Lọc Truyện

“Em thích anh, muốn làm người phụ nữ của anh nên đương nhiên phải quan tâm mọi thứ về anh. Vì vậy em hiểu hết tất cả mọi mặt của anh, nhưng anh vẫn không bằng lòng chấp nhận em!”  

 

Phương Dao hét lớn lên khiến Lục Thần như bị sét đánh trúng, không ngờ tình cảm mà Phương Dao dành cho mình lại sâu đậm đến như vậy.  

 

Hoắc Thanh Thanh đứng bên cạnh cũng thấy kinh ngạc, không ngờ giữa Phương Dao và Lục Thần còn có chuyện như thế nữa.  

 

Hèn gì, Phương Dao không cho bất cứ người phụ nữ nào tiếp cận Lục Thần, dù cho chỉ là quan hệ bạn bè bình thường cũng không được.  

 

Nhưng tính cách chiếm hữu mãnh liệt đó của cô ta hơi biến thái, nó khiến Lục Thần không thể nào chấp nhận được.  

 

Mặt Lục Thần đơ ra, anh ta nhẫn tâm nhìn cô ta và nói với giọng nặng nề: “Phương Dao, đó là những lời nói khi còn nhỏ thôi, không thể xem là thật, sau này cô sẽ tìm được một người chồng như ý!”  

 

“Bỏ qua chuyện hôm nay vậy, cô đi đi!”  

 

“Không thể xem là thật sao? Hahaha…”  

 

Phương Dao cười đau khổ: “Em đã yêu anh mười bảy năm, mỗi năm đều mơ tưởng được trở thành cô dâu của anh, vậy mà bây giờ anh lại nói lời đó không thể xem là thật à!”  

 

“Lục Thần, anh thật là nhẫn tâm, em hận anh!”  

 

Phương Dao hét lên một tiếng đầy oán hận rồi chạy về phía sau.  

 

Lục Thần nhìn cô ta bỏ đi mà không hề ngăn cản, một lúc lâu sau mới thở dài một hơi.  

 

“Lục sư huynh, thật ra sư tỷ cũng là một cô gái đáng thương! Từ nhỏ chị ấy đã mất cả cha lẫn mẹ, chỉ là chị ấy quá cố chấp nên lòng dạ trở nên hơi độc ác. Nhưng có lẽ tình yêu mà chị ấy dành cho anh đã sâu đậm đến mức không thể tưởng tượng nỗi!”, Hoắc Thanh Thanh lau đi vết máu bên khóe miệng rồi nói với giọng nặng nề.  

 

Lục Thần lắc đầu cười đau khổ: “Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, đó chỉ là một câu nói đùa lúc còn nhỏ thôi, không thể xem là thật được”.  

 

Hoắc Thanh Thanh đảo mắt, mỉm cười và nói: “Lục sư huynh, thật ra anh cũng có thể thử tiếp nhận, nói không chừng sư tỷ sẽ thay đổi, không chừng sẽ trở thành vợ hiền mẹ tốt”.  

 

Lục Thần thấy cô ta mới vừa bị thương mà lúc này lại vẫn cười rạng rỡ như vậy thì trong lòng thầm thấy bất lực, một cô gái tốt như thế mà lại không thuộc về anh ta.  

 

Lục Thần hít một hơi thật dài rồi nói: “Thanh Thanh, tình cảm không thể miễn cưỡng, giống như chuyện anh theo đuổi em vậy, chẳng phải em cũng không đồng ý sao?”  

 

“Hahaha…”  

 

Hoắc Thanh Thanh liền cười to haha rồi nói: “Lục sư huynh, quần áo em bẩn rồi, em về thay quần áo trước đây. Anh là một sư huynh tốt, sư huynh tốt!”  

 

Hoắc Thanh Thanh vừa nói dứt lời thì liền bỏ chạy.  

 

Lục Thần thấy chua chát trong lòng, người yêu mình thì mình không yêu, người mình yêu thì lại không yêu mình, chuyện này có phải là tạo hóa trêu ngươi không?”  

 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận