Lọc Truyện

Phu Nhân, Thiên Định Vô Thường

“Thần quân, việc này cũng không cần ngài đích thân đi đi.”

“Đúng vậy thưa thần quân!”

Rất rõ ràng tất cả mọi người đều cảm thấy cách xử lý này có vẻ thái quá, giống như dùng dao mổ trâu để giết gà mà không ngừng sôi nổi tỏ vẻ.

Thái Thần không tiếng động đẩy cái đầu cũng đang tò mò xăm xoi mình bên cạnh ra, thản nhiên nói: “Trận pháp ở Ma Vực là do ta đặt xuống, muốn kiểm tra tình huống của trận pháp cũng chỉ có ta mới có thể nhìn ra được.”

Ý nói thay vì bất cứ ai đi cũng chỉ nhìn được ngọn không nhìn được gốc, lãng phí thời gian.

Chúng tiên nhất thời im lặng.

Thực lực của thần giới ba ngàn năm sau quả thật không bằng ba ngàn năm trước, khi trận chiến kia chưa diễn ra. Ngoài vị thần quân cuối cùng là Thái Thần thì trong chúng tiên nhân không có ai có thực lực mạnh mẽ để duy trì đại cuộc nữa. Có lẽ cho thần giới thêm một vạn năm lại là một mảnh phồn hoa mới, nhưng bây giờ không được.

“Được rồi, cứ làm theo ta nói đi.”

Thái Thần phất tay đứng dậy.

“Vâng thưa thần quân.”

Chúng tiên không thể làm gì khác hơn là nghe theo hắn an bài.

Thái Thần gật đầu, không nói thêm gì phất tay mang theo con cá của mình rời khỏi đại điện trước tiên.

Để lại một đám tiên nhân sau khi buông thả được một chút liền nổi lên lòng tò mò đối với con cá vàng nào đó mà bắt đầu xì xào không kiêng nể.

“Người bên cạnh thần quân là ai vậy?”

“Thư Mệnh ngươi ở bên cạnh thần quân nhiều nhất chắc phải biết chút gì đi.”

“Rõ ràng là biết. Nhìn dáng vẻ của y xem!”

Nhất thời Thư Mệnh bị một đám tiên nhân vây quanh ép cung.

Lịch Tuyệt âm thầm lẽn qua một bên cười trộm, không hề có ý định giúp Thư Mệnh một chút nào.

Nhưng cũng vì thế ông mới nhìn thấy Nguyệt Mịch không lẫn trong đám người xem náo nhiệt mà lặng lẽ tịch mịch rời đi đại điện.

Lịch Tuyệt nhìn theo bóng lưng của nàng, âm thầm sờ cằm suy tư.

Nguyệt Mịch ngược lại không có lòng dạ nào chú ý đến những chuyện khác, chỉ muốn rời đi cho nhanh, sợ Thái Thần nhớ ra nàng quay lại tìm. Nàng có chút không dám riêng tư đối mặt với Thái Thần vào lúc này.

Càng nghĩ như vậy nàng lại càng hận Lữ Đông Miên, rồi lại không khỏi mờ mịt nghĩ, y rốt cuộc là ai, vì sao lại ở trong lúc này xuất hiện bên cạnh thần quân. Đã vậy còn là sau khi xuất hiện trong quá trình lịch kiếp vốn đã được an bài chu toàn sẵn. Đối phương lai lịch khó lường nửa đường chen ngang… Nguyệt Mịch càng nghĩ sắc mặt càng âm trầm. Bỗng nhiên trong mắt nàng chợt lóe qua một tia âm u, sau đó bước chân không còn hỗn loạn như trước mà mang theo quyết tuyệt trở lại nơi ở của mình.

Những chuyện này Thái Thần đều không biết, mà hắn cũng không quan tâm.

Sau khi rời khỏi đại điện hắn cũng không trở về thần điện của mình mà mang theo con cá đi về phía Tây của Thần Hoang.

“Sao vậy? Không phải ngươi không nhớ gì sao?”

Trên đường đi, Thái Thần nhàn nhạt hỏi tiểu cá ngốc trong lòng.

Tiểu cá vàng mê mang ngẩng đầu lên nhìn hắn, đối diện với ánh mắt của Thái Thần vài giây nó mới chậm chạp vểnh môi: “Ta không biết nữa, chỉ cảm thấy không thích nàng ta.”

Tiểu cá đương nhiên là không nhận ra Nguyệt Mịch rồi. Nhưng tựa như đối với Thái Thần nó có một loại thần giao cách cảm, bởi vì mối quan hệ hai đời khắc sâu ấn tượng trong lòng nó, thì Nguyệt Mịch cũng giống như vậy, chỉ là ngược lại cảm giác chán ghét mà thôi.

Thái Thần không có truy hỏi thêm mà xem như chấp nhận cách giải thích của nó. Nhưng tiểu cá vàng ngây thơ không hiểu sự đời lại muốn hắn giải đáp: “Người đó, ta quen sao?”

Tiểu cá nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, ngẩng đầu hướng đôi mắt to tròn thủy linh long lanh về phía hắn.

“Có phải ta đã từng gặp nàng trong lúc lịch kiếp? Nàng ta cũng giống ngươi sao?”

Tiểu cá không hề ngu chút nào, nó chỉ đơn thuần là chưa hiểu sự đời mà thôi.

Thái Thần không nhìn nó lâu, thuận tay đem nó siết chặt, khiến mặt nó áp lên ngực mình, không có che giấu mà chậm rãi nói: “Nàng ta là tiên tử của Thần giới. Lúc ta lịch kiếp nàng ta cũng theo cùng, ngươi gặp nàng ta lúc lịch kiếp.”

“Vậy sao ta lại ghét nàng?”

Tiểu cá ngây ngô cố ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi.

Nhưng nó cũng chỉ có thể nhìn thấy cái cằm hoàn mỹ của nam nhân bởi vì chênh lệch chiều cao quá lớn.

“Hình như nàng cũng không ưa gì ta? Nàng có ký ức không?”

Cái chuyện này quả thật chỉ cần một thủ đoạn, để cho tiểu cá vàng nhớ lại ký ức lúc lịch kiếp thì chuyện gì cũng có thể giải thích được. Nhưng cố tình Thái Thần lại chưa từng nghĩ đến chuyện đó, mà con tiểu cá vàng kia cũng không đủ hiểu biết để đòi hỏi.

Có chăng là Thái Thần chỉ vì muốn giữ lại sự ngây thơ kia của nó?

Thái Thần cúi đầu nhìn nó, trong đáy mắt không có nhiều gợn sóng thản nhiên đáp: “Có.”

“Như vậy a…”

Tiểu cá tự mình ngộ ra được nên lầm bầm: “Vậy ta với nàng nhất định là kẻ thù của nhau rồi.”

“…”

Thái Thần bị cách nói trịnh trọng của nó làm cho buồn cười.

Đúng là nàng ta xem ngươi là tình địch, nhưng ngươi thì không chắc chắn. Dù sao cả hai đời… Không, cơ bản ngươi luôn là đứa ngốc nhìn đời bằng đôi mắt trong veo không có tạp chất. Nhưng có thể cảm nhận được yêu ghét chứng tỏ ngươi không phải người trì độn. Có điều ta lại không muốn đem ngươi nhúng vào hồng trần đầy rẩy thoái hư tật xấu.

Hai người một đường tiến thẳng về phía Tây không chút nào dừng lại. Mà sau đó họ cũng không nói thêm gì về chuyện trong lúc lịch kiếp cũng như Nguyệt Mịch nữa, giống như nó vốn không hề có sức nặng trong lòng họ.

Mặc dù nói thì nói vậy nhưng trên đường đi Thái Thần cũng đã giảng cho tiểu cá vàng nghe về sự phận bố của Thần Hoang. Tựa như trên trời có Thần giới trấn giữ, phía dưới nó lại tồn tại những gì, Côn Luân nằm ở đâu, phàm trần lại ở nơi nào.

Tiểu cá đều im lặng nghe, lâu lâu lại đưa ra những câu hỏi ngốc nghếch.

Hành trình nhìn như nhanh thật ra lại tốn mấy canh giờ cứ thế trôi qua không hề tẻ nhạt. Họ lại giống như một đôi tình lữ bình thản thong dong tiến về phía trước, trên vai như chẳng hề có gánh nặng.

Tinh Dụ Mê Vực rất nhanh đã xuất hiện trong tầm mắt.

Đó là một khu rừng vô cùng rộng lớn. Bởi vì sự tồn tại của vụ khí mà cảnh vật xung quanh, từng cành cây ngọn cỏ hay dòng nước đều mang theo cảm giác âm thầm nguy hiểm.

Cả một khu rừng không hề có một bóng người hay sinh vật gì tồn tại, cứ như một vùng đất chết.

“Nơi này không có ai sao?”

Tiểu cá không có sợ hãi, ngốc ngốc ngẩng đầu lên hỏi người bên cạnh. Bởi vì bàn tay nhỏ bé của nó luôn được người kia nắm gọn, mang đến cho nó cảm giác an toàn từ tận đáy lòng.
Nhấn Mở Bình Luận