Lọc Truyện

Ông Xã Tiếp Chiêu ĐI Mị Sắc Hoa Viên

Thân thể bị anh chơi đùa muốn tan rả từng mảnh, cô còn muốn quỳ lạy cảm tạ đại ân đại đức với anh, không còn nghi ngờ gì nữa, đây không phải là anh đang trả thù cô sao!

Sáng hôm sau, Lăng Nhược Tịch vinh quang đi học trễ, khi cô thức dậy thì tiết học thứ nhất đã tan lớp rồi. Nhìn thời gian thì có lẽ cô chạy đến thì tiết thứ hai: cũng đã xong, được rồi, hay là cô đi làm luôn nhỉ?

Lăng Nhược Tịch nhìn người nào đó hả giận vẫn còn ngủ say sưa, bỗng nhiên ai đó mở to đôi mắt, nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp còn đang tức giận của cô, không thèm nói nhiều, ôm cô qua hôn sâu một cái.

Lăng Nhược Tịch bị anh hôn cũng không dám giận, sợ lại chọc đến anh, cũng không dám giãy giụa, thở nhè nhẹ đẩy đẩy anh ra: “Ông xã, anh buông em ra, em muốn đi làm, anh ngủ tiếp đi, thức rồi phải nhớ ăn cơm đó, em đã làm xong rồi, đặt trong nồi ủ nhiệt.”

“Ừm, vợ đi đường nhớ cẩn thận.” Cung Thụy Thần cũng chưa tỉnh ngủ, hôn hôn lên môi cô hai cái rồi buông ra, mơ màng ngủ tiếp.

Lăng Nhược Tịch nhìn dáng ngủ của anh, cười cười, có một cảm giác thỏa mãn dâng tràn đầy lồng ngực, như vậy cũng tốt, cô thích công việc này vì vậy nên rất cố gắng, cũng bởi vì người đàn ông cô yêu cũng đang yêu cô.

Chắc chắn là yêu! Mặc dù không có lời ngon tiếng ngọt nào nhưng anh lại dùng hành động thực tế để cưng chiều cô, tuy ngang ngược thành thói, nhưng lại dung túng cho mỗi lần tùy hứng của cô. Người đàn ông này, cô dường như đã hoàn toàn có thể yên tâm mà yêu anh.

Lăng Nhược Tịch rung động một chút, ánh mắt nhìn anh càng thêm dịu dàng, từ từ cúi người xuống, hôn lên môi anh, rồi đi làm với tâm tình cực kỳ vui vẻ.

Bởi vì chuyện tuyển trợ lý, bộ phận thiết kế đều chìm trong bầu không khí căng thẳng, bởi vì không biết Abne sẽ ra đề gì, cho nên mọi người đều mang hết tất cả tài liệu liên quan đến thiết kế thời trang ra gặm nhấm. Sách báo tài liệu của bộ phận thiết kế được phân phát không còn, Lăng Nhược Tịch vì đến trễ cho nên cũng không có phần.

Quyển sách trong tay cô đọc một chốc đã xong, cô muốn đổi cho người khác để xem, cô cũng có trao đổi với những người thường nói chuyện với mình, tuy nhiên họ cũng đã tìm lý do để từ chối.

Dù sao Lăng Nhược Tịch cũng là người lăn lộn trong xã hội gần mười năm, đương nhiên cô nhận ra được mối quan hệ như thế này, cho nên cô cũng không mượn sách nữa, cô chỉ có một chút thất vọng mà thôi, cũng không cưỡng cầu, nghĩ bụng sáng mai dành thời gian đi thư viện trong trường xem thử, để xem có thể mượn được vài cuốn sách có liên quan hay không.

Đúng lúc Tiêu Thiển cũng đến, cô ấy vừa nhìn thấy Lăng Nhược Tịch lập tức bắt chuyện, muốn cô đến giúp, Lăng Nhược Tịch ngẩng đầu nhìn thấy trong tay cô là một chồng sách lớn, không khỏi ngạc nhiên, hỏi nhỏ: “Này, sao cậu lại lấy nhiều sách như thế? Có thể đọc hết không đó?”

Lăng Nhược Tịch nhận sách trong tay cô bạn, Tiêu Thiển lúc này mới đứng thẳng lưng được, đưa tay lau mồ hôi trán, thở hổn hển nói: “Mấy cuốn này mình đọc hết rồi, đây là mang đến để cho cậu đọc đấy. Hơn nữa, còn có sổ ghi chép của mình trước đây đi học đã ghi lại, cậu mang về nhà đọc kỹ nhé, sẽ có ích cho cậu đấy.”

Lăng Nhược Tịch nhìn đống sách trong tay mình, lại nhìn khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của Tiểu Thiển, cô cảm động nói không nên lời. Tính ra thì cô với Tiêu Thiển chỉ là bạn bè nói chuyện hợp nhau mà thôi, thậm chí bản thân cô cũng không dám nói thân phận của mình cho Tiêu Thiển biết, thế mà Tiêu Thiển lại có thể giúp đỡ cô như vậy, hơn nữa, bây giờ các cô đang là đối thủ cạnh tranh cái ghế trợ lý kia, điều này càng làm cho Lăng Nhược Tịch cảm kϊƈɦ và trân trọng.

Thế nên cô đi lên hai bước, ôm Tiêu Thiển thật chặt: “Cảm ơn cậu, Tiêu Thiển, chuyện này mình sẽ ghi tạc trong lòng, sau này có việc cứ tìm mình, mình nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ.”

“Ha ha….” Tiêu Thiển cười rộ lên, ôm lại cô, trêu chọc: “Người đẹp à, nếu không, cậu cứ lấy thân báo đáp là được.”

Lăng Nhược Tịch bị lời nói của cô chọc cười, buông cô bạn ra, cũng hùa theo nói rằng: “Được nha, sau này cậu là ân công của mình.” Nói rồi, còn nghịch ngợm nháy mắt với cô một cái, sau đó gọi một tiếng: “Tướng công ~~~” thật ngọt ngào.

Tiêu Thiển nghe cô gọi như thế, bật cười không thôi, đang định nói gì thì đã bị người chặn ngang.

“Quá buồn nôn, hai người có muốn làm đôi đồng tính nữ thì về nhà đi, đừng có ở đây làm ô nhiễm mắt người khác.” Trương Ngọc Kiều nói với vẻ mặt ghê tởm.

Lúc này Lăng Nhược Tịch mới nhớ ra, bọn họ cùng chung phòng với hai người khác, hành vi vừa rồi của hai cô có lẽ đã quấy rối đến họ rồi, đối với chuyện này cô cảm giác thấy có lỗi, nhưng Trương Ngọc Kiều nói cũng thật khó nghe, khiến cô không nhịn được mà đáp trả, cô quay đầu lại nói với Tiêu Thiển: “Tướng công, chàng có ngửi được mùi gì hay không, là mùi giấm chua thật nồng đó, chàng nói đi, có phải chàng đã lén lút sau lưng thϊế͙p͙ ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt hay không?”

Tiêu Thiển cũng là người thích náo nhiệt, lập tức phối hợp: “Nương tử, nàng phải tin tưởng ta, trong mắt ta chỉ có mình nàng, những người xấu xí này căn bản là ta cảm thấy thật chướng mắt.”

“Cô nói ai là người xấu xí hả….” Trương Ngọc Kiều bị hai người làm tức sôi gan, không suy nghĩ gì đã mở miệng phản bác. Nói rồi lại cảm thấy có gì không đúng, sao có cảm giác như mình đang tự mắng mình… Lập tức thẹn quá hóa giận, há mồm muốn mắng người thì chị Tô đã vào tới, cô ta chỉ có thể mang những lời treo trêи miệng cố gắng nuốt xuống, bất quá thù này cô sẽ nhớ kỹ.

Tối đó về nhà, cô kể chuyện này cho Cung Thụy Thần nghe, anh cũng nói, Tiêu Thiển là một cô gái tốt, là một người đáng để kết giao, nói cô nên qua lại nhiều với cô ấy, còn cô gái tên Trương Ngọc Kiều kia, anh cũng dặn cô sau này phải cẩn thận, lần này cô ta ăn thiệt, nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận