Lọc Truyện

Ông bố chiến thần – Vương Tọa

Chương 48: Cố Tuyết Cầm lo lắng

“Thật sự là người khác cho tôi mà”.

Long Thiên Tiếu lại nhắc lại lần nữa. Anh biết mình nói vậy thì Cố Tuyết Cầm cũng thấy rất khó tin nhưng vẫn nói lại một lần.

“Anh không muốn nói thì thôi. Anh không làm chuyện gì phạm pháp là được. Anh phải nhớ rằng anh không chỉ có một mình mà còn có Tiểu Tịch. Nếu anh gặp chuyện gì thì Tiểu Tịch làm thế nào?”

Cố Tuyết Cầm lắc đầu, giọng nặng nề nói. Cô cũng không hỏi nhiều về việc Long Thiên Tiếu có bao nhiêu tiền.

“Tôi hiểu điều này. Cô yên tâm, nguồn gốc của số tiền này rất trong sạch”.

Để xoa dịu nỗi lo lắng của Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu lại nói.

“Vậy thì được. Ngày mai là ngày giỗ của ông nội. Đến lúc đó tất cả mọi người trong dòng họ sẽ đến. Chắc chắn những người đó sẽ lời qua tiếng lại với anh. Hơn nữa, hôm nay anh khiến cho Cố Mĩ Linh thê thảm như vậy thì ngày mai, chị ta nhất định sẽ lấy chuyện này để gây khó dễ, đến lúc đó chắc sẽ khiến anh khó xử. Tôi thấy ngày mai anh không nên đi thì hơn”.

Cố Tuyết Cầm lại nghĩ đến điều gì nên đưa ra ý kiến. Thật ra, ngoài việc lo lắng về những điều này thì trong lòng cô cũng nghĩ tới viễn cảnh của mình. Dự án trong tay cô không còn thì cô cũng chẳng còn giá trị với nhà họ Cố nữa. Sau này đi đâu về đâu thì bản thân cô cũng không thể nói trước.

“Ông cụ là ân nhân của tôi, ngày giỗ của ông ấy thì sao tôi lại không đi chứ. Cô yên tâm, chuyện gì cũng đã có tôi. Ngày mai, sẽ không ai làm khó được tôi và tôi cũng sẽ không làm cô khó xử”.

Long Thiên Tiếu nói quả quyết. Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế thì sự lo lắng trong lòng cũng không hề giảm bớt chút nào, đôi lông mày nhíu chặt lại.

“Haiz, dự án trong tay tôi đã không còn nữa, tôi cũng không còn giá trị trong nhà họ Cố nữa rồi, không biết họ sẽ đối phó với tôi thế nào!”

Cố Tuyết Cầm thở dài, có phần chế giễu nói. Trong một dòng họ lớn luôn tồn tại kiểu tranh sáng đấu tối, huống hồ bố đẻ của cô còn có hai anh em nữa, và họ cũng có rất nhiều con cái.

Cho nên, có vô số những cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào gia sản nhà họ Cố.

Trong lòng Cố Tuyết Cầm biết rõ tình cảnh của mình. Người thừa kế nhà họ Cố cũng không tính đến lượt cô. Nguyện vọng của cô chỉ là tìm được một chỗ đứng an ổn ở nhà họ Cố. Nhiều năm nay, cô đã không còn hi vọng gì nhiều nữa.

“Mất một dự án, lẽ nào không có dự án khác thay thế được sao?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Đương nhiên là có, thật ra nhà họ Tôn ở thành phố Lâm Giang không phải là nhỏ và cũng không tính là một đối tác nhỏ. Muốn bù đắp ảnh hưởng của việc nhà họ Tôn hủy bỏ hợp tác, thì chỉ cần tìm một đối tác lớn hơn thì mới có thể bịt mồm họ lại”.

Cố Tuyết Cầm lại nói.

“Ví dụ như?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Ví dụ?”, Cố Tuyết Cầm nhìn xung quanh, rồi trầm ngâm nói: “Ví dụ như nhà họ Tần hiện nay, nhu cầu về thuốc chữa bệnh của nhà họ Tần gấp mười lần, một trăm lần với nhà họ Tôn. Người trong dòng họ đang nghĩ tất cả các biện pháp để móc nối được với nhà họ Tần, nhưng ngay cả cửa nhà họ Tần, họ còn không vào được”.

“Tôi lại có quen biết một số người nhà họ Tần đấy”.

Long Thiên Tiếu suy nghĩ một lát rồi thản nhiên trả lời. Anh không muốn cho cô biết về mối quan hệ của mình với Tần Viễn Lâm. Có một số việc, cô biết càng ít thì càng có lợi với cô.

“Là chú Trương vừa rồi sao? Hay là người chủ của chú Trương?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Đúng rồi”.

“Chắc là không giúp được gì, ngay cả người đứng sau chú Trương cũng không chắc có thể ảnh hưởng đến quyết định của tập đoàn Long Đằng. Nếu tôi có thể gặp được Tần Viễn Lâm thì tôi mới có thể đàm phán thành công mối làm ăn này. Nhưng Tần Viễn Lâm là người thế nào chứ. Những người như chúng ta, muốn gặp ông ta một lần cũng khó. Anh đi xin gặp thì người ta cũng không cho cơ hội đâu”.

Cố Tuyết Cầm có chút bất lực nói.

“Chị ơi, người tên là Tần Viễn Lâm mà chị nói em đã gặp rồi, có thể bảo bố em đưa chị đi”.

Long Tiểu Tịch chớp chớp mắt, nói. Nghe thấy hai người bàn đến Tần Viễn Lâm, Long Tiêu Tịch vui vẻ góp lời.

“Thật sao? Em gặp ông ấy ở trên TV à?”

Cố Tuyết Cầm mỉm cười, tỏ ra bất đắc dĩ mà nói.

“Tôi có quen vài người ở tập đoàn Long Đằng. Nếu cô tin tôi thì tôi có thể giới thiệu giúp”.

Long Thiên Tiếu nghĩ một lát mới nói.

“Để nói sau nhé, chúng ta ăn cơm trước đã!”

Cố Tuyết Cầm không muốn nói thêm về chuyện này. Cô không tin Long Thiên Tiếu cho lắm. Trong vòng năm năm nay, cô hiểu rất rõ mối quan hệ xã hội của Long Thiên Tiếu. Mặc dù bây giờ Long Thiên Tiếu đã đến tập đoàn Long Đằng làm bảo vệ, nhưng ngay cả như thế thì những người anh quen được ở tập đoàn Long Đằng thuộc tầng lớp nào chứ.

Một bảo vệ thì nhiều nhất cũng chỉ quen mấy ông bảo vệ mà thôi.

Ba người ăn uống no bụng thì đã vào nửa tiếng sau rồi.

“Chai rượu này vẫn chưa uống hết, làm thế nào đây?”

Cố Tuyết Cầm hơi đỏ mặt, hỏi.

“Đem về nhà”.

Long Thiên Tiếu gần như trả lời theo phản xạ. Anh là người thích rượu, nhưng anh cho rằng uống rượu sẽ làm hỏng việc cho nên vẫn luôn kiếm chế uống rượu.

“Vậy những món này cũng gói lại nhé, nếu không thì lãng phí quá, làm nóng lên một chút là ăn được rồi”.

Cố Tuyết Cầm nhìn một bàn đồ ăn, hơi tiếc nuối nói. Long Thiên Tiếu nghe thấy chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Cố Tuyết Cầm không như những người phụ nữ khác, đức tính hiền lành, tháo vát của người phụ nữ Đại Hạ được phản ánh rõ nét ở cô.

Sau khi gói đồ ăn mang về, ba người chuẩn bị rời khỏi nhà hàng.

“Cậu Long, xin đợi một chút. Đây là món quà nhỏ mà tôi tặng cậu”.

Lúc này, chú Trương đi tới, đưa cho Long Thiên Tiếu một cái thẻ.

“Đây là thẻ VIP kim cương của nhà hàng chúng tôi chuẩn bị cho một số khách hàng đặc biệt quan trọng. Sử dụng thẻ này để chi dùng ở nhà hàng chúng tôi có thể nhận được phục vụ tốt nhất, đồng thời mọi hóa đơn đều được chiết khấu 50%”.

Chú Trương vô cùng có tâm giải thích.

“Vậy thì cảm ơn chú”.

Long Thiên Tiếu cũng không từ chối một món quà như vậy. Sau khi nói chuyện vài câu với chú Trương, Long Thiên Tiếu cũng rời khỏi nhà hàng. Những gì cần mua ở trung tâm thương mại Tiềm Long thì cũng đã mua đủ.

Vừa qua buổi trưa, họ dự định quay về nhà luôn.

“Đi thôi, chúng ta qua bến xe bus”.

Cố Tuyết Cầm nắm bàn tay nhỏ bé của Long Tiểu Tịch. Long Thiên Tiếu nghe thấy cũng không nói gì, chỉ im lặng xách đồ đi theo sau. Tuy rằng là đi bộ nhưng anh luôn chú ý quan sát tình hình xung quanh. Mới đi được vài bước thì anh chợt dừng lại.

“Sao thế?”

Cố Tuyết Cầm thấy anh có vẻ kỳ lạ thì hỏi.

“Không có gì? Nếu không tôi gọi xe nhé, chen chúc trên xe bus mệt lắm?”

Long Thiên Tiếu đề nghị nói.

“Gọi xe làm gì cho đắt. Bây giờ người đi xe bus cũng không đông, chen xe bus cũng không sao cả”.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận