Lọc Truyện

Quý Tổng, Xin Đừng Gặp Lại

Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy người đang ngồi dưới sàn nhà, trên người nồng nặc mùi men rượu.

Mai Ánh dụi mắt rồi nhìn kĩ lại người ngồi đó, không ai khác là chính là người đã chung sống với cô ba năm trước Quý Mạc Nam, cô ngẩn người thật sự cô không thể tin được anh ta lại xuất hiện ở đây.

Trong đầu cô lúc này đang đặt ra một dấu chấm hỏi lớn.

Tại sao Mạc Nam lại biết mình ở đây?

Anh ta cho người điều tra mình sao?

Cả hai người bây giờ cũng không liên quan gì đến nhau nữa tại sao anh ta lại ở đây?

Rất nhiều những câu hỏi được đặt ra trong đầu cô

Chưa để cô suy nghĩ xong Mạc Nam đã nhận thấy là có người đang nhìn mình, liền ngửa mặt lên, thấy Mai Ánh đang ở trước mắt mình anh ta liên nhanh chóng đứng dậy ôm lấy cô.

Mai Ánh không có sự phòng bị liền bị anh ta ôm vào lòng. Nhưng cũng chỉ được một lúc khi cô đã lấy lại tinh thần liền nhanh chóng đẩy anh ta ra khỏi người mình.

*Bốp*

Một cái tát đau điếng đã được hạ xuống trên khuôn mặt của Mạc Nam, cái tát đó cũng đã khiến anh ta tỉnh rượu.



“Anh..anh..”

*Rầm*

Chưa để Mạc Nam nói xong thì cánh cửa đã được đóng lại.

“Anh xin lỗi.”

Tuy người đã không còn ở trước mặt nhưng anh vẫn muốn nói ra, câu nói đó tuy đã muộn màng.

Nhìn vào cánh cửa đã được đóng kín mà lòng Mạc Nam sao mà chua xót, mọi thứ như bây giờ cũng chính là tự do chính anh tạo ra.

Mai Ánh bây giờ cũng không khác gì mấy Mạc Nam trong lòng cô bây giờ như một mớ hỗn độn, thật sự đã ba năm nhưng khi gặp lại anh ta cô vẫn có một chút xao xuyến, có lẽ do tình yêu mà cô dành cho anh ta quá sâu đậm chăng?

Một lúc sau, cô nhìn ra từ ống nhòm cửa, đã không còn ai ở trước cửa nữa.

Cô từ từ ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo, nhưng lần này không có nước mắt rơi, ngược lại cô lại cảm thấy tâm trạng mình đang nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Mai Ánh cảm thấy nhẹ nhõm có lẽ là vì bây giờ cô không phải che giấu điều gì nữa, cô biết, rồi cũng sẽ gặp lại nhưng cô lại không có đủ dũng khí, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy mình cam đảm hơn cô nghĩ nhiều.

Ngày hôm sau tại biệt thự Lam Quý.

“Thím Lý, hôm nay ông lại kêu thím đến đây nữa sao?”

Mạc Nam mệt mỏi xoa hai bên thái dương.

“Ta nghe nói hôm qua con uống rượu.”

Thím Lý nhìn Mạc Nam, rồi cầm một bát canh giải rượu đến đặt trên bàn.



Mạc Nam cũng hiểu ý đi tới bên bàn cầm bát canh lên uống một hơi hết sạch.

Thím Lý nhìn bát canh rồi gật đầu, nói thật tuy chỉ là người ở nhưng đến cả anh hay bố mẹ anh đều rất tôn trọng, nghe lời của thím, thím được coi như là một người trưởng bối trong nhà vậy.

Sau khi uống canh giải rượu xong thì anh cũng nhanh chóng đi làm.

Tại một nơi khác, Ngải Anh đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh Mạc Nam đang ôm lấy Mai Ánh.

“Tại...tại sao...lại trở về?”

Tay cô ta run rẩy cầm chặt những bức ảnh.

“Đã đi khỏi đây ba năm rồi tại sao....tại sao không biến mất luôn đi.”

*Choang*

Cô ta nổi điên cầm nhưng chiếc cốc ném xuống sàn.

Tiếng đổ vỡ khiến những người làm vội chạy ra.

“Cô chủ... cô có sao không ạ?”

Một cô gái run rẩy nhìn Ngải Anh, ánh mắt cô ta bây giờ thật đáng sợ, khiến cho nhưng người bên cạnh đều phải run sợ.

“Còn đứng đó? Không mau dọn dẹp đi.”

Ngải Anh liếc nhìn một cô gái người làm rồi ra lệnh. Sau đó cô ta cũng nhanh chóng đi lên lầu.

Vào phòng của mình cô ta nhanh chóng đi đến tủ đồ cầm ra một lọ thuốc, run rẩy lấy ra vài viên thuốc bỏ vào miệng.

Cô ta từ lâu đã phải sử dụng thuốc an thần để trấn an tinh thần của mình, cô ta bị chứng rối loạn lo âu nặng nhưng lại không chịu điều trị, chỉ dùng thuốc để làm dịu sự lo lắng của mình.

Sau khi uống những viên thuốc xong cô ta cũng bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm hơn, bắt đầu thả lỏng cơ thể mình.

Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Mai Ánh, Quý lão gia đi đến trước mộ mẹ cô Mai Huyền Kim, năm nào cũng vậy mỗi năm ông đều âm thầm tới.

“Huyền Kim, ta xin lỗi vì chưa chăm sóc tốt cho Mai Ánh.”

Ông sờ lên di ảnh của mẹ cô, ánh mắt chứa đầy sự buồn bã.

Thật ra Mai Kim Huyền là con gái của bạn cũ của Quý lão gia, là đại tiểu thư nhà Mai gia quyền quý, từ nhỏ sống trong nhung lụa, nhỏ sống sung sướng bao nhiêu thì lớn lên lại khổ cực bấy nhiêu.

“Kim Huyền, con có trách ta không? Con có trách ta chuyện năm đó không? Nếu như ta chịu giúp con thì cũng không đến cơ sự như bây giờ?”

Nhìn di ảnh cô gái đang cười tươi trước mắt mình, nước mắt ông đã bất chợt rơi xuống từ khi nào.

“Bao năm qua, con vẫn luôn là nỗi dằn vặt lớn nhất trong đời ta.”

Nói xong ông đặt những bông hoa cúc trên bia mộ rồi rời đi.

Ông chẳng hay biết, Mai Ánh đứng gần đó đã nghe hết mọi chuyện.
Nhấn Mở Bình Luận