Lọc Truyện

Omega Thủy Tinh

“Được rồi, không cần khách sáo làm gì. Mau vào nhà đã.” Ông nội thấy cả một nhà cứ đứng nhìn nhau ở ngoài lối đi liền hối thúc mọi người vào trong, không quên nhìn sang hai cô bạn thân của cậu "Hai đứa cũng mau vào đi, đừng có ở đó mà lườm nhau nữa.

“Dạ” Thẩm Ninh đáp lời ông rồi nhìn sang Bạch Vũ “Ông nội kêu anh vào kìa, còn đứng đó làm gì?”

“Tôi sẽ vào nếu Sơ Mặc vào cùng, hai cô cũng đừng có toan tính muốn ôm cậu ấy nghe chưa, tôi không cho phép.” Bạch Vũ đứng bên cạnh cậu, đối diện với hai cô gái mà lãnh đạm, đanh thép nói.

“Tại sao anh lại không cho phép. Đừng nghĩ anh có được cậu ấy rồi thì có thể kiểm soát được tất cả, tôi là bạn cậu ấy từ nhỏ nên tôi vẫn hơn anh.” Thẩm Ninh cũng không chịu thua thiệt mà cãi lại.

“Tôi không có kiểm soát, tôi chỉ lo lắng. Cậu ấy đang trong giai đoạn có thể nguy hiểm tới nhóc con trong bụng bất cứ lúc nào. Cần tránh tất cả những hoạt động không cần thiết.” Bạch Vũ.

“Anh… Có phải anh lo lắng quá rồi không?” Cậu nghe Bạch Vũ nói rồi lại nhìn khuôn mặt của anh, tuy vẫn giữ thần sắc lạnh nhạt nhưng tái hơn bình thường, có vẻ rất là căng thẳng.

“Đương nhiên phải lo rồi.” Bạch Vũ nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm như bóng đêm cụp xuống, che đi mọi cảm xúc.

“Em không sao mà. Chỉ cần không bị đụng chạm mạnh hay bị ngã là được. Ông bố như anh đang quá mức khẩn trương rồi đó.” Cậu buồn cười chỉ vào mấy vết nhăn giữa trán Bạch Vũ, lại nhẹ nhàng vỗ về tâm trạng anh tốt hơn.

“Hình như là vậy.” Bạch Vũ ôm lấy cậu, cả khuôn mặt vùi vào cổ cậu, hít lấy hương pheromone dịu nhẹ ngọt ngào kia.

“Ủa vậy tranh cãi làm chi để rồi bị nhét cơm chó vào miệng thế này hả…” Thẩm Ninh ngán ngẩm nhìn sang Tiêu Hạ mà lẩm bẩm.

“Đi vào thôi.” Tiêu Hạ kéo Thẩm Ninh đi vào.



Bạch Xuyên lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông trước mặt, cả người anh ngay lúc này đều rơi vào trạng thái căng thẳng quá độ, không dám nhúc nhích lại càng không dám nói gì.

Chú Lâm cũng không nói một lời mà nhìn Bạch Xuyên chằm chằm.



“Ba…” Ân Ly khẽ kéo tay áo ba mình.

Chú Lâm vẫn không có phản ứng.

“Ba ơi.” Ân Ly gọi lớn hơn.

“Con ngồi yên đi.” Chú Lâm nhắc nhở con gái, mắt vẫn không rời khỏi người Bạch Xuyên.

“Anh ấy là người đã chữa bệnh cho con, cũng đã chăm sóc cho con rất nhiều, ba đừng có lườm anh ấy nữa.” Ân Ly hết cách đành phá tan bầu không khí.

“Cậu ta chữa bệnh cho con?” Chú Lâm không hiểu lắm lời cô nói.

“Anh ấy là bác sĩ.” Ân Ly đáp lời.

“…” Chú Lâm trầm mặc một chút rồi lại nhìn Bạch Xuyên, lần này ông lên tiếng bắt chuyện với anh “Con gái chú có bắt nạt cháu không?”

“Dạ…” Bạch Xuyên ngơ người nhìn chú Lâm.

“Ba…” Ân Ly nhăn mặt.

“Ba cái gì, ở nhà con là cái đứa dễ xù lông nhất đấy, chắc cháu đã phải khó khăn lắm mới có thể thân thiết được với con chú.” Chú Lâm tuy vẫn còn hơi lo lắng nhưng để không khí dễ chịu hơn ông liền nói mấy lời trêu chọc con gái mình.

“Dạ cũng không có gì khó khăn lắm ạ.” Bạch Xuyên dường như đã buông xuống được cái nặng nề trong lòng, cũng vui vẻ đáp lời chú.

Trong khi đó, bên phía cậu và hai cô bạn…

“Đây là chú của anh hả?” Thẩm Ninh sửng sốt không thôi khi thấy gương mặt Bạch Phi.

“Phải.” Bạch Vũ vừa đút hoa quả cho cậu vừa gật đầu với cô.

“Trời ạ, ở đâu ra người đẹp như vậy chứ?” Thẩm Ninh cảm thán trong sự phấn khích.

“Gì vậy? Ai đẹp? Sơ Mặc hả?” Tiêu Hạ đặt balo của mình xuống, ngơ ngơ ngác ngác mà hỏi bốn người, sau đó lại ngồi xuống cạnh cậu bẹo bẹo má cậu.

“Chị Tiêu Hạ…” Dạ Nguyệt cũng vui vẻ chạy tới ngồi cạnh cô.

“Ế Nguyệt Nguyệt cũng đẹp nhất này…” Tiêu Hạ kéo cô nhóc vào lòng bắt đầu đùa nghịch.

“Nhỏ này vẫn hoạt động ở tần số khác chúng ta thì phải.” Thẩm Ninh đỡ trán.

.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
2. Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập
3. Chiều Hư
4. Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu
=====================================

“Cô ấy vẫn vậy nhỉ.” Cậu cười tươi nhìn hai cô bạn.

“A Nguyệt, mau lấy bài tập ra làm đi.” Từ trên tầng hai bước xuống, Bạch Phi đưa mắt tìm bóng dáng Dạ Nguyệt.

“Một chút nữa con làm. Con còn muốn chơi với các chị ấy.” Dạ Nguyệt xụ mặt nhõng nhẽo.

“Không được, ngày hôm nay đã xin nghỉ theo đúng ý con rồi. Nghỉ thì được nhưng bài tập thì phải làm.” Bạch Phi đứng trước mặt bao nhiêu người, giọng vẫn nghiêm khắc lạnh nhạt.

“Hừ…” Dạ Nguyệt giận dỗi dậm chân.

Cô bé đang định bỏ lên phòng để làm bài tập thì bị Tiêu Hạ giữ lại.

Tiêu Hạ đứng dậy nhìn Bạch Phi giọng điệu cũng không còn vui vẻ nữa. “Em ấy mãi mới có cơ hội được gặp ba mình, chú không thể nào chiều ý em ấy một hôm được hả, chú không thèm để ý tới cảm nhận của em ấy nữa.”

“Chuyện tôi dạy dỗ con bé như thế nào không liên quan gì tới cô. Nếu con bé có thể hoàn thành xong bài tập ngày hôm nay thì tôi sẽ không cấm cản con bé làm gì. Trẻ con cần ưu tiên việc học tập, nhất là khi nó còn là alpha, sau này có khi còn nằm trong số những người thừa hưởng tài sản của Bạch gia.” Bạch Phi đối diện với sự chống đối yếu ớt của cô gái trẻ trước mắt càng không thèm nhân nhượng, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

“Con biết rồi.” Dạ Nguyệt lủi thủi lên phòng.

“A Nguyệt, để chị giúp em làm bài tập. Đúng là chuyện này không hề liên quan tới chị, nhưng trẻ em cần được sống theo cách riêng của chúng, học tập vui vẻ mà chơi đùa cũng phải vui vẻ. Mấy ông già khó tính không hiểu được đâu.” Tiêu Hạ đối với người đàn ông trước mặt không có sợ sệt không có ngưỡng mộ, chỉ có sự không vui, không đồng tình và tính cách của một đứa trẻ con. Khi vừa lướt qua người Bạch Phi, Tiêu Hạ chán ghét mà lẩm bẩm “Đồ xấu xa!!”

Gòi xong, gây chiến tranh chắc luôn.

Thẩm Ninh và cậu nhìn nhỏ bạn thân của mình, ba phần không hiểu, bảy phần như ba.

Còn Bạch Phi thì… (Tôi không biết.)



Chú Lâm ở lại Bạch gia thêm mấy ngày, vừa được quan tâm lo lắng cho hai đứa nhỏ vừa được hai đứa đưa đi đây đi đó vui chơi.

Hai cô nàng kia cũng không có ngoại lệ, trước khi về vẫn còn gây chiến tranh thêm một lần nữa.

Sáng hôm đó, Thẩm Ninh và Tiêu Hạ dậy rất sớm, giúp Dạ Nguyệt chuẩn bị đồ dùng để đi học, (ba người này chung phòng nha).

“Chị Tiêu Hạ, em phải đi học, không thể tạm biệt chị rồi.” Dạ Nguyệt ôm lấy balo ngồi một chỗ buồn rầu.

“Sao lại không thể? Bây giờ chúng ta tạm biệt nhau nào. Lần sau chị hứa sẽ ở lại lâu hơn được không?” Thẩm Ninh ngồi bên cạnh an ủi cô gái nhỏ.

“Cái ông chú xấu xa đó mà thấy em như vậy lại mắng em cho coi.” Tiêu Hạ đứng một bên rất vô tư mà thay áo ngủ. Bình thường chỉ có ba chị em trong cùng một phòng, người khác sẽ không vô ý mà vào không gõ cửa nên để cho nhanh thì cô nàng ngơ ngơ Tiêu Hạ càng hồn nhiên không kiêng nể.



“Ai là ông chú xấu xa?” Tiếng người cùng lúc với tiếng cánh cửa bật mở, Bạch Phi bước vào.

“…” Cả bốn người ngơ ngác nhìn nhau, Bạch Phi vừa vào liền đưa mắt nhìn người đang nói xấu mình, lại thấy một màn không nên thấy, bất giác quay người đi.

Tiêu Hạ còn đang thay dở áo ngủ, cả vòng một không có lấy một mảnh vải nào che đậy cứ thế bị người kia thấy hết.

“Ấy…” Thẩm Ninh nhanh chân chạy tới che chắn cho cô bạn của mình.

“Sao chú lại vào đây mà không gõ cửa hả?” Dạ Nguyệt tức giận mà chất vấn Bạch Phi.

“Còn phải hỏi sao, rõ ràng là ông chú đó cố tình… Đồ xấu xa, biến thái…” Tiêu Hạ vừa thẹn vừa giận, thay xong đồ liền cầm luôn chiếc áo ngủ mà ném vào người Bạch Phi.

“Tôi không có, tôi ở bên ngoài đã gõ cửa cũng gọi mấy lần nhưng không hề có tiếng đáp lại, cho tới khi cô nói tôi xấu xa. Tôi không hề xấu xa cho nên mới đi vào định mắng cô đấy.” Bạch Phi lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đặc sắc kia, cũng ngại ngùng mà quay người không dám đối diện với cô, chỉ có thể cố gắng giải thích.

“Chú còn nói chú không xấu xa, vậy chú thấy hết… Cơ thể tôi rồi, chú không xấu xa thì là biến thái… Đồ biến thái mới ngang nhiên vào phòng con gái như thế.” Tiêu Hạ càng nghe càng tức, do có Thẩm Ninh ở giữa ngăn lại, cô ở phía sau vẫn kêu la trách mắng.

“Tôi đã nói là tôi không có cố ý, tại sao chỉ trách mình tôi trong khi cô cứ vô tư thay đồ như vậy, tại sao không vào trong phòng tắm? Hay có khi cô làm vậy để quyến rũ tôi chứ gì.” Bạch Phi chẳng biết cô nàng đang tức giận như thế nào, giải thích một hồi lại quay ngoắt thái độ mà mỉa mai.

Tiêu Hạ trong lúc tức giận không kiềm chế được nên một đường bước tới, kéo Bạch Phi lại rồi đưa tay tát mạnh một cái.

“Đừng có lôi sự trong trắng của con gái nhà người ta ra để mỉa mai, chú không biết chỉ một câu nói của chú thôi cũng đủ gây ra rắc rối cho người khác đấy.” Tiêu Hạ lãnh đạm, gằn giọng lại trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó thì bỏ đi.

Bạch Phi lần đầu bị người lạ đánh, còn là một cô gái kém mình khá nhiều tuổi đánh, không shock thì cũng chết lặng mà đứng ở đó, bần thần khó hiểu.

Thẩm Ninh và Dạ Nguyệt chứng kiến từ đầu tới cuối, cũng shock ngang không kém gì Bạch Phi.

Không ngờ bình thường ngơ ngơ ngác ngác là thế mà khi tức giận thì cũng không ai bằng, Tiêu Hạ quả nhiên là một cô nàng khó hiểu hay nói đúng hơn là khác tần số.
Nhấn Mở Bình Luận