Lọc Truyện

Quý Tổng, Xin Đừng Gặp Lại

Mùi thịt xiên nướng kéo Mạc Nam về với thực tại. Bây giờ cũng ở chỗ ngồi đó, cũng là món ăn đó chỉ khác bây giờ chẳng có ai ngồi cùng anh mà thôi.

Tại sân bay.

Cô gái bước ra từ cửa lớn sân bay, mặc nguyên một bộ đồ trắng đước phối với nhau một cách tỉ mỉ, ai thấy cô ít nhất cũng phải liếc nhìn một lần, bộ đồ giúp cô toát lên sự tinh tế và đầy sang trọng, khiến nhiều cô gái phải ghen tị với nhan sắc và bộ đồ trên người cô.

“Mai Ánh, mình đang ở đây.”

Cô gái từ đường xa hét lớn, dơ tay ra hiệu để cho Mai Ánh nhìn thấy.

“Sam, mình nhớ cậu quá!”

Cô thấy người bạn thân của mình liền chạy tới ôm lấy Sam.

Sam là bạn thân của cô, lúc ở Mỹ hai người vô tình gặp nhau, vì cùng là đồng hương nên hai người nhanh chóng trở thành bạn thân của nhau.

“Ôi trời, bộ đồ này đẹp quá!”

Sam liền đi xung quanh Mai Ánh để xem xét bộ đồ của cô với vẻ mặt thích thú.

“Thôi, chúng ta đi lên xe nào.”

Thấy cô bạn thân cứ nhìn mình như vậy khiến cô hơi ái ngại, liền kéo cô bạn mình lên xe.



Xe vừa chuyển động, từ đâu có một chàng trai khá đẹp trai xách vali xuất hiện chặn đầu xe lại, rồi tự nhiên mở cửa bước vào trong xe, dưới sự ngạc nhiên, đến ngỡ của hai cô gái.

“Bác tài xế, bác có thể giúp cháu để đồ vào trong xe được không?”

Anh ta vừa vào liền năn nỉ bác tài xế.

“Elip, sao anh lại ở đây?”

Elip là thiếu gia nhà Williams có khối dầu mỏ khổng lồ, nên ở trên thương trường nhà họ cũng có được chỗ đứng vững chắc tại Mỹ.

Dưới sự ngạc nhiên của hai người thì anh ta lại buông lời trách móc Mai Ánh.

“Tại em đấy, Emily đi chơi mặc không nói, làm anh phải theo dõi đến tận đây.”

Emily là tên được dùng tại Mỹ của Mai Ánh, trước khi bước sang đất Mỹ cô và ba mình đã đổi tên để thuận tiện cho việc điều trị của ba cô.

“Này sao anh cứ đi theo tôi vậy?”

Mai Ánh khó chịu nhìn Elip. Chỉ vì một lần Mai Ánh cứu anh ta nên bây giờ ngày nào cũng đi theo cô. Anh ta còn học tiếng Việt để dễ nói chuyện với cô hơn.

Anh ta còn không ngần ngại cầu hôn cô giữa những nơi đông người, nhưng đều bị từ chối. Thế mà anh ta lại có một khái niệm ‘ nếu Emily chưa lấy chồng lần hai, thì anh vẫn cứ theo đuổi đến cùng’ cũng mới đó mà hai người cũng đã quen biết nhau 2 năm rồi.

“Anh sẽ không để em về nước để kiếm chồng mới đâu, anh đã hứa với ba em sẽ bảo vệ cho em rồi.”

Anh ta cao giọng nói.

“Haha.... Mai Ánh đúng thật, cậu có một cái đuôi rất có khả năng đấy nha.”

Sam cười đến mức không thể dừng lại được, nhưng khi thấy ánh mắt của Mai Ánh đang nhìn mình thì đành im lặng.

“Hai người im lặng được rồi đấy, đến khách sạn rồi.”

Nói xong cô liền bỏ xuống xe lấy vali mặc cho hai đó cười đùa.

“Này, cậu không chờ mình sao.”

Thấy cô bỏ đi Sam cũng nhanh chóng chạy theo, để Elip ở lại loay hoay trả tiền xe.



Một lúc sau khi Mai Ánh đã đặt phòng xong, Elip mới kéo vali với khuôn mặt chán nản đi vào khách sạn. Nhìn khuôn mặt của anh ta lúc này khiến hai người không nhịn được cười.

Thấy rất nhiều người cũng quay lại nhìn mình Elip lại ra vẻ giận dỗi lấy chia khoá bỏ lên phòng trước.

“Này, Elip anh giận thật sao?”

Cô đi theo Elip bước vào thang máy.

Mạc Nam cũng từ trong tháng máy kế bên bước ra, nghe thấy giọng nói quen thuộc anh bất chợt ngoảnh lại nhưng thang máy đã đóng cửa.

“Anh có muốn đi ăn không?”

Thấy Elip vẫn đang giận, nên cô đành hạ mình xuống mới anh ta đi ăn để chuộc lỗi.

“Được chứ, đợi anh cất đồ rồi chúng ta đi ăn.”

Thấy Mai Ánh mời mình đi ăn, Elip liền hớn hở cười như một đứa con nít.

Sam đứng gần đó cười thầm.

Một lúc sau, Mai Ánh bước ra với một chiếc váy liền xẻ tà màu xanh ngọc nhìn rất đẹp.

Elip nhìn cô với ánh mắt đắm say, nhìn một lúc anh ta liền quay người cô bắt cô vào phòng.

“Này anh bị làm sao vậy?”

Mai Ánh khó hiểu nhìn anh ta.

“Em không thể mặc như thế này ra ngoài được?”

Sam chạy lại cầm lấy tay anh ta ngăn cản.

“Không được, tôi thấy Mai Ánh nên mặc chiếc váy này, nhìn nó rất hợp với cô ấy.”

Hai người không ai chịu ai, xoay cô như chong chóng không ai muốn dừng lại.

“Hai người có thôi ngay đi không?”

Cô hất tay hai người ra khỏi người mình rồi quay đầu rời đi.

“Tại cô mà Emily giận tôi rời đấy.”

Anh ta cũng quay người chạy theo Mai Ánh.

“Này chờ tôi với.”

Sam cũng nhanh chóng đi theo hai người.

“Này, mình đến mệt với hai người rồi đấy.”

Mai Ánh đau đầu với hai người này, cứ hở lúc nào gặp nhau là chắc chắn sẽ có một trận hỗn chiến.

“Là cô ta khiếu khích anh trước.”

Elip cao giọng oán trách Sam.

“Tại anh cả thôi, tôi đã kịp làm gì anh đâu, mà anh cứ hay xửng cồ lên đấy thôi.”

Sam liếc mắt nhìn anh ta rồi đi ra xe trước.
Nhấn Mở Bình Luận