Lọc Truyện

Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Mẩu chuyện thứ nhất

“Vương, Tĩnh vương gia dây dưa với Vương phi –”

“Thiến.”

“Thượng Quan thiếu gia đưa thơ tình cấp Vương phi –”

“Chém.”

“Hoàng quý phi làm khó dễ Vương phi –”

“Phế đi.”

“Ma Vực chiếm địa bàn của chúng ta –”

“Tìm ra chủ tử của bọn họ – Nam: diệt; Nữ, đưa quân doanh.”

“Vương, Ma Vực chủ tử là Vương phi…”

“Nha? Nhường đường, đem địa bàn đưa cho Vương phi!”

“Dạ…”

“Nói cho Vương phi, của ta chính là của nàng –”

“Này…”

“Người của ta cũng là của nàng, huống chi vật ngoài thân –”

“Ách…”

“Trước đó Vương phi không phải vừa ý Vô Cực cung sao, lấy đưa cho Vương phi đi!”

“Phốc…”

“Hỏi Vương phi còn thích cái gì, muốn ngôi vị hoàng đế, bổn vương cũng đoạt !”

“Ầm –” Tên thị vệ ngã quỵ, miệng sùi bọt mép, cả người run rẩy.

♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥

Mẩu chuyện thứ hai

“Tiểu thư, có người ra số tiền lớn muốn đầu của cô gia.” Trong trướng hồng trông ra, một hắc y nhân cung kính đứng đợi lệnh.Trong mành,một nữ tử vô cùng thân thiết rúc vào trong lòng nam nhân.

“Bao nhiêu tiền?” Nữ tử cười khẽ.

“Năm ngàn lượng hoàng kim.”

“Thực rẻ… Gia, nếu không ngươi cho ta một vạn, chuyện này liền thôi –” Nữ tử chọc chọc ngón tay ngọc ở trên thân nam nhân, châm một chuỗi lửa tình.

“Nếu ta nói không –” Nam nhân cầm bàn tay mềm mại của nữ tử đặt ở bên môi khinh trác.

“Vô Tình, phát ra ‘Truy mệnh phù’, giết được Quỷ Vương thưởng hoàng kim vạn lượng, thưởng thêm danh “Đệ nhất sát thủ”.

“Thất nhi muốn mưu sát chồng?!” Nam nhân xoay người đem nữ tử đặt ở dưới thân.

“Gia, nếu không như vậy, ta như thế nào danh chính ngôn thuận xuất tường đâu?”

“Ngươi dám!”

Bên trong, một mảnh xuân ý dạt dào. Đêm thực yên tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe được hai tiếng dã thú tru lên cùng thanh âm của gió thổi sát bụi cỏ.

Trăng sáng được khảm trên sắc trời tím làm tôn thêm vẻ đẹp của ánh trăng tròn, dưới ánh trăng là một đầm nước u tĩnh, sương mù nhợt nhạt phả ra. Giữa tầng sương trắng, một thân ảnh uyển chuyển như ẩn như hiện.

“Tiểu thư, đã điều tra ra.” Cạnh thủy đàm, một thân ảnh đang quỳ gối, cung kính cúi đầu, đối với bóng hình mĩ nhân trong sắc nước mà biểu hiện sự tôn kính.

“Được, nói.” Thanh âm của nàng trong trẻo tựa dòng nước lặng, khi hòa cùng với sự tĩnh mịch của buổi đêm lại càng êm tai.

“Năm năm trước, tiểu thư cùng Mộ Dung Tâm Liên tiến cung vào thăm một người – người ấy lúc trước là Quý nhân Mộ Dung Tuyết Liên. Tiểu thư đem Dạ minh châu của Hoàng thượng ban cho Quý nhân mà hồi phủ, bị Mộ Dung Tâm Liên phát hiện, nàng ta bèn kể lại cho Thừa tướng Mộ Dung Thái. Thừa tướng theo gia pháp đã trừng phạt tiểu thư rồi đưa tiểu thư đến Tĩnh Tâm Am…”

Nữ tử nghe đến đó, cười khẽ một tiếng.

Thì ra là nguyên nhân này. Khó trách khi nàng tỉnh lại thấy mình ngồi ngây ngốc trong am của một vị ni cô nào đó, bên cạnh không có một bóng người.

Nghe được tiếng nữ tử cười, hắc y nhân dừng lại. Trước kia nàng chưa hề cho người đi điều tra Mộ Dung Tâm Liên nên hắn nảy sinh chút nghi hoặc. Nhưng tra ra được nguyên nhân là chuyện cần thiết, hắn cũng hiểu được ý tứ ấy.

Vốn nghĩ đến thân thế của mình đáng thương, lại không ngờ rằng thân thế của tiểu thư còn đáng thương hơn – bị thân sinh đánh cho đến chết khiếp rồi bị bỏ mặc tại am ni cô hoang vắng mà tự sinh tự diệt .Xem ra,là con cái nhà quyền quý chưa chắc đã có một cuộc sống hạnh phúc.

Tựa hồ như đã nhận ra những suy nghĩ của hắc y nhân, nữ tử chậm rãi cười: “ Được rồi, ta không sao đâu, ngươi cứ tiếp tục nói “.

“Theo như thuộc hạ điều tra, thực ra viên Dạ minh châu đó là do Mộ Dung Tâm Liên cầm, lại thêm nha hoàn Phỉ Thúy vốn hầu hạ cạnh tiểu thư lén giấu viên minh châu ở trong phòng tiểu thư nhằm cố ý vu oan cho tiểu thư. Nay, Phỉ Thúy trở thành đại nha hoàn tâm phúc của Mộ Dung Tâm Liên “.

“Ha, hóa ra là như vậy. Phỉ Thúy, Mộ Dung Tâm Liên…”

Giữa đêm tối, nữ tử thờ ơ lấy một vật mân mê trong lòng bàn tay. Đó là một mảnh ngọc hình linh xà trắng sáng nổi bật trên nền tóc đen mượt mà, được khảm vô cùng tinh xảo.(Ngạn: hơ, cái khúc tóc đen ấy, theo tui nghĩ là bạn nữ để ngọc bội trắng được đặt trong long bàn tay gần mái tóc, còn tóc of bạn nữ thì dài nên nó nổi trên mái tóc đen đó)

“Tiểu thư, người muốn như thế nào?” Hắc y nhân thủ thế .

Chủ tớ tâm địa như vậy thật tầm thường, dùng thủ đoạn thấp hèn để hãm hại tiểu thư, cần sớm giết các nàng. Trong mắt hắc y nhân hiện lên một tia hung ác. Chỉ cần tiểu thư đồng ý, hắn lập tức đến phủ Thừa tướng giết hai ả tiện nhân kia.

Sự trung thành của hắn nàng hiểu rõ, nhưng chính nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc quyết định mạng sống của đối phương, dù sao nàng không phải là “Tiểu thư” – chủ tử của hắn.

Nhị tiểu thư Mộ Dung gia thực sự chỉ e là đã chết kể từ lúc nhận hai mươi côn gia pháp trên thân thể. Nàng chỉ là hồn phách trú ngụ nhờ thân thể vị tiểu thư này, chỉ cần không chọc đến nàng, nàng sẽ không đáp trả.

“Ta không phải là nữ nhi do đại phu nhân sinh ra hay sao, vì sao Mộ Dung Tâm Liên lại có ý thù địch với ta như vậy?” Chẳng lẽ Mộ Dung Thái và Đại phu nhân Lí Thu Thủy đều hồ đồ?

“Thưa, đúng như vậy, nhưng thưở nhỏ thể chất của người vốn yếu đuối, không thích hợp luyện võ nên …”

Hắc y nhân chưa nói hết ẩn ý, trong lòng hắn chất chứa buồn bực.

Ma Tôn đại nhân thường khen nàng “Thiên túng kỳ tài”*, người khác cũng nói nàng là “Bách niên nan đắc”*, không hiểu sao trong mắt người nhà của nàng lại xem nàng như phế vật.

(Ngạn: Thiên túng kỳ tài: Trời trao nhân tài…hơ ta nghĩ vậy-.- ko nhất thiết phải là thành ngữ đâu ; Bách niên nan đắc: Trăm năm mới có)

“Vì vậy ta chỉ là vật trang trí vô dụng, phụ thân không xót mẫu thân không thương, cho dù họ biết là ta bị người hãm hại, thấy chết cũng không cứu. Ý của ngươi là như vậy?”

Nàng lặn xuống làn nước, rồi bơi đến bờ hồ, khẽ cười với hắc y nhân vẫn đang quỳ trên mặt đất.

Nghe xong lời của nàng, hắc y nhân run lên, vội vàng cúi đầu, “Tiểu thư, thuộc hạ không có ý thất lễ.”

“Ha ha ha! Đứng lên đi, ta không làm khó ngươi đâu. Chẳng qua chỉ là đùa vui một chút thôi.”

Nghe thấy tiếng cười tựa như chuông bạc của nàng, lại thấy nàng không tức giận, hắc y nhân khẽ thở nhẹ.

Ai cũng biết tiểu thư cực kì giống Ma Tôn đại nhân, năng lực phi phàm lại thêm tính khí hỉ nộ vô thường, cho nên Ma Tôn rất quý trọng nàng, không những xem nàng như con gái mà còn đem Ma Vực trao cho nàng cai quản.

Trên thế gian này, có thể đắc tội với người ngoài nhưng ngàn vạn lần không nên đắc tội với tiểu thư.

Nếu đắc tội với Ma Tôn, cùng lắm người ấy sẽ chết. Nhưng nếu đắc tội với tiểu thư, kẻ ấy sẽ sống không bằng chết. Theo tiểu thư đã được năm năm, điều ấy, hắn hiểu rõ.

“Tiểu thư, bọn họ thật là có mắt mà không tròng, dám xem thường tiểu thư như đá cuội mà vứt bỏ, bọn họ làm vậy sẽ phải chịu tổn thất.” Hắc y nhân đứng lên, kích động nhìn nàng.

Hầu hạ tiểu thư lâu như vậy, nhưng số lần được trông thấy dung nhan của tiểu thư thì không nhiều, nhưng mỗi lần trông thấy tiểu thư, mặc dù thân là nữ nhân, cũng có chút xao động.

Tiểu thư xinh đẹp tài năng như vậy, khiến cho người ta không dám lại gần, không dám khinh thường, lại càng không thể không kính trọng.

“Không cần phải quan tâm đến bọn họ, chỉ là chuyện cũ mà thôi. Chuyện nhỏ nhặt ấy, lão nương lười so đo cùng bọn họ.” Nàng bơi trong nước, tầng sương trắng bao phủ lấy nàng.

“Tiểu thư, không chỉ có chuyện kia mà còn thêm một chuyện nữa “

“Người có hôn ước với tiểu thư – Tĩnh vương Long Trạch Cảnh Thiên đã đánh thắng quân Hạ Lan ở phía nam, lập tức khải hoàn hồi kinh trong nay mai. Hiện tại trong triều đình đều khen Tĩnh vương là thiếu niên chiến thần, Mộ Dung Tâm Liên hình như rất ái mộ Tĩnh vương, đang sửa soạn mọi thứ định thừa nước đục thả câu.

Vừa rồi nàng mới nghĩ xem nhẹ chuyện của Tâm Liên, ấy vậy nghe xong mấy lời này, nàng khẽ cười.

“Tĩnh vương sẽ về đây? Nếu vậy thì vài ngày nữa Mộ Dung Thái sẽ phái người đến đón ta. Xem ra, chuyện vui sắp bắt đầu rồi đây.”

Tô Mi nghĩ mãi không biết tại sao tiểu thư lại vui vẻ như vậy, nhưng nàng hiểu được, tiểu thư cao hứng, nhất định là có người gặp họa. Kẻ bị họa kia là Mộ Dung Tâm Liên lại không hay không biết là họa sắp đến.

“Ngươi trước về Ma Vực một chuyến, sau khi trở về đem Tố Nguyệt theo. Đi.”

Một trận gió thoáng qua, hắc y nhân đã vô tung vô ảnh. Nữ tử lười biếng ngâm mình trong ôn tuyền, ánh mắt hướng về ánh trăng.

Nàng đã đến thế giới này được năm năm. Không biết ở hiện đại, có khi nào được thấy ánh trăng đẹp đẽ nhường này hay không?

Trong lúc nàng suy nghĩ đến ngơ ngẩn, chợt một trận thanh âm do đao kiếm vẳng đến.

“Chịu chết đi, Long Trạch Cảnh Thiên! Người của ngươi không đến được đây đâu! Các huynh đệ, khẩn trương lên! Ai giết được Tĩnh vương sẽ được trọng thưởng! Ha ha ha!”

“Bọn tạp nham các ngươi mà đòi giết ta?”

Tuy nghe thấy thanh âm người ấy trầm ổn, nhưng đang có nội thương, lại thêm đối phương người đông thế mạnh, lại toàn cao thủ.

Xem ra mình im lặng mà ngâm ôn tuyền không được nữa rồi… Nữ tử không nhanh không chậm bước ra khỏi thủy diện, nhẹ nhàng lau bọt nước trên người, sau đó lấy bạch sa được treo trên cây khoác lên người.

“Long Trạch Cảnh Thiên , bình thường chúng ta không làm gì được ngươi, nhưng nay ngươi đã trúng độc nhiều ngày, ta không tin Vô Cực cung nhiều người như vậy lại không bắt nổi ngươi. Mọi người không cần nghe hắn lảm nhảm, xông lên. Bọn hắn chỉ có năm mạng thôi!”

Trong bóng đêm hiện ra hơn mười hắc y nhân vây chặt lấy năm người.

“Vương gia đi trước, ta ở lại cản chân chúng!” Lục Nguyên chắn trước Long Trạch Cảnh Thiên: “Dã, hộ tống Vương gia rời đi!”

“Ca, đệ không đi! Huynh cùng Vương gia đi đi!” Lục Dã vung kiếm chém đầu của một hắc y nhân rồi lại nói :“Ca,hai người đi đi!” “Các ngươi không ai được rời đi!” Mị Sát một thân y phục đỏ thẫm bước ra từ trong đám người cất lời: “Sư huynh, chuyện nhỏ như vậy, sao huynh không giải quyết được ? “

“Sư muội, Tĩnh vương không phải là kẻ tiểu tốt, hắn đã giết rất nhiều người của chúng ta”.

“Hừ, nói trắng ra là tại huynh vô dụng! Để muội!”

Hồng ảnh đánh về phía Lục Dã đang đứng cạnh Cảnh Thiên, chỉ nghe thấy một thanh âm khó chịu, máu chảy ồ ồ từ lỗ thủng trên bụng Lục Dã.

Lục Dã bị thương, khuỵu một chân, một tay dùng kiếm chống đỡ bản thân để không ngã xuống, tay kia tự điểm huyệt để cầm máu.

“ Ha ha, vô dụng, chủy thủ của ta có độc.” Hồng y nữ tử nở nụ cười thâm trầm âm độc, hàm răng trắng noãn, môi đỏ sẫm, tựa như la sát địa ngục.

“Dã, đệ sao rồi?”Lục Nguyên vội đến chỗ Lục Dã, phát hiện ra môi hắn đã tím tái, trên mặt có sắc đen.

“Yêu nữ đền mạng đi!”

Thấy đệ đệ bị thương, Lục Nguyên tức giận hướng kiếm về phía Tuyệt Sát, nhưng Tuyệt Sát nghiêng mình né tránh.

“Cảnh Thiên, nhiệm vụ của chúng ta là lấy đầu của ngươi chứ không gây tổn thất cho người của ngươi. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, chúng ta sẽ tha cho bọn họ, còn cho bọn họ giải dược”.

Tuyệt Sát cùng Mị Sát, một hắc y một hồng y, nhìn rất hòa hợp. Có điều, hắc y nhân dung mạo lại xấu xí, hồng y nhân lại có tư sắc.

Long Trạch Cảnh Thiên tuy thân mang trọng thương, sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn dứng vững, tỏa ra thần thái uy nghiêm khiến người khác không dám lại gần.

“Rốt cuộc ai muốn lấy mạng bổn vương?” Cảnh Thiên chậm rãi mở miệng, trong lời nói không hề có chút bối rối.

“Ha ha ha!” Mị Sát cất tiếng cười nhạo: “Cảnh Thiên, chỉ cần ngươi xuống địa ngục, Diêm vương sẽ tự khắc nói cho ngươi biết! Chịu chết đi!”

Mị Sát hóa thành một làn gió lướt đi giữa đêm đen, nhằm tới trước ngực của Cảnh Thiên mà xuất chiêu.

Tốc độ quá nhanh, Lục Nguyên không thể cản lại.

“Vương gia!” Lục Nguyên tuyệt vọng gào lên, hắn chỉ có thể giương mắt nhìn chủ tử của mình lãnh một nhát kiếm vào tim.

“Keng!”

Đột nhiên, một làn gió trắng quấn quanh bảo kiếm trong tay Mị Sát, “Cạch!” một tiếng, bảo kiếm hóa thành mảnh nhỏ bắn ra tứ phía, vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhìn lại thấy ba hắc y nhân ngã trên mật đất.

“Ngươi là ai?”

Mị Sát bị đánh văng ra sau mấy thước mới dừng lại được, giật mình nhìn thấy một nữ tử áo trắng ngay trước mặt. Thật lạ lùng, có thể đẩy y ra xa dễ dàng như vậy, nữ tử trước mặt này là người như thế nào?

“Các ngươi quấy rầy sự yên tĩnh của ta.”

Nữ tử áo trắng ngượng ngùng vuốt nhẹ mấy sợi tóc ẩm ướt. Ngón tay nàng đảo qua, một làn sương trắng xuất hiện, trong nháy mắt, suối tóc của nàng được hong khô, vừa có chút mềm mại lại có chút rối tung trên vai của nàng.

Cảnh tượng như vậy thực quỷ dị, nhưng không có ai để ý mà mọi sự chú ý đều đổ dồn vào khuôn mặt của nữ tử. Toàn bộ những ai có mặt đều chảy nước dãi ròng ròng tố cáo ý đồ đen tối của mình.

“Là mĩ nữ!!!!” “Đại ca, là nữ tử xinh đẹp mà chúng ta gặp tối hôm qua”.

Suy nghĩ của Mị Sát và đám thuộc hạ đều giống nhau, nhưng hắn sớm nhận ra điều kì lạ. Tại nơi thâm sơn cùng cốc thế này lại xuất hiện một nữ tử xinh đẹp – rốt cuộc là có chuyện gì, không ai ngờ được.

“Vương gia !” So với đám thủ hạ của Vô Cực cung, thủ hạ của Long Trạch Cảnh Thiên có vẻ bình tĩnh hơn hẳn.

Long Trạch Cảnh Thiên được Lục Nguyên và ba người nữa bảo hộ, nhìn sắc mặt Cảnh Thiên có phần khó coi, Lục Nguyên trong lòng lo lắng một hồi. Thời gian không còn nhiều lắm, không thể kéo dài trận đánh này thêm nữa.

“Ngươi là cứu viện của Long Trạch Cảnh Thiên ?”

Đều là nữ nhân, nhưng khi nhận thấy nhan sắc của chính mình so với nữ tử áo trắng còn kém xa, Tuyệt Sát trong lòng rất không phục. Tuyệt Sát hướng một cước vào Mị Sát đang ngây ngẩn nhìn nữ tử áo trắng, rồi nhìn nữ tử với ánh mắt hung tơn.

“Không phải.” Nữ tử áo trắng mỉm cười, bên tai lại vang những tiếng hít thở khó khăn.

Xem ra về sau không thể dùng dung nhan này để gặp người, dung nhan này sớm hay muộn gì sẽ đem lại cho nàng rất nhiều phiền toái! Nàng có chút hối hận, trước khi đi nên mang theo “Thủy nguyệt chi kính”, dùng nó để che đi dung mạo tuyệt thế của nàng thì sẽ không khiến người nảy sinh tà ý.

“Hừ, mặc kệ ngươi là ai, đã đến nơi này thì phải chết !”

Vừa rồi Tuyệt Sát nghe thấy những âm thanh kia mà tức giận – nàng vốn xinh đẹp như hoa, không ngờ lại bị nữ tử áo trắng làm cho lu mờ. Sự đố kị của nữ nhân tựa như độc xà, không ngừng quấn lấy trái tim của Tuyệt Sát.

“Gì chứ?” Nghe xong lời này, nữ tử áo trắng cảm thấy buồn cười, không để ý tới chung quanh mà đi đến cạnh Lục Dã, giúp hắn ăn một viên dược.

“Đã sớm nghe danh Tuyệt Sát của Vô Cực cung giỏi hạ độc, thật đúng như vậy!”

Độc được giải,sắc mặt của Lục Dã liền tốt hơn nhiều “Đa tạ cô nương đã cứu giúp.” – Lục Dã ôm quyền cảm tạ, cố gắng đến chỗ Long Trạch Cảnh Thiên, cùng những người khác bảo hộ hắn.

Thấy nữ tử này có thể giải được độc của mình, Tuyệt Sát kinh ngạc không thôi : “Ngươi là ai ?”

“Ta?” Nữ tử áo trắng nhíu mày nghĩ nghĩ, nhẹ giọng trả lời Tuyệt Sát.

“Người trên giang hồ gọi ta là Độc Tiên Nhi “.

Độc Tiên Nhi?! Vừa nghe đến tên này, vẻ mặt của đám người say mê nhìn nữ tử áo trắng lập tức đại biến, Long Trạch Cảnh Thiên thì kinh hãi.

Người đời vốn đồn đãi Độc Tiên Nhi dung mạo kinh thiên nhưng lại tâm ngoan thủ lạt, ra tay bất kể sống chết. Lại có người nói nàng là viên minh châu của đất Ma Vực, xuất đạo ba năm đã nổi danh giang hồ, tuy rằng không có nhiều người gặp qua nàng, nhưng những người từng gặp qua nàng đều đã chết.

Không bao giờ ngờ được, nữ tử thủ đoạn độc ác trong lời đồn đại lại là một nữ tử kiều diễm động lòng người,

Dải lụa trắng mềm mại ôm lấy thân thể uyển chuyển thướt tha của nàng, đôi chân tựa bạch ngọc nhẹ nhàng dẫm lên một bụi cỏ, đôi chân ấy hoàn mĩ không chút tì vết, tựa như được tạo ra bởi bàn tay của nghệ nhân khéo nhất thế gian, khiến người người hận không thể cầm trong tay mà thưởng thức.

Nữ tử thuần khiết không tì vết như vậy, tựa như nàng tiên, không thể nghĩ nàng lại là Độc Tiên Nhi!

“Thủ hạ của ngươi thực trung thành!” Đám Hắc y nhân cả kinh nhận ra nữ tử đã ở trong vòng vây từ lúc nào. Nàng không để ý đến bọn họ, xoay người rồi nhìn Long Trạch Cảnh Thiên.

Thì ra đây là Long Trạch Cảnh Thiên! Vừa khéo, người này lại có hôn ước với mình. Bất quá, nhìn bộ dạng chật vật của hắn, nàng cảm thấy buồn cười.

Vừa rồi lại cùng Tô Mi nhắc đến hắn, không ngờ vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, lại còn gặp hắn trong hoàn cảnh này.

“Nghe nói, chủ nào tớ nấy. Xem ra, ngươi không phải là người xấu “.

Ban đầu mới chỉ nhìn thấy thân ảnh yểu điệu của nữ tử, lại thấy thần sắc của người khác khi nhìn nàng, Long Trạch Cảnh Thiên kết luận nàng là tuyệt sắc mĩ nhân.

Nhưng khi cùng nàng mặt đối mặt, Long Trạch Cảnh Thiên mới phát hiện dùng hai chữ “Mĩ nhân” để hình dung người con gái này thực sự là chưa đủ. Đối với nàng, phải dùng “Khuynh quốc khuynh thành” mới đúng.

Một loại tình cảm kì lạ đột nhiên tràn ngập trong long Long Trạch Cảnh Thiên khi đối diện với ánh mắt của nàng – Long Trạch Cảnh Thiên tinh tường nghe được tiếng trái tim mình đập “Thình thịch” rất nhanh.

Người con gái này, hắn đã định rồi.

Nữ tử áo trắng không hay không biết chính mình đã bị Cảnh Thiên “nhìn trúng”. Nàng đưa một viên dược màu hồng cho hắn.

“Ngày lành cảnh đẹp như thế này mà bị bọn chúng quấy nhiễu, ta đây thật phiền lòng. Bổn cô nương đây đã lâu không động thủ, chỉ sợ tay nghề cũng xuống đi ít nhiều, cũng nên thỉnh thoảng luyện lại một chút. Long Trạch Cảnh Thiên, chi bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch : ngươi đưa tiền cho ta, ta sẽ giải quyết bọn họ.”

“Được!” Tuy đề nghị của nàng có phần kì lạ nhưng Cảnh Thiên vẫn gật đầu, đáp ứng nàng. Thanh âm của nàng khi gọi tên hắn cùng với thanh âm mà hắn tưởng tượng thật dễ nghe.

Tình cảnh bọn họ trong lúc này thật khó lòng trốn thoát, trừ khi cứu binh đến tiếp ứng kịp thời. Không thể dùng hy vọng mà xoay chuyển tình thế, không bằng nắm lấy cơ hội này – có lẽ Độc Tiên nhi chính là cứu tinh trời ban cho hắn.

“Một lời đã định, năm mươi vạn bạc trắng !”

Nàng đang bị nhiều sát thủ vây quanh như vậy nhưng lại bình tĩnh mà mở cuộc trao đổi – điều này khiến đám Hắc y nhân có chút khiếp sợ.

Trước nhiều người, lời tính toán của nữ tử thốt ra dễ dàng tựa như ăn điểm tâm. Trong mắt của nữ tử, bọn họ không phải là sát thủ đáng sợ mà chỉ là đối tượng để nàng đổi chác.

“Thành giao!”Một khối ngọc bội trắng ngà hình rồng từ trong tay Long Trạch Cảnh Thiên bay ra, dừng lại ở trong lòng bàn tay của nàng, “Đây là tín vật của ta, cô nương tùy lúc mà vào Vương phủ lấy tiền.”

“Thực hào phóng, ta thích!”

Nữ tử áo trắng bắt được ngọc bội, khóe môi nàng cong lên, trên cổ tay lộ ra đôi vòng lấp lánh ánh kim, trên mỗi chiếc vòng ấy được khảm vô số chuông vàng lớn nhỏ.

“Đoạt hồn linh? Vật quý như vậy mà lão quỷ kia lại truyền cho ngươi?”

Thấy vậy, Tuyệt Sát cùng Mị Sát đều chấn động, Tuyệt Sát mặt trắng bệch, nét mặt Mị Sát tựa như thấy đại biến. “Đúng vậy, nghĩa phụ từng nói qua, có hai con cừn non dám lén trộm đi Độc thư, phản bội Ma Vực lập môn phái riêng. Nghĩa phụ đã nhờ ta, nếu có gặp được bọn chúng, nhất định phải thay người rửa hận. Vừa hay các người lại rơi vào tay ta !”

Lời nói của bach y nữ tử khiến Mị Sát cả kinh.

Hai mươi năm trước, bọn họ là đệ tử của Ma Vực Ma Tôn đại nhân. Thừa dịp Ma Tôn bế quan tu luyện, hai người bọn họ lén trộm đi Độc thư, hạ độc toàn bộ huynh đệ đồng môn, hại Ma Tôn suýt chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng còn hủy đi hơn phân nửa Ma Vực.

Sau khi trốn chạy, bọn họ lập nên Vô Cực cung. Nhiều năm đã trôi qua, Ma Tôn không gây phiền toái cho bọn họ, nhưng bọn họ vẫn có lòng kiêng nể khi nhắc đến ông.

Nhưng không ngờ lão quỷ kia lại thu nhận nữ nhân, lại còn đem tuyệt học truyền cho nàng.

“Sư huynh, không cần phải sợ! Hôm nay lão quỷ kia không ở đây, chỉ là một nha đầu nho nhỏ, làm sao đấu lại chúng ta?”

Tuyệt Sát khẽ cắn môi khích lệ Mị Sát. Tuy miệng nàng nói vậy, nhưng trên trán nàng lại đọng tầng mồ hôi lạnh, có thể thấy nữ tử áo trắng đang khiến nàng sợ hãi.

“Thật không?”

Nét cười trên khuôn mặt của nữ tử chợt dừng lại, kim linh trong tay nàng rung động.(kim linh : chuông vàng)

Không để đám người kia kịp nhận thức, mười dây tơ vàng phóng ra từ kim linh tựa như kim xà trong tay nàng bay múa. Kim xà đi đến đâu thì có một làn hương hoa theo đến đấy. Hắc y nhân bị hương khí vây quanh, không kịp kêu lên một tiếng, lập tức mất mạng.

Độc thật lợi hại! Ánh mắt Long Trạch Cảnh Thiên chợt trầm xuống.

Một chiêu xuất ra quá nhanh, không để cho người kịp thấy – những người vừa rồi còn mới đòi mạng Cảnh Thiên toàn bộ ngã xuống, thi thể dần tan biến thành nước, trong không khí chỉ còn lại hương hoa.

“Cứ như vậy mà biến mất sao?”

Tình cảnh trước mắt khiến Lục Nguyên điếng người nhìn, nào là đám hung thần ác sát sát thủ, nào là nữ tử trông như trói gà không chặt thế kia lại làm chuyện kinh người, đây là tình huống quỷ quái gì vậy?

“A…”Sự ngây ngốc của Lục Nguyên khiến nữ tử cười nhẹ.

“Đem chủ tử của các người đi đi. Về sau nếu có gặp lại ta thì nhớ trốn cho nhanh. Nhớ kĩ, phải uống giải dược. Lần sau còn gặp, vận khí của các người sẽ không tốt như hôm nay đâu!”

Không chờ Lục Nguyên hiểu được ý tứ của nàng, nàng đã nhảy lên cành cây, tựa như con bướm bay khỏi tầm mắt bọn họ.

“Khinh công thật tuyệt!” Long Trạch Cảnh Thiên vừa dứt lời, ngực khẽ nhói, một dòng máu đen nương theo khoé môi chảy xuống.

“Vương gia?” Lúc này Lục Nguyên mới nghĩ đến viên dược màu hồng của nữ tử – chẳng lẽ là giải dược? Nhưng dược này lai lịch như thế nào, không biết thì không nên cho Vương gia dùng.

Trong lúc hắn vẫn còn do dự, Cảnh Thiên đã đem thuốc kề miệng, chuẩn bị uống.

“Vương gia!” Lục Nguyên cả kinh.

“Đừng lo! Độc Tiên Nhi sẽ không hại ta!”

Trước khi nói, nội tâm và trực giác Cảnh Thiên vô cùng hỗn loạn, cuối cùng Cảnh Thiên quyết định cược bằng tính mạng của mình. Quả nhiên không bao lâu sau, hắn cảm thấy mình tỉnh táo trở lại – xem ra Độc Tiên Nhi thực sự có năng lực hạ độc, giải độc.

Vừa rồi tận mắt thấy đám người kia hóa thành nước, trong lòng Long Trạch Cảnh Thiên chợt trầm xuống.

“Lục Nguyên, bổn vương muốn có Độc Tiên Nhi. Nếu nàng thực sự đến vương phủ lấy tiền, bổn vương nhất định phải tìm được nơi ở của nàng”.

“Ý của Vương gia là — có thể để nàng rời đi?” Lục Nguyên do dự trong chốc lát.

“Không! Độc Tiên Nhi rất hợp ý ta, ta quyết định thú nàng làm phi!”

Không kể đến thủ đoạn hạ độc lợi hại, chỉ riêng dung nhan mĩ lệ của nàng – thế gian này không một nam nhân nào không động tâm.

Nhất là vừa rồi, hắn đã nhìn thấy cặp chân lung linh khéo léo tựa bạch ngọc kia, nghĩ lại, trong lòng Cảnh Thiên nổi một trận khô nóng. Nữ nhân kia phải là của hắn! Vô luận được thân hay được tâm của nàng, hắn đều phải chiếm được! (Ngạn : một câu cho bạn nam chính: háo sắc chính hiệu!-.-)

“Nhưng thưa Vương gia, không phải ngài đã có hôn ước rồi sao ….”

“Đừng nhắc đến “Phế vật” của Mộ Dung gia! Lần này trở về ta liền từ nàng ta!”

Đám hộ vệ đi trước hộ tống Long Trạch Cảnh Thiên rời khỏi nơi này. Hắn vừa đi, nữ tử áo trắng liền xuất hiện. Ánh trăng dừng lại trên sắc môi đẹp tựa đóa tường vi ôn nhu, đóa hoa ấy khẽ cất tiếng: “Cảnh Thiên, hóa ra ngươi chán ghét cái “Phế vật” nhà Mộ Dung là ta sao! Muốn từ hôn? Được! Tốt lắm! Bổn cô nương thành toàn cho ngươi!”

**********************************************

 

Tháng bảy, ánh nắng tươi sáng có chút chói mắt. Ở phía Đông nam của phủ Thừa tướng, tại một góc của Thúy Trúc viên, Mộ Dung Thất Thất vừa tựa trên ghế dựa vừa thưởng thức dưa hấu ướp lạnh, lại nghe Tố Nguyệt kể lại những chuyện gần đây trong kinh thành.

“Tiểu thư, từ lúc người trở về, có người không ngừng đặt điều bôi nhọ người.”

“Có người nói tiểu thư xấu xí không chịu nổi, lại còn bị bệnh nguy kịch, sống không quá mười tám tuổi ….”

“Có người nói tiểu thư tính cách tầm thường, ngay cả nông thôn dã phụ cũng không sánh bằng ….”

“Lại có người nhắc về chuyện năm đó của tiểu thư, nói chắc như đinh đóng cột, cứ như tận mắt thấy tiểu thư trộm đi dạ minh châu vậy …”

“Thuộc hạ đã điều tra rõ ràng, người truyền mấy tin đồn nhảm đó là a đầu Phỉ Thúy – tâm phúc của Mộ Dung Tâm Liên, thật là…”.Tố Nguyệt càng nói càng thêm giận, hận không thể một đao trực tiếp kề vào cổ cái kẻ đã hại Mộ Dung Thất Thất.

“Tố Nguyệt, bình tĩnh!”.Mộ Dung Thất Thất nhận khăn ướt từ tay Tô Mi, cẩn thận lau ngón tay – “ Ta đã sớm nói với các ngươi, chém giết không giải quyết được vấn đề, bổn tiểu thư là người không chấp nhặt, quân tử động khẩu không động thủ.”

Nghe xong lời này, Tô Mi cùng Tố Nguyệt nhịn không được mà đứng lên, khóe mắt khẽ run rẩy.Tiểu thư thực sự là khẩu thị tâm phi – nói dối mà sắc mặt không đỏ – sự tình thế nào cuối cùng tiểu thư cũng dùng “Bạo lực” mà trực tiếp giải quyết !.

Chủ tớ đang hàn huyên, chợt nghe tiếng bước chân hỗn độn, xem ra có người đến Thúy trúc viên mà gây chuyện. Hơn nữa không chỉ có một người!

Chử tử không lên tiếng, Tô Mi cùng Tố Nguyệt cũng không nhiều lời, lập tức bày bộ dáng nhu thuận kính cẩn mà lui về phía sau của Mộ Dung Thất Thất, vừa xong thì người kia cũng vào Thúy trúc viên.

“A! Ở đây có trầm khí a!”

Mộ Dung Thanh Liên hùng hổ bước vào Thúy Trúc viên, liếc thấy Mộ Dung Thất Thất đang nằm trên ghế dựa mà khép hờ mắt thì nói: “Tam tỷ, muội nghe bên ngoài đồn đãi đầy trời, tỷ là đương sự vậy mà thờ ơ, hóa ra là da mặt tỷ dày, vẫn còn không biết thẹn là cái chi nhỉ!”

Kẻ đang hùng hổ nói liến thoắng kia chính là Tứ tiểu thư nhà Mộ Dung, mẫu thân của nàng ta là Lưu Yên Chi – tuy là thiếp thất nhưng rất được Mộ Dung Thái sủng ái. Mộ Dung Thanh Liên vốn tính rất ưa ganh đua,lại là người nổi bật nhất trong bốn tỷ muội nhà Mộ Dung, cho nên rất được Mộ Dung Thái yêu thương, từ đó dưỡng nên cái tính ngang ngược.

Phấn y* nữ tử đứng cạnh Mộ Dung Thanh Liên là Mộ Dung Tâm Liên. Nàng đến đây, dĩ nhiên là để xem náo nhiệt.

(phấn y: y phục màu hồng nhạt)

Nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất không nói không năng gì, lại không mở to mắt ra mà liếc các nàng lấy một lần, Mộ Dung Tâm Liên tỏ vẻ kinh ngạc: “Tam muội đi Tĩnh Tâm am năm năm, không lẽ bệnh si ngốc lại nặng thêm ? Hay lại thêm bệnh tai điếc ?”

Tố Nguyệt hơi hơi nhíu mày, lại nhìn Mộ Dung Thất Thất vẫn là bộ dạng thờ ơ, cứ thế ung dung mà nằm – không hé răng không mở mắt, biết chủ tử cố ý làm thế, nàng cũng giả vờ im lặng mà đứng bên cạnh.

Mộ Dung Thanh Liên và Mộ Dung Tâm Liên nói nửa ngày, Thất Thất trước sau như một vẫn không mỏ miệng. Hai nàng kia cứ thế mà bị làm lơ. Đột nhiên, Mộ Dung Thanh Liên dứt khoát vọt tới trước mặt Thất Thất, tính kề vào lỗ tai nàng mà rống to, ai ngờ lại bị dọa bởi tiếng thét chói tai của nàng.

“Tứ muội muội, là muội sao!”

“Tam tỷ,tỷ muốn hù chết muội à!” Thanh Liên vội né qua một bên, ấn ấn lỗ tai đang bị đau.

Mộ Dung Thất Thất khúc khích cười, lại liếc nhìn Mộ Dung Tâm Liên, nàng mở to hai mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Nhị tỷ tỷ, tỷ cũng đến thăm muội sao ! Ai nha, thật là ngượng, hồi nãy muội đang ngủ, lại có mộng đẹp nên không biết hai người đến thăm, thật là có lỗi!”.

Ban đầu còn nghi Thất Thất giả ngu, nhưng so ánh mắt của nàng với năm năm trước vẫn có sự đơn thuần như vậy. Mộ Dung Tâm Liên tạm thời dẹp bỏ mối hoài nghi: “Tam muội,muội mơ thấy cái gì thế, nói nghe chút đi! “

“Đúng vậy, Tam tỷ à, tỷ có mộng gì đẹp thì nói đi!” Lúc này lỗ tai của Mộ Dung Thanh Liên một chút cũng không đau, lại còn hướng đến chỗ Thất Thất mà nghe kể mộng đẹp.

Hai người này,rõ ràng làm gì mà có tình tỷ muội, đến đây chỉ nhằm chọc tức Thất Thất, đả kích nàng, lại còn làm bộ làm tịch bày ra cảnh tỉ muội tình thâm, làm cho Thất Thất cảm thấy buồn cười, trong lòng ghê tởm.

Bởi vì kế thừa thân xác này cùng với trí nhớ của “người kia”, Thất Thất tự nhiên biết được nguyên nhân nàng bị hai người kia tra tấn .

Ban đầu bọn họ đoạt lấy y phục, trang sức, sau lại thả cát vào trong thức ăn, phóng trùng, cuối cùng không nguyên không cớ gì lại đi đánh nàng, có khi tâm trạng bọn họ không tốt thì lại đánh hai nha hoàn của nàng, lại còn đe dọa nàng không được mách cho đại nhân biết …

Chỉ cần bọn họ có mặt để quấy phá, Mộ Dung Thất Thất sẽ không có nổi một ngày bình yên.

Nay nàng là “Mộ Dung Thất Thất”, nàng chỉ chưa tìm lúc mà trả lễ thật hậu cho bọn họ, làm sao lại để cho bọn họ khinh dễ ?

Lúc Mộ Dung Thất Thất bắt gặp được “hận ý” trong mắt Mộ Dung Tâm Liên, nàng giật mình, trên mặt có chút đỏ ửng, biểu tình xấu hổ rồi đứng lên: “ Tỷ nằm mộng thấy Vương gia, Vương gia cùng tỷ đi du ngoạn – “

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Mộ Dung Tâm Liên lập tức trắng bệch. Nàng ta nắm tay thành quyền, răng nanh cắn gắt gao. Đúng rồi, làm sao lại quên mất ả phế vật này là Tĩnh vương phi tương lai!

Chính mình thầm mến nam nhân kia, nhưng nam nhân kia lại kết hôn với thứ phế vật Mộ Dung Thất Thất – điều này làm tâm lý Mộ Dung Tâm Liên thêm uất ức.

Tuy rằng nàng ta so với Thất Thất xinh đẹp hơn, ưu tú hơn, nhưng nàng ta chỉ là con thiếp, mặc dù là con của Thừa tướng đi chăng nữa thì gả cho người ta vẫn cứ làm thiếp mà thôi.

Lại hồi tưởng về sự chênh lệch thân phận của mẫu thân Trịnh Mẫn và đại phu nhân Lý Thu Thủy, tâm tư của Tâm Liên bắt đầu phiên giang đảo hải.

Một người là con gái nhà họ Lí – một họ trong Tứ đại thế gia, người kia chỉ là thứ nữ của một thương nhân,cùng gả về đây tất sinh ra sự chênh lệch. Chẳng những đời mẹ đã có sự chênh lệch, đời con không tránh khỏi sự chênh lệch đó.

Mộ Dung Tuyết Liên dựa vào đâu mà tiến cung, dựa vào đâu để được Hoàng thượng sủng ái mà phong Hoàng Quý Phi – không phải là nhờ vào xuất thân cao quý sao ! Bản thân chỉ còn có thân thế của mẫu thân, vì sao vận mệnh lại không công bằng ?

Cái thứ phế vật Mộ Dung Thất Thất này gián tiếp là con cháu nhà họ Lí, mặc dù ả ta vô năng, nhưng phế vật lại có thể trở thành Tĩnh Vương phi! – điều này khiến Mộ Dung Tâm Liên khó chịu chẳng khác gì ăn phải ruồi bọ.

Ngày sinh của nàng ta và Mộ Dung Thất Thất chỉ lệch nhau có 10 ngày, nhưng vận mệnh lại khác nhau rất xa !

Mộ Dung Tâm Liên thường hoài nghi không ít lần – nhất định là bà vú ôm nhầm đứa nhỏ, nàng phải do Lí Thu Thủy sinh ra. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, dù có hoang tưởng trong đầu đến đâu, nàng vẫn là do vợ lẽ sinh ra,vẫn là thứ xuất “Nhị tỷ, tỷ làm sao vậy ?”

Nhìn thấy biểu tình Mộ Dung Tâm Liên thay đổi liên tục, Mộ Dung Thất Thất ra vẻ quan tâm hỏi han. Kỳ thật, trong lòng Thất Thất vui như mở hội!

Cứ việc hâm mộ! Cứ việc ghen tị! Cứ việc hận! Chờ cho mầm mống của sự tham lam nảy mầm tất sinh loạn, bổn cô nương chẳng cần phải động thủ, ngươi tự khắc tìm đến ta mà trả nợ!

4.

“Không,không có gì !”Mộ Dung Tâm Liên khôi phục lại thái độ bình thường trong chớp mắt.

Nhìn khuôn mặt trước mắt không hề có chút biểu cảm nào,Mộ Dung Tâm Liên trong tâm lại nổi sóng.Bản thân về mọi mặt so với Mộ Dung Thất Thất đều xuất sắc hơn cả,nhưng nỗi đau thân phận thấp kém thì không thể xóa đi,nỗi đau ấy tựa như cây dằm bén nhọn đâm vào trái tim nàng ta,cứ hễ nhắc đến nỗi đau đó thì đau đến độ khó thở – nỗi đau này thật sư khó có thể chịu đựng được !.

“Nhị tỷ,không phải là tỷ ghen tị với Tam tỷ đó chứ ? Muội nghe nói tỷ rất ư sùng bái Tĩnh Vương gia a !” Mộ Dung Thanh Liên trưng ra vẻ mặt hồn nhiên,cười hì hì nói.

“Thật đáng tiếc ! Tĩnh Vương gia có hôn ước cùng Tam tỷ,chuyện này có thể xem như kẻ ngốc cũng có cái phúc đi ! Nhị tỷ tỷ,chúng ta làm gì có cái phúc đó,không bằng dành thời gian cùng nhau so tài,lại cùng người khắp nơi thể hiện tài năng,may ra có khả năng gặp được đức lang quân như ý !”

Không ngờ vẻ mặt Mộ Dung Thanh Liên tuy còn non nớt lại có thể thốt ra những lời có ẩn ý như vậy.Lời này tưởng như khuyên giải an ủi Mộ Dung Tâm Liên,kỳ thực là châm ngòi thổi gió,chẳng khác gì lửa cháy lại đổ thêm dầu !

Con gái của Đại nữ nhân nhà họ Lý quả nhiên là cái bóng đèn kiệm lời a !Mộ Dung Thất Thất tiếp tục đùa nghịch bằng cách trưng ra biểu tình vô tội,làm như không hiểu lời Mộ Dung Thanh Liên nói.

Bị Mộ Dung Thanh Liên đâm cho một nhát như vậy,trong lòng Mộ Dung Tâm Liên có sự không phục cùng oán hận nảy nở tựa như cầu tuyết – càng lăn đi thì càng lớn.Nàng ta làm sao mà không nhận ra ý tứ chê cười của Thanh Liên,nhưng đối phương lại nói ra sự thật -Tĩnh Vương phi tương lai đang đứng ngay trước mặt,thật không thể xem nhẹ.

Bất quá,trong lòng tuy trầm mặc không thoải mái,nhưng nhất quyết không thể bại dưới tay Thanh Liên : “Tứ muội nói đúng,Tĩnh Vương anh minh thần võ,ta đối với ngài tựa như sùng bái vị anh hùng ! Tam muội tốt phúc như vậy là do mệnh của nàng ta,không phải sao !”

“Ha ha…”Mộ Dung Thanh Liên khẽ cười.

“Nhị tỷ,nếu tỷ thực thích Vương gia,không bằng đối tốt với Tam tỷ,để Tam tỷ giúp tỷ có cơ hội gặp mặt,khiến Tĩnh Vương gia thu nhận tỷ.Tuy rằng trắc phi so ra kém chính phi,nhưng vẫn có thể diện hơn là làm lẽ nhà người ta !Muội đây là có ý tốt cho tỷ a !”

Chỉ khi cùng nhau khi dễ Mộ Dung Thất Thất,đôi tỷ muội này mới đồng lòng như vậy,thực ra,hai người này hiềm tị nhau chẳng thua gì chó với mèo.

Nguyên nhân rất đơn giản.Mộ Dung Thái tuy rằng có nhiều thê thiếp,nhưng sủng ái nhất vẫn là mẫu thân của hai người này.Mà mẫu thân của Tâm Liên cùng mẫu thân của Thanh Liên thường hay phân cao thấp,đời mẹ đã tranh đấu dĩ nhiên sẽ kéo dài đến đời con.

Mộ Dung Tâm Liên thấy mình bị Mộ Dung Thanh Liên hóa thành trò cười ngay trước mặt Mộ Dung Thất Thất,sắc mặt lập tức tối sầm lại:”Tứ muội,ngươi có ý gì ? Ngươi khinh ta là thứ xuất ? Đừng mau quên như thế,chính ngươi cũng là thứ xuất! Sau này xuất giá cũng chỉ có thể làm thiếp !”.

“Không cần Nhị tỷ quan tâm !”Nghe lời Mộ Dung Tâm Liên nói xong,Mộ Dung Thanh Liên hừ một tiếng,nàng ta sớm không quen việc Mộ Dung Tâm Liên làm bộ làm tịch,hiện tại thấy Tâm Liên nói chuyện khó nghe,Mộ Dung Thanh Liên không thể dễ dàng chịu thua như vậy !

“Phụ thân nói,chỉ cần lần này đạt thứ hạng cao tại hội thi của Học viện,nhất định phụ thân sẽ tìm cho ta một tấm chồng thật tốt.Nhị tỷ à,nhìn ngươi cố gắng làm kẻ thứ ba,nếu ta là ngươi sẽ sớm biết xấu hổ mà đem mặt giấu sau tay áo,không dám gặp thiên hạ nữa !”.

“Ngươi !” Mộ Dung Tâm Liên biết rõ võ công của chính mình không thể so với Mộ Dung Thanh Liên nên mỗi khi các nàng nội đấu,Mộ Dung Thái đều thiên vị Mộ Dung Thanh Liên hơn.Hiện tại rõ ràng Thanh Liên đang làm nhục nàng,làm sao Mộ Dung Tâm Liên có thể chấp nhận được.

Nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Mộ Dung Tâm Liên,tâm tình Mộ Dung Thanh Liên cực tốt,nàng ta liền che mặt kêu lên.

“Ai nha,suýt chút thì quên,hiện tại Nhị tỷ là Đệ nhất kinh thành mỹ nhân,làm sao khuất mặt sau tay áo ? Hẳn là nên xuất diện nhiều hơn nữa chứ ! Nói không chừng mỹ mạo của tỷ thu hút được tầm mắt của ai đó,khiến người ta muốn trực tiếp bàn chuyện xuất giá,nhưng lại ngại phụ thân can thiệp vào chuyện tốt !”

Mộ Dung Thanh Liên cậy sự sủng ái của Mộ Dung Thái,ngang ngược đã dưỡng thành thói nên nói chuyện chẳng cần chừa đường lui,ngược lại là Mộ Dung Tâm Liên vẫn cố duy trì bộ dáng “ Thục nữ “ nên đối với một Mộ Dung Thanh Liên nhanh mồm nhanh miệng xem ra là bại trận liên tiếp. Hay ! Thực thích ! Nhìn đôi tỷ muội này đánh nhau,Mộ Dung Thất Thất cảm thấy thật vui vẻ.Tình huống này gọi là gì ? Chính là “ nội bộ tranh đấu “ không sai một li ! Các nàng càng đấu lại càng vui , lại càng có chuyện để xem !.

Ban đầu là đến làm nhục Mộ Dung Thất Thất,cuối cùng lại bị Mộ Dung Thanh Liên đả kích,điều này khiến Mộ Dung Tâm Liên không thể chấp nhận.Bất luận như thế nào,bị ả kia làm cho mất mặt trước Mộ Dung Thất Thất – mối thù này nhất định phải trả !

“Dùng roi của tỷ quất vào mặt hoa của ả !”

Ngay tại lúc tâm tình Mộ Dung Tâm Liên phẫn hận đến cực điểm,một thanh âm rơi vào trong tai nàng ta.Chẳng cần biết lời nói ấy là của ai,tay nàng ta giơ lên như bị sai khiến,quất roi thẳng vào mặt Mộ Dung Thanh Liên.

“A!”

Vừa rồi còn có vẻ kiêu ngạo như chim khổng tước nhưng sau khi bị một roi vào mặt thì Mộ Dung Thanh Liên lập tức bụm mặt hét lên,mở to hai mắt nhìn trừng trừng cái roi của Tâm Liên,trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên,”Nhị tỷ,ngươi muốn hủy đi dung mạo của ta ? Họ Mộ Dung kia,ngươi thật quá vô sỉ !”

Mộ Dung Thanh Liên lập tức rút ra nhuyễn kiếm,nhằm hướng của Mộ Dung Tâm Liên mà lao đến.

“Tứ muội muội,không cần xúc động a!”Nhìn thấy bộ dáng hung hãn của Mộ Dung Thanh Liên,Mộ Dung Thất thất trong lòng cười muốn xóc hông,nhưng lại tỏ vẻ lo lắng “ Nhị tỷ không cố ý đâu !”.

“Cút ngay,đừng có nhiều chuyện !”

Mải thở hổn hển nên Mộ Dung Thanh Liên nào có nghe được “lời vàng ngọc” của Thất Thất,lại chuẩn bị cầm nhuyễn kiếm hướng đến Tâm Liên lần thứ hai.

“Tiểu thư,cẩn thận a !” Nha hoàn Phỉ Thúy đứng né ở một bên lo lắng nhắc nhở Mộ Dung Tâm Liên.

“Trân Châu,đánh chết cái con nha đầu kia cho ta !”.Mộ Dung Thanh Liên đang mải đánh nên không thấy được Phỉ Thúy,bèn ra lệnh cho nha hoàn Trân Châu như ý bảo “ Đánh cho đã đi ! “

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận