Lọc Truyện

Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Editor: Vĩ không gei

Trì Kính Dao đi học hay ngủ, đây như là "thói xấu" lâu năm.

Nhưng từ trước tới giờ cậu không ngờ là sau khi xuyên về cổ đại lại có cơ hội để ngủ gà ngủ gật lúc học thế này.

Hơn nữa [Thiên tự văn] mà Bùi Nguyên dạy chính là kiến thức văn học "căn bản cho trẻ", bắt một sinh viên đại học như Trì Kính Dao học lại lần nữa cũng khiến cậu thấy hơi chán.

Nhưng thật ra Bùi Nguyên cũng không quá để tâm tới thái độ lơ là đó của Trì Kính Dao, hắn dạy Bùi Dã và Trì Kính Dao học chữ, vốn là hy vọng bọn họ có thêm chút kiến thức, chứ cũng chẳng có dự định gì khác. Vả lại hắn thấy Trì Kính Dao tuổi còn nhỏ, học chữ đọc sách không phải chuyện vội vàng, nhất thời, mỗi ngày dạy một ít thì lâu dần tự khắc sẽ biết.

Nhưng hiển nhiên là Bùi Dã không nghĩ như vậy, chính hắn khi còn bé đã bỏ lỡ cơ hội học hành, giờ thấy Trì Kính Dao không biết quý trọng thời cơ tốt, ít nhiều cũng có cảm giác "hận không thể rèn sắt thành thép".

Vì thế, đến giờ học ngày hôm sau, Trì Kính Dao phát hiện cái ghế dựa của mình đã bị Bùi Dã đổi thành cái ghế không có chỗ tựa lưng.

Trì Kính Dao:........

Thấy hơi xót xa, lại có chút buồn cười.

Trì Kính Dao ngồi đó cay đắng nghĩ, sớm biết có ngày hôm nay, vậy cậu sẽ chẳng muốn bận tâm nhiều làm gì.

Dù sao tương lai Bùi Dã cũng phải tòng quân, không biết chữ thì có sao, cũng chẳng ảnh hưởng tới chuyện dẫn binh đánh giặc.

Nhưng hôm nay, cậu đã đâm lao thì phải theo lao thôi.

Sau khi Bùi Dã gạt đi được cảm giác mất tự nhiên về chuyện học chữ, tâm trạng cũng thản nhiên hơn rất nhiều.

Cuối cùng, Trì Kính Dao cảm thấy mình lại biến thành người bồi học cho Bùi Dã thì đúng hơn.

"Đại ca, đã đọc nhiều như vậy rồi, sao huynh không dạy bọn ta viết chữ?" Trì Kính Dao hỏi Bùi Nguyên.

"Hai đứa vừa mới bắt đầu học chữ, cứ làm quen một vài ngày đã, đợi học thuộc lòng [Thiên tự văn] rồi thì ta sẽ dạy hai đứa viết chữ." Bùi Nguyên kiên nhẫn nói.

Trì Kính Dao nghe vậy kêu khổ không ngừng, thật ra cậu càng muốn học viết chữ hơn.

Bởi vì ở xã hội hiện đại, cậu chưa từng học thư pháp, cũng không biết viết bút lông.

Giờ cậu đang ở xã hội cổ đại, nếu không viết chữ cho tốt, sau này chẳng may cần dùng tới thì không phải sẽ bất tiện lắm sao?

Nhưng cậu cũng biết, dự định của Bùi Nguyên cũng không có gì là sao. Trong mắt của đối phương, Trì Kính Dao và Bùi Dã đều là học sinh không có căn bản, mọi việc đều phải chậm rãi, không thể nóng lòng vội vã.

Trì Kính Dao cứ thế đọc [Thiên tự văn] mấy ngày trời với Bùi Dã.

Cho tới mấy ngày sau, Dung nương rảnh rỗi, Bùi Dã mới có thời gian rảnh, định đi lên núi một chuyến.

Mùa thu đúng là thời điểm săn thú tốt nhất, Bùi Dã không thể hao phí thời gian ở nhà mãi được.

Dù sao, Trì Kính Dao vất vả nghĩ cách kiếm tiền như vậy, hắn cũng phải nỗ lực cố gắng, tranh thủ mùa thu này kiếm thêm chút tiền khám bệnh cho Bùi Nguyên.

"Nhị ca!" Trì Kính Dao chạy lon ton ra khỏi phòng, trong tay không biết đang cầm cái gì.

Chỉ thấy cậu đi tới bên cạnh Bùi Nguyên, cười hì hì nhét thứ gì đó trong tay vào túi của Bùi Dã.

"Nhị ca nhớ về sớm nha." Trì Kính Dao dứt lời lại chạy lon ton về phòng.

Bùi Dã nhìn theo bóng lưng của vật nhỏ, cúi đầu "Ừm" một tiếng, lúc này mới xoay người rời đi.

Bùi Dã đã đi lên núi, Trì Kính Dao cũng yên tâm thoải mái cho mình nghỉ ngơi.

Lý do của cậu là nếu mình học trước, sau này Bùi Nguyên sẽ phải dạy Bùi Dã lại một lần nữa, vậy thật phí công.

Bùi Nguyên biết là cậu lười biếng, cũng không vạch trần, tùy theo ý cậu vậy.

"Đại ca, mấy ngày nay nhìn huynh càng ngày càng khỏe ra." Trì Kính Dao nói với Bùi Nguyên.

Bùi Nguyên cười cười, trên khuôn mặt hiền hậu không giấu được sự vui vẻ: "Bây giờ thấy muội và Nhị ca của muội có thế cùng học hành, trong lòng ta không chỉ hết mệt mỏi mà còn thấy rất vui vẻ."

Trì Kính Dao vội hỏi: "Đại ca, huynh hết bệnh rồi, vậy có phải vẫn có thể đi thi khoa cử không?"

"Mấy năm nay ta không thể đọc sách được, dạy hai đứa học chữ thì vẫn được, khoa cử thì hoàn toàn không thể." Bùi Nguyên bật cười nói.

Nếu so với chế độ giáo dục ở xã hội hiện đại, Bùi Nguyên cũng giống như chưa tốt nghiệp cấp hai đã bỏ học, muốn thi đại học thì quả thật cực kỳ khó. Hơn nữa với tình trạng hiện tại của hắn, sức khỏe có thể hồi phục đã là hy vọng xa vời lắm rồi, nào dám nghĩ tới chuyện tiếp tục học hành.

"Vậy chúng ta đừng nghĩ tới chuyện này nữa, khỏe lại đã rồi nói sau." Trì Kính Dao nói.

Bùi Nguyên nghe vậy gật gật đầu, trên khuôn mặt hơi tái nhợt lộ ra vẻ khát khao đối với tương lai.

Mấy ngày nay, Bùi Nguyên cảm thấy cơ thể mình dường như ngày càng chuyển biến tốt hơn.

Những chuyện này hết thảy đều bắt đầu từ sau khi Trì Kính Dao vào nhà bọn hắn.

Lòng trắc ẩn của Dung nương ngày đó đã đến Trì Kính Dao - một bước ngoặc trong cuộc đời của Bùi Nguyên.

Đã nhiều ngày Trì Kính Dao không cho Bùi Nguyên uống [Dương quang hoán phát hoàn] nữa, bởi vì sau khi tâm trạng của Bùi Nguyên tốt lên, tác dụng của thuốc liền giảm đi, Trì Kính Dao không muốn lãng phí tích phân. Cậu đã giành tích phân lại để đổi [Cường thân kiện thể hoàn], cách một ngày lại lén cho Bùi Nguyên uống một viên.

Sự thật chứng minh, mặc dù thuốc này đắt nhưng hiện quả lại rất tốt.

Nhưng mà........ tích phân của Trì Kính Dao đã cạn kiệt rồi.

Mấy ngày trước vất vả mới kiếm được hơn 200 tích phân, nhưng sau khi đổi mấy viên [Cường thân kiện thể hoàn], chỉ còn lại 74 tích phân.

Nhưng Trì Kính Dao cũng không quá lo lắng. Hiện giờ tâm trạng của Bùi Nguyên không còn nản lòng tiêu cực như trước đây, hơn nữa cơ thể quả thật đã tốt lên không ít, cho nên ngay cả khi ngừng thuốc thì cũng không thể xảy ra vấn đề trong một khoảng thời gian.

Ngày hôm đó đã quyết định không học, Trì Kính Dao báo với Dung nương và Bùi Nguyên một tiếng rồi đi tìm Nguyễn Bao Tử.

Cậu mới tới ngõ nhà Thu Phong, vừa lúc thấy Thu Phong dẫn Nguyễn Bao Tử đi ra, trên lưng hai người đeo hai cái sọt, một lớn một nhỏ.

"A Dao!" Nguyễn Bao Tử vừa thấy cậu liền hớn hở chạy tới.

"Các ngươi định đi đâu vậy?" Trì Kính Dao hỏi.

"Thu thúc muốn dẫn ta đi hái quả dại, tiện thể đi hái nấm luôn." Nguyễn Bao Tử nói.

Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói: "Ta đi cùng với các ngươi được không?"

Nguyễn Bao Tử nghe vậy rất là vui, vội nhìn Thu Phong muốn hỏi ý của hắn, tất nhiên là Thu Phong sẽ không từ chối.

"Ngày trước ngươi tới, ta cũng không dám nói chuyện với ngươi, sợ tiểu thúc của ngươi không vui." Nguyễn Bao Tử nói.

Nguyễn Bao Tư nghe chuyện về Bùi Dã từ Thu Phong, ngày ấy vừa thấy mặt liền phát hiện Bùi Dã lạnh như băng, cũng rất hung ác.

Trì Kính Dao nói: "Thoạt nhìn hắn lạnh lùng vậy thôi, chứ thật ra khá tốt đấy."

"Ở nhà hắn có mắng ngươi không?" Nguyễn Bao Tử tò mò hỏi.

"Sao hắn lại mắng ta chứ?" Trì Kính Dao bật cười nói.

Nguyễn Bao Tử nhìn cậu một lúc lâu, dường như đang đoán xem lời này của cậu là thật hay giả.

"Ta không lừa ngươi, hắn thật sự không hung ác đâu." Trì Kính Dao nói.

Nguyễn Bao Tử nghe vậy mới nói: "Vậy ngươi có thể giới thiệu hắn cho ta làm quen được không?"

"Ngươi làm quen hắn làm gì?" Trì Kính Dao hỏi.

"He he." Nguyễn Bao Tử cười cười nói: "Ta nghe Thu thúc nói hắn phi đao rất giỏi, ta muốn theo hắn học."

Trì Kính Dao cười thầm trong lòng, chuyện này đúng là trùng hợp quá nhỉ?

Cậu cũng muốn học, dù sao thì việc này nghe cũng rất ngầu.

"Thu thúc." Nguyễn Bao Tử kéo kéo tay áo của Thu Phong, nói: "Thúc có biết tiểu thúc của A Dao đang săn thú ở đâu không?"

Đáy mắt của Thu Phong hiện ý cười, như đã sớm đoán được nó muốn nói gì, nói: "Biết chứ."

"Vậy thúc có thể dẫn bọn con tới đó không?" Nguyễn Bao Tử năn nỉ.

"Chỗ đó cách khá xa đấy." Thu Phong nói.

Nguyễn Bao Tử vội đáp: "Không sao hết, con không sợ."

Vừa dứt lời nó liền liếc mắt nhìn Trì Kính Dao, Trì Kính Dao nhớ tới hôm đó đi đến mức chân ê ẩm, giờ vẫn thấy hơi sợ.

Nhưng Nguyễn Bao Tử không sợ, cậu cũng không thể không biết xấu hổ mà nói sợ được.

Vì thế, Thu Phòng liền đổi đường, dẫn hai người bọn cậu đi tới ngọn núi Bùi Dã săn thú.

Bùi Dã đã tốn không ít công sức để bố trí lại bẫy, lại kiểm tra hết một loạt bẫy kẹp.

Đợi hắn làm xong hết thảy thì trời cũng đã tới trưa.

Bùi Dã tìm một chỗ nghỉ ngơi, theo bản năng duỗi tay sờ sờ túi áo.

Cũng không biết vật nhỏ cho hắn cái gì, sờ thấy khá nặng.

Bùi Dã lấy thứ đó ra, hóa ra chính là một quả trứng.

Nhưng quả trứng được bọc trong một lớp giấy, Bùi Dã mở giấy ra xem, thấy trên đó có viết [Thiên tự văn].

Mà trên tờ giấy này chính là nội dung mà bọn hắn học mấy ngày nay.

Nhìn nét chữ khá ngay ngắn, hẳn là Bùi Nguyên viết, không ngờ lại bị vật nhỏ lấy để bọc trứng gà.

Bùi Dã không phải tên ngốc, ít nhiều cũng có thể đoán được tâm tư của Bùi Nguyên.

Hiện giờ xem ra, vật nhỏ này "góp công khá lớn" trong việc học hành của hắn.

Sau khi Bùi Dã nhìn chằm chằm vào tờ giấy một lúc lâu liền cất vào lại trong túi.

Hắn bóc quả trứng kia ra ăn, nghĩ nghĩ rồi lại lấy tờ giấy ra.

Sau đó, Bùi Dã kiếm một nhánh cây, bắt đầu viết chữ trên nền đất theo những chữ có sẵn trên giấy.

Hắn không lười nhác như Trì Kính Dao, lúc đi học đều nghe rất nghiêm túc, cho nên nhớ rõ kết cấu và nét bút của một vài chữ mà Bùi Nguyên giảng. Mặc dù trước giờ Bùi Dã chưa từng viết chữ, nhưng hiện giờ dựa theo chữ trên giấy cũng viết được những chữ ra hình ra dạng.

Bùi Dã đang chuyên tâm viết chữ, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động.

Hắn cảnh giác quay đầu lại, liền thấy một bóng dáng nho nhỏ đang chạy như bay về phía hắn.

"Nhị ca!" Vật nhỏ vừa chạy vừa gọi hắn.

Bùi Dã vẫn nhớ lần trước đối phương bị vấp ngã, vừa định quát bảo cậu đi chậm lại, nhưng lại sợ vật nhỏ lại khóc, chỉ có thể nhíu mày chú ý dưới chân của cậu.

"Nhị ca thật sự ở đây này." Trì Kính Dao chạy tới bên cạnh hắn cười nói.

Bùi Dã nhìn lướt qua Nguyễn Bao Tử và Thu Phong đi theo phía sau vật nhỏ, liền đoán được Thu Phong dẫn cậu tới đây.

"Đây là cái gì vậy?" Nguyễn Bao Tử chỉ chỉ chữ trên mặt đất, hỏi.

Bùi Dã phản ứng lại, thấy hơi xấu hổ, vội dùng chân chà chà mặt đất, xóa đi những chữ vừa viết, rồi sau đó nhanh chóng cất tờ giấy kia đi. Trì Kính Dao hiếm khi nhìn thấy bộ dạng bối rối này của Bùi Dã, chỉ cảm thấy hơi buồn cười, trên mặt lại giả vờ như không có chuyện gì.

"Tiểu thúc của A Dao, xin chào." Nguyễn Bao Tử nói với Bùi Dã: "Ta là Nguyễn Bao Tử."

Nó nói xong liền vẫy vẫy tay với Bùi Dã, cười cười "nịnh nọt".

Lúc trước Bùi Dã đoán đứa bé đột nhiên xuất hiện ở Thu gia khả năng cao là thoát được từ tay lũ buôn người cùng với Trì Kính Dao. Nếu không thì Trì Kính Dao cũng không thể thân quen với Thu gia tới vậy, nhưng cho tới giờ Trì Kính Dao cũng không chủ động nhắc tới, vậy hắn cũng không hỏi nhiều.

"Nhị ca, dẫn bọn ta đi xem bẫy huynh làm đi." Trì Kính Dao ngẩng cái đầu nhỏ lên nói.

"Đường bên kia không dễ đi." Bùi Dã thản nhiên nói.

Vật nhỏ nghe vậy hơi thất vọng, ánh mắt nhìn Bùi Dã có chút đáng thương.

Bùi Dã thấy cậu như vậy, ma xui quỷ kiến mà nói: "Đi theo ta một lúc, đừng chạy linh tinh."

Trì Kính Dao thấy hắn đồng ý, lúc này vui vẻ không thôi, lần trước cậu đã muốn nhìn bẫy của Bùi Dã, nhưng lại không may vấp ngã.

Nguyễn Bao Tử ở bên cạnh nghe vậy cũng vui vẻ không thôi, nhảy cẫng lên mấy lần tại chỗ.

Thu Phong thấy hai tiểu hài tử có Bùi Dã chăm sóc, liền đeo sọt đi hát quả dại.

Hắn biết nơi Bùi Dã có thể dẫn hai đứa đi nhất định không phải rừng sâu, có lẽ cũng không có gì nguy hiểm.

"Chỗ này rất nhiều bẫy kẹp, đừng có đi lung tung." Bùi Dã dẫn đường ở phía trước, nhưng hắn lại đi không nhanh, dường như đang bận tâm về tốc độ của Trì Kính Dao. Trì Kính Dao và Nguyễn Bao Tử đều rất nghe lời, ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.

Ba người đi được một đoạn, Nguyễn Bao Tử đột nhiên nói: "Đợi ta đi xả nước tiểu đã, không nhịn được nữa rồi."

Nó vừa dứt lời liền xoay người tìm một gốc cây, vội vàng cởi đai lưng.

Nguyễn Bao Tử biết Trì Kính Dao và nó đều là nam hài, tất nhiên không để ý chuyện này. Lúc này Trì Kính Dao cũng không nhớ tới chuyện này, suýt chút nữa là thốt ra rằng mình cũng muốn đi giải quyết một chút.

Sắc mặt Bùi Dã ở bên cạnh nhất thời trở nên hơi khó coi.

Hắn che mắt của Trì Kính Dao lại, quát Nguyễn Bao Tử: "Ngươi làm cái gì vậy?"

Nguyễn Bao Tử bị hắn dọa giật cả mình, suýt nữa là tè ra quần.

Nó đáng thương quay đầu lại nhìn Bùi Dã, đối diện với ánh mắt của Bùi Dã, nước tiểu cũng bị dọa tụt vào trong.

- ----------------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Nguyễn Bao Tử: Ta khổ quá mà..........

Hết chương 11.
Nhấn Mở Bình Luận