Lọc Truyện

Quảng Cáo Tìm Vợ

Trần lão làm xong thức ăn, cùng Hàn Văn Hạo, hai người bày bát đũa, ngồi trêи bàn cơm trong một cái sân nhỏ, im lặng ăn cơm.

Hàn Văn Hạo chén, ăn canh đậu hũ, vừa ăn vừa hài lòng mỉm cười nói: “Trần gia gia làm đậu hũ ăn thật ngon ———— vừa mềm vừa trơn ————”

Trần lão cười hai tiếng, cầm đũa giơ lên, có một chút hứng thú nói: “Làm đậu hũ này, thật rất dụng tâm, cho dù từ khâu chọn đậu và quá trình chế biến ——— Mỗi bước đều phải thực hiện hết sức cẩn thận ———— Lúc ấy Tuyết Nha Đầu thích nhất ông nấu canh đậu hũ, còn nói sau khi ra khỏi núi đều muốn mỗi ngày được ăn ————”

Trần lão càng nói càng cười vui, ông lão rất thương yêu Hạ Tuyết.

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ hơi cười khẽ, vẫn đang ăn cơm.

Trần lão nhìn Hàn Văn Hạo, gắp một ít sợi củ cải, vừa ăn, vừa chậm rãi hỏi: “Cháu và con bé Tuyết đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có ————” Hàn Văn Hạo chăm chú cầm chén ăn cơm.

Trần lão không hỏi nữa, cũng im lặng đang ăn cơm, nói qua một chút chuyện sau khi ra khỏi núi, cứ như vậy đến sáng sớm, Trần lão đến phòng của bọn họ ở trước kia, sắp xếp đệm giường một chút, đóng cửa sổ bên giường lại, mở lò sưởi bên trong phòng ————

Hàn Văn Hạo nhẹ bước vào phòng, nhìn mọi thứ chung quanh, thậm chí có loại cảm giác giống như rời xa nhân thế, dường như hắn có thể nhìn thấy Hạ Tuyết mặc áo vải bông mát mẻ hóng mát, quần màu đen ống rộng, ngồi trước gương trang điểm, chải hai bím tóc, nụ cười trong sáng đáng yêu, tách ra mấy ngày phát hiện, cô gái này bất cứ lúc nào cũng cười vô tư, lại đối xử với người rất chân thành, cho dù đối với bất cứ ai, cô vẫn không có cách nào oán hận.

Hai tay hắn cắm vào túi quần, tựa vào một bên tủ treo quần áo, nhìn tấm nệm giường màu đỏ, nhớ tới hai người đã từng thâm tình rúc vào nhau, nụ hôn ướt át vẫn bay lơ lững trong phòng này, tràn ngập tình ý dạt dào, thì ra, chỉ cần bạn vẫn thích một người, mọi thứ bên cạnh, cũng sẽ trở nên hữu tình ———— Trần lão đứng bên giường, vừa nhìn lửa than cháy lên trong lò sưởi, mới ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo một cái, mỉm cười nói: “Thế nào? Trở lại hoàn cảnh lúc ban đầu, nhớ đến con bé kia sao ?”

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm nệm giường đỏ thẫm, nói: “Có lẽ cháu gặp báo ứng ———— Ngay cả tư cách muốn cũng nhanh chóng mất đi ———— Sau khi rời núi, xảy ra quá nhiều chuyện âm hiểm đáng sợ, cháu cảm giác gió sắp xảy ra phong ba, cháu luôn suy nghĩ, nếu có một ngày, cháu xảy ra  chuyện, cháu không chịu nổi để cô ấy bị cô đơn, cuộc đời của cô ấy, bởi vì cháu, đã đủ đau khổ, đủ mệt mỏi ————”

Trần lão mỉm cười ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Cho nên cháu chạy đến chỗ của ông, nghỉ ngơi một chút sao? Bởi vì từ chối con bé, từ chối mình, rất mệt mỏi ————”

Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ cúi người, hai mắt lộ ra ánh sáng rối rắm.

Hai tay Trần lão khẽ chống lên đầu gối cứng ngắc, nhịn đau nhức đứng lên, nói: “Cháu ngủ một giấc trước đi, lúc ăn cơm tối, chúng ta tán gẫu tiếp ———— Cháu cũng mệt mỏi rồi ————”

Hàn Văn Hạo đáp lời, nhìn Trần lão đi ra ngoài, ăn ý không lên tiếng, vươn tay nhẹ khép cửa lại, sau đó chậm rãi đi đến bên giường, ngồi trêи giường, lập tức cảm nhận hơi thở mềm mại của Hạ Tuyết, kỳ diệu xô tới, cô là một cô gái hấp dẫn tận trong xương, luôn có thể làm cho người ta không nhịn được đến gần, Hàn Văn Hạo cứ như vậy nghĩ tới Hạ Tuyết, nằm trêи giường, rốt cuộc mệt mỏi  nhắm lại hai mắt.

Thời gian từng phút trôi qua.

Giữa trưa, tiếng gió lạnh gào rít đã qua, hoàng hôn lại đến, khói bếp lượn lờ bay lên, Trần lão nghỉ trưa xong, im lặng đặt các loại dụng cụ pha trà trêи bàn trong phòng khách nhỏ, chuẩn bị xong lò than nhỏ và khối than để nấu trà ———— Lúc này, mọi thứ xung quanh lặng yên, không tiếng động, ánh mắt Trần lão trở nên sắc bén, năm đó hô mây gọi gió, vì hạnh phúc của con gái nuôi, đã từng cao giọng ở trước mặt mọi người, giải quyết lần lượt cuộc chiến đẫm máu ———— Chỉ thấy ông lão cầm cây gắp, từ bên trong bình thủy tinh gắp ra từng khối than, bỏ vào bên trong bếp lò, đốt lửa lên, lấy dụng cụ trà tinh xảo, từng cái một, ngâm vào nước trà Phổ Nhĩ ————

Có lẽ Hàn Văn Hạo rất mệt mỏi, đi mấy ngày đường núi, theo con đường quen thuộc, một mình đạp núi rừng trùng điệp, từng bước từng bước đi tới nơi này, rốt cuộc mệt mỏi, ngủ một giấc thật sâu, cho đến ngửi được mùi thơm của Trà, hắn hơi mở hai mắt, thân thể xuất hiện một ảo giác, một giọng nói mềm mại ở bên tai kêu nhỏ ————”Văn Hạo————”

Ánh mắt hắn chợt lóe lên, xẹt qua một chút đau lòng nhưng vẫn lặng lẽ ngồi dậy, có ai có thể biết người đàn ông này, rốt cuộc trêи lưng gánh vác bao nhiêu thứ? Hắn ngồi trêи giường, vươn tay nhẹ xoa sống mũi, để cho mình hơi tỉnh táo một chút, mới đi ra khỏi gian phòng, lại nhìn thấy Trần lão đã dùng ba cái ly ngọc màu xanh biếc, tinh xảo, múc hai ly Phổ Nhĩ đặt trêи bàn, chỉ thấy bên trong cái ly ngọc trong suốt xanh biếc, trở nên đỏ giống như màu trà Phổ Nhị, hắn hơi kϊƈɦ động nói: “Trà ngon!”

Trần lão nhìn hắn một cái, mới khẽ mỉm cười, giơ nhẹ tay nói: “Ngồi đi, cũng đã lâu cháu không uống ly trà với ông rồi ————”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận