Lọc Truyện

Phu Nhân, Thiên Định Vô Thường

Nhưng quả thật là từ lúc lời đồn xuất hiện hắn giống như những người khác, chỉ lo suy nghĩ đến tính chân thật của vấn đề mà không hề nghĩ tới việc vì sao nó xuất hiện. So ra thì tiểu ngư tinh kia từ khi xuất hiện bên cạnh thần quân cũng không có làm ra chuyện gì, vừa nhìn đã biết là một tiểu ngốc tâm tư đơn thuần trong sáng, vì cớ gì có tin đồn như thế đâu?

Đến lúc này hắn cũng không khỏi lạnh người nghĩ tới có kẻ muốn ám hại tiểu ngư tinh.

“Thần… Thần quân, ta cũng không biết rõ. Dạo này ta vẫn luôn trông coi Mê Vực bên kia…”

Thư Mệnh nói tới đây đã lập tức phản ứng lại mà cúi đầu nói: “Ta lập tức đi điều tra.”

Nói xong hắn chạy biến, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

So với hắn, con cá vàng nào đó không hề sợ khí thế trên người của nam nhân mặt lạnh bên cạnh, vô tâm vô phế tiếp tục sự nghiệp no bụng của mình.

Nhưng bởi vì những thứ trái cây mà nó ăn đều không phải là thứ bình thường mà đều mang theo linh khí nên nó rất nhanh đã cảm thấy nó.

Để cho nam nhân giúp nó lau tay, tiểu cá vàng ngốc nghếch nói: “Bọn họ không thích ta à?”

Động tác lau tay của Thái Thần khẽ khựng lại một giây, nhưng rất nhanh hắn đã tiếp tục tỉ mỉ lau sạch đôi tay trắng nõn nhỏ bé của nó, đợi nó trở về làm một khối mĩ ngọc không tì vết rồi hắn mới nhàn nhạt cất lời: “Không cần quan tâm bọn họ.”

“Nga.”

Con tiểu cá vàng vậy mà không hề truy đuổi theo, còn trịnh trọng gật đầu: “Ta chỉ quan tâm ngươi.”

Trái tim thần quân như muốn tan chảy, nửa mạnh mẽ nửa ôn nhu ôm con cá vào lòng, mãnh liệt hôn lên đôi môi còn vương mùi vị thanh mát của linh quả. Tiểu cá vàng cũng sẽ dịu ngoan đưa tay ôm cổ hắn, nhiệt tình hiến dâng.

Không mất bao lâu Thư Mệnh đã tìm hiểu được căn nguyên mọi chuyện, rồi hắn không nhịn được mà thở dài.

Tình là gì mà khiến sinh linh phải lao đao.

Mặc dù lai lịch của tiểu ngư tinh kia quả thật rất đáng nghi, mà Thư Mệnh còn chưa biết chuyện này quả thật có liên quan tới tiểu cá vàng, nhưng mà đó cũng không phải lý do để người khác vì tam tư riêng mà đem ra công kích người khác. Lần này Nguyệt Mịch quả thật là làm hơi quá, cũng đẩy mình vào ngỏ cụt. Cho dù có thế nào thì chẳng lẽ thần quân lại không đủ sức làm chủ được hay sao mà cần người khác bận tâm. Nếu thật sự có vấn đề thì thần quân sẽ không bình thản giữ y bên cạnh rồi, còn chăm sóc tỉ mỉ giống như… Bạn đời.

Tuy rằng có rất nhiều nghi vấn nhưng Thư Mệnh rất rõ ràng sự kiên định trong ánh mắt của thần quân nhà họ. Đó là sự kiên định không thể lay chuyển vì bất cứ cái gì. Ai cũng không ngờ được ngàn vạn năm trôi qua, người mà không ai có thể thể đả động tâm tư lại sẽ bất thình lình đặt một người ở đầu quả tim.

Lúc Thư Mệnh đem chuyện này một năm một mười nói cho Thái Thần, người sau cũng không có phản ứng gì đặc biệt, thậm chí là hờ hửng. Ngược lại là con cá nào đó trực tiếp hơn, bĩu môi nói: “Ta cảm thấy hành vi này của nàng ta đặc biệt quen thuộc nga. Có phải trước đây nàng ta cũng như vậy không?”

“…”

“Ừm.”

Không để ý đến biểu tình mê hoặc của Thư Mệnh, vị thần quân nào đó thản nhiên thừa nhận suy nghĩ của tiểu cá vàng. Thái độ bình thản đến mức khiến người ta hộc máu.

Thư Mệnh nghĩ nếu Nguyệt Mịch nhìn thấy không biết có tổn thương hay không.

So với chán ghét, không để tâm mới càng có lực sát thương.

Nhưng nghe vào thì có vẻ tiểu ngư tinh này cũng biết chút chút chuyện gì đó có liên quan đến Nguyệt Mịch?

Chỉ là không hiểu sao cái vẻ ngây thơ của nó lại có lực sát thương hơn thì phải.

Tiểu cá vàng hoàn toàn không biết hắn nghĩ cái gì, được đến nhận định của Thái Thần liền gật gù cái đầu nhỏ, lời nói ra lại tức chết người không đền mạng: “Nàng ta chỉ là đố kỵ, chúng ta không để ý tới nàng.”

Đố kỵ là gì chắc nó cũng không biết đâu, còn nói được trịnh trọng như vậy.

“Ừm.”

Thế nhưng vẫn có người nào đó dung túng hết mực.

“…”

Thư Mệnh trông mà cạn lời. Thần quân! Sao ngài có thể dung túng cho nó đến vậy!?

Thái Thần không thèm xem hắn, nghiễm nhiên để lại một câu: “Để Nguyệt Mịch đến núi Chung Nam ở phía Nam tiên giới bế quan tu tâm dưỡng tính… Một ngàn năm đi.”

Nói xong không thèm để ý vẻ mặt kinh ngạc của Thư Mệnh mà bình thản ôm con cá vàng của mình lên, chớp mắt đã không thấy.

Ngàn năm sau, vị thần quân nào đó vẫn luôn mang theo con cá vàng của mình dạo chơi khắp nhân gian, không có việc sẽ không trở lại thần giới, hoàn toàn không hề bận tâm đến người nào đó đang chịu nổi khổ cô độc ở Chung Nam.

Nhưng đó cũng chỉ là hậu quả nàng phải trả mà thôi. Một ngàn năm trong mắt chúng tiên chỉ như một cái chớp mắt, cho dù thời gian ở nhân giới không giống Thần giới.

Ngàn năm sau tiểu cá vàng vô tình gặp lại Nguyệt Mịch, giống như đã quên mất nàng mà ngây thơ đưa ra đánh giá thế này.

“Ngươi trông thật quen nha, có phải ta đã từng gặp ngươi ở đâu rồi không?”

“…”

Nguyệt Mịch tiên tử khó khăn lắm mới bình tâm sau ngàn năm tĩnh tu mém tí muốn bạo tẩu.

Duyên mệnh ấy mà, thật ra không thể cưỡng cầu được nha. Biết buông bỏ mới là chính đạo.

“Không nên loạn nhận người quen.”

“Nga, ta đã biết.”

Nguyệt Mịch tiên tử vô tình cố ý nghe được đoạn đối đáp này của hai kẻ đã dần đi ra mà suýt hộc máu, đương trường bỏ mình.

Nàng lại không hề biết, ở một nơi nàng không thể nghe thấy được gì nữa, con cá vàng đã được dung túng ngàn năm nay, sớm muốn gió được gió, muốn mưa được mưa đã dưỡng nên cá tính càng thêm lém lỉnh ôm cổ nam nhân nào đó trộm nhìn bóng dáng bi phẫn của nàng như cười như mèo trộm được cá hì hì nói: “Nàng sẽ không tức chết rồi đi.”

“…”

Vị thần quân nào đó chỉ biết cười dung túng.



Côn Luân đỉnh núi ngàn năm sau, tiểu cá vàng được thần quân cho phép mang đến nơi này nhìn lại chốn xưa.

Đứng trước cái ao nhỏ bản thân đã từng sinh sống chẳng biết từ khi nào, tiểu cá vàng ngây thơ đơn thuần cũng không khỏi hoài niệm.

“Tiểu ngư.”

“Liên ca ca!”

Văng vẳng bên tai giống như còn nghe thấy âm thanh bình thường nhất thường xuất hiện ở nơi này, nhưng bây giờ đã cảnh còn người mất.

Bỗng nhiên ở một chỗ rất khó chú ý bên góc ao nước nhỏ lấp ló một đóa hắc liên nhỏ như cái móng tay đang tỏ ra quang mang bất kể lúc nào cũng có thể tắt đi.

Đôi mắt tiểu cá vàng mở to, không khỏi cúi đầu nhìn chằm chằm vào đó.

Đúng lúc bên tai bỗng nhiên nghe thấy âm thanh trầm thấp của vị thần quân nào đó: “Đông Miên, đi thôi.”

“Nga! Ta đến đây!”

Tiểu cá vàng theo bản năng chạy theo âm thanh kia, giữa chừng ngừng lại nhìn về phía ao nước lần cuối.

Xa xa vang lên âm thanh trò chuyện.

“Làm sao vậy?”

“Nga, ta phát hiện trong ao lại có một vị khách mới đến trú ngụ.”

“Giống ngươi sao?”

Tiểu cá vàng cười ngây ngô gật đầu.

Nhưng từ đầu tới cuối lại không hề nhắc đến chân thân của vị khách ấy.

Vị thần quân nào đó chỉ cười cưng chiều, không có ý định đi nhìn vị kia một cái mà bình thản mang theo con cá của mình rời khỏi đỉnh Côn Luân. Nơi tiểu cá vàng đã đến với thế gian, sau đó trở thành một sự tồn tại không thể thiếu trong cuộc đời dài dòng của hắn.

Tiểu cá vàng dù trải qua bao nhiêu thăng trầm vẫn là tiểu ngốc ngây thơ và thiện lương.

Hoàn.



Lời của tác giả.

Bộ này phải nói là vô cùng thử thách tác giả, khiến tác giả phải lao đao đến tận bây giờ mới hoàn thành được. Các bạn sẽ không hiểu, đối với tác giả đây là việc khiêu chiến một thể loại mà mình chưa từng viết. Tác giả tự nhận bộ này tác giả viết chưa tốt. Đến hiện tại tác giả đã cố gắng hết sức để hoàn thành nó. Nếu có không được vừa ý thì mọi người có thể ngừng đọc nhé, không cần miễn cưỡng.

Hẹn gặp lại các bạn.
Nhấn Mở Bình Luận