hề nghĩ tới những thứ này. Nhưng bây giờ ở cùng với Tân Lãng một thời gian dài như vậy khiến cô phát hiện ra, dường như cô đã chấp nhận sự sắp xếp này.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận