Lọc Truyện

Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Editor: Vĩ không gei

- ----------------------------------------------------------

Mọi người xem náo nhiệt thấy kết quả tỷ thí rồi nên cũng từ từ giải tán.

Bùi Nguyên tiến lên nhặt phi đao của Bùi Dã rơi trên đất, rồi sau đó đi tới bên cạnh Bùi Dã, đưa phi đao cho hắn.

Thiếu niên cúi đầu, không nhìn hắn, chỉ đưa tay ra nhận lại phi đao của mình.

Bùi Nguyên không nói gì chỉ vỗ nhẹ lên vai của thiếu niên, im lặng an ủi hắn.

Khi tất cả mọi người đi rồi, chỗ đó chỉ còn lại Bùi Dã và Trì Kính Dao.

Bùi Dã cúi đầu từ từ chà lau phi đao của mình, không nói một lời nào.

"Nhị ca......" Trì Kính Dao đi tới bên cạnh Bùi Dã, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn hắn nói: "Thật ra huynh bắn còn chuẩn hơn cả Dương tướng quân nữa, huynh xem mũi tên thứ hai còn bắn lệch, dính sát vào vạch. Nếu mà đổi thành chiến trường, vốn hắn phải bắn trúng tim định, nhưng mũi tên đó lại lệch sang nách của người ta mất."

Trì Kính Dao không biết dỗ người khác, nhưng giờ phút này trực giác nói với cậu phải nói gì đó để làm giảm bầu không khí.

Không ngờ khi Bùi Dã nghe vậy lại bật cười, cúi đầu nhìn về phía vật nhỏ đứng bên cạnh.

Trên khuôn mặt của vật nhỏ tràn đầy lo lắng, thấy Bùi Dã nở nụ cười, vẻ mặt càng ngơ ngác.

Đại khái là cậu không ngờ Bùi Dã sẽ cười, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào mới tốt.

"Ta...... Ta còn cảm thấy huynh lợi hại hơn đó, nhị ca." Vật nhỏ nhìn Bùi Dã, trong mắt vẫn là sự trong sáng quen thuộc, cậu nói: "Thật ra huynh cũng biết, Dương tướng quân không phải người xấu, nếu huynh thật sự không muốn làm đồ đệ của hắn, hắn cũng sẽ không khi dễ ta đâu. Nếu không chúng ta cùng nghĩ cách, đi chơi xấu hắn một phen, để hắn cũng thử nếm chút cảm giác việc quân cơ không nề dối trá.

Bùi Dã nâng mắt nhìn Trì Kính Dao, rồi sau đó duỗi tay đặt nhẹ lên vai vật nhỏ, hỏi: "Mới vừa nãy có sợ không?"

Trì Kính Dao ngẩn ra, lúc sau mới hiểu Bùi Dã đang nói tới lúc mũi tên kia bắn về phía cậu và Bùi Nguyên........

"Còn chưa kịp sợ nữa." Trì Kính Dao nói.

"Vậy là tốt rồi." Bùi Dã lại cười nhẹ với Trì Kính Dao, nói: "Ta không sao, ngươi đi tìm đại ca đi."

Dứt lời Bùi Dã liền cất phi đao của mình đi, khua tay bảo Trì Kính Dao quay về, rồi nhanh chóng rời khỏi dược điền trống không.

Trì Kính Dao nhìn Bùi Dã đi xa, nhịn không được mà thở dài.

Cậu biết, sự trưởng thành của thiếu niên luôn đi kèm với một số trải nghiệm không mấy tốt đẹp.

Càng là người xuất sắc thì trải nghiệm này sẽ càng sâu sắc và thường xuyên hơn.

Chuyện này đối với Bùi Dã mà nói có lẽ mới chỉ là bắt đầu thôi.

Khi Trì Kính Dao quay lại thư phòng vẫn thấy hơi ủ rũ.

Mặc dù có thể hiểu được hành động của Dương Thành, nhưng nghĩ tới bộ dạng của Bùi Dã, cậu vẫn thấy hơi đau lòng.

"Chuyện này đã nằm trong dự đoán rồi, ngươi còn buồn bã làm gì?" Bùi Nguyên nói.

Bùi Nguyên thoạt nhìn thoải mái hơn so với Trì Kính Dao, dường như cũng không lo lắng cho tình trạng của Bùi Dã.

"Ta thấy nhị ca khó chịu." Trì Kính Dao đi tới ngồi vào bàn, tiện tay cầm lấy một vị thuốc lên nhìn qua.

Đinh Tiểu Uyển thấy thế vội duỗi tay lấy lại, nói: "Sư phụ vẫn còn đang tranh giành với ta, ta cũng không dám cho ngươi xem thảo dược, tránh để cho người lại lăn tăn."

"Trình đại phu đâu rồi?" Trì Kính Dao hỏi.



"Đang ở trong phòng, vẫn không chịu ra." Đinh Tiểu Uyển nói.

Chuyện Bùi Dã và Dương tướng quân tỷ thí náo nhiệt như vậy, mọi người trong thôn trang đều tới xem, chỉ có mỗi Trình đại phu là không xuất hiện.

Trì Kính Dao không ngờ nội tâm Trình đại phu lại là một người nhạy cảm như vậy, ngày hôm đó náo loạn như vậy, người ngoài còn chưa có nói gì, sau đó tự ông lão lại thấy hổ thẹn trước.

"A Dao, ngươi nghĩ thế nào rồi?" Đinh Tiểu Uyển nói.

"Ta thấy cũng được." Trì Kính Dao nói: "Nếu Trình đại phu thật sự muốn nhận ta, vậy ta sẽ dập đầu bái ông lão."

Mấy ngày nay, Trì Kính Dao cũng nghĩ về chuyện học y, thật ra cậu cũng không từ chối.

Trình đại phu y thuật cao siêu, bao nhiêu người muốn học y lý của lão mà chưa có cơ hội đâu, Trì Kính Dao sẽ không ra vẻ được hời mà còn làm bộ oan ức.

Mặc dù Trì Kính Dao cảm thấy đối phương hứng thú với mình, khả năng cao là bởi viên thuốc kia, nhưng chỉ cần cậu nói rõ trước là không sao. Đến lúc đó nếu Trình đại phu vẫn kiên trì nhận cậu, vậy cậu cũng sẽ thuận theo, coi như là một chuyện tốt.

Suy nghĩ kỹ như vậy, Trì Kính Dao liền đi tìm Trình đại phu.

Đối phương vừa thấy cậu vào, nhớ tới hành động ngày đó của mình, sắc mắt hơi không được tự nhiên.

"Đúng rồi, lúc ta đến thôn trang đã nhờ Tiểu Phương mua cái này." Trình đại phu nói xong liền lấy ra một gói đồ gì đó đưa cho Trì Kính Dao. Trì Kính Dao mở ra liền thấy bên trong là mứt quả.

"Tiểu hài tử đều rất thích ăn thứ này, đúng không?" Trình đại phu hỏi.

"Đúng ạ." Trì Kính Dao nhìn vẻ mặt mong chờ của lão, vội cầm một viên mứt quả nhét vào miệng, lại nói lời cảm tạ với lão.

Trình đại phu thấy cậu ăn mứt quả, thoáng thả lỏng chút, nói: "Ngày đó là ta nóng vội, thế mà lại đi tranh giành đồ đệ với Tiểu Uyển, đúng thật là chuyện đáng chê cười. Sau khi về tỉnh táo nghĩ lại, thật sự không ra thể thống gì."

"Trình đại phu, vậy ngài........" Trì Kính Dao vốn định hỏi lão, còn muốn nhận mình làm đồ đệ nữa không.

Không ngờ Trình đại phu vội cắt lời cậu: "Việc này đừng vội nhắc lại, lão phu đã nghĩ kỹ rồi, tiểu hài tử ngươi có viên thuốc kỳ diệu như vậy, có lẽ là đã quen biết một thần y bên ngoài, sao lão phu có thể trơ tráo muốn làm sư phụ của ngươi nữa?"

"Viên thuốc đó...... là ta nhặt được đấy." Trì Kính Dao lại tròn mắt nói dối.

Cậu không thể nào nói cho đối phương sự tồn tại của hệ thống, lại không muốn ông lão hiểu lầm, chỉ có thể nói dối thôi.

Nhưng đương nhiên là Trình đại phu không tin, lão khoát tay áo, ý là tạm thời không nhắc tới chuyện này nữa.

Lão thầm nghĩ bình thường cao nhân giang hồ đều phải ẩn giấu hành tung, cho nên dù lão có tò mò thì cũng sẽ không hỏi Trì Kính Dao, tránh để bất kính với cao nhân. Có thể may mắn nghiên cứu viên thuốc cao nhân đưa cho, lão đã thấy đủ rồi.

"Ngươi chờ một chút." Trình đại phu dứt lời liền đi vào buồng trong, một lúc lâu sau lại đi ra ngoài, cầm theo trong tay một bình sứ nhỏ.

Hắn mở nút bình sứ nhỏ ra, đổ ra một viên thuốc từ bên trong, rồi sau đó đưa cho Trì Kính Dao.

"Đây là cái gì?" Trì Kính Dao hỏi.

"Sau khi lão phu nghiên cứu viên thuốc ngươi đưa một thời gian khá lâu, cuối cùng cũng học được cách chế tạo một chút." Trình đại phu nói: "Chỉ là không biết dược hiệu có giống nhau hay không."

Trì Kính Dao nhận lấy viên thuốc, thấy hơi kinh ngạc, thầm nghĩ thật sự có thể chế được viên thuốc của hệ thống sao?

Nhưng cậu nghĩ lại thì thấy món đồ trong thương thành hệ thống đều giống với hiện thực, cho nên những loại dược phẩm chắc cũng có thuộc tính thật nào đó. Chỉ cần thành phần dược phẩm đều được làm từ dược liệu, vậy thì việc Trình đại phu nghiên cứu ra cũng hợp tình hợp lý.

Trì Kính Dao lén xem thử viên thuốc này được giá bao nhiêu trong thương thành, phát hiện hệ thống định giá viên thuốc là 25 tích phân.

Nói cách khác, viên thuốc này quả thật hữu dụng, chẳng qua là dược hiệu kém hơn một chút so với [Cường thân kiện thể hoàn] của hệ thống mà thôi, cho nên giá mới bị giảm một nửa.

"Trình đại phu, ngài chế tạo ra nhiều viên thuốc này không?" Trì Kính Dao hỏi.

"Đây chỉ là đợt thứ nhất thôi." Trình đại phu nói: "Ta muốn cho ngươi xem qua trước rồi mới nói."

"Ta cảm thấy rất tốt." Trì Kính Dao nói.

"Vậy lão phu sẽ dặn Tiểu Phương dẫn theo vài tiểu nhị luyện chế nhiều hơn một chút." Trịnh đại phu nói: "Thuốc này rất hữu hiệu với những người bệnh lâu năm chưa khỏi như đại ca ngươi, sau này nếu thật sự cứu được người, cũng sẽ có một nửa công lao của ngươi."

Trì Kính Dao không dám kể công, nhưng vẫn cảm thấy rất tự hào.

Hơn nữa hệ thống vẫn chưa có phản ứng gì với chuyện này, vậy có nghĩa là không bị tính phạm quy.

Trì Kính Dao thầm nghĩ, sau này tìm được thời cơ thích hợp, có thể đưa hết các loại thuốc trong hệ thống cho Trình đại phu.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Trì Kính Dao đã bị đánh thức.

Dương Thành đứng ở trong sân, đang lớn tiếng gọi Bùi Dã dậy tập võ.

Hôm nay là ngày đầu tiên hắn chính thức làm sư phụ, thoạt nhìn cực kỳ hưng phấn.

"Dương tướng quân, trời còn chưa sáng ngài đã hét như vậy, không chỉ là nhị ca ta, Đại ca và ta cũng bị đánh thức đấy ạ." Trì Kính Dao mở hé cửa, thò đầu nhỏ ra phàn nàn.

Dương Thành vội chắp tay với cậu, nói: "Dương mỗ tạ lỗi với tiểu nữ hài trước."

Dứt lời hắn lại lớn tiếng nói về phía gian phòng khác: "Thằng cả Bùi gia, Dương mỗ cũng tạ lỗi với ngươi."

"Dương tướng quân khách khí rồi." Giọng của Bùi Nguyên phát ra từ trong phòng.

Bùi Nguyên vừa dứt lời, Bùi Dã với vẻ mặt u ám bước ra, y phục vẫn chưa cài xong, hiển nhiên là cũng bị đánh thức.

"Không tồi." Dương Thành liếc mắt quan sát Bùi Dã, tiến tới cài cúc áo giúp hắn.



Bùi Dã lắc người tránh đi, tự mình chỉnh lại y phục.

"Nhớ cho kỹ, từ hôm nay vào giờ này, nếu ngươi không dậy đợi ta, ta sẽ tới gọi ngươi dậy." Dương Thành nói: "Nhưng ta biết, ngươi sợ ta làm ồn tới đại ca và tiểu nữ hài của ngươi, nhất định sẽ đúng giờ, đúng chứ?"

Bùi Dã lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt sắc bén không hề che giấu.

"Tốt lắm, bộ dạng như vậy mới tốt." Dương Thành duỗi tay vỗ vỗ lên vai của Bùi Dã.

Trì Kính Dao:........

Người này quả thật là thất đức có thừa!

Dương Thành thất đức dẫn theo đệ tử muốn "khi sư diệt tổ" của hắn đi ra sân huấn luyện, đương nhiên đó thật ra chỉ là một khoảng đất trống trong thôn trang, bị hắn trưng dụng tạm thời thôi.

Tiểu nhị trong thôn trang nghe nói hắn muốn dạy Bùi Dã tập võ, một vài người muốn góp vui, cũng xin đi theo luyện tập.

Tất nhiên Dương Thành cũng không từ chối ai hết, thêm vài người tập cùng, hắn mới có thể thể hiện được tiêu chuẩn chọn đồ đệ của mình.

Quả nhiên, chưa tới nửa ngày, đám tiểu nhị đến góp vui bị hắn giày vò cho chạy hết sạch, chỉ có mình Bùi Dã vẫn lộ ra vẻ mặt muốn "khi sư diệt tổ" như cũ, mặc hắn giở trò.

Trì Kính Dao nghe được phương pháp huấn luyện "sắt đá" của Dương Thành từ tiểu nhị khác, thấy hơi lo lắng, sợ Bùi Dã không chịu nổi.

Cho nên đêm đó khi Bùi Dã kéo cơ thể mỏi mệt về, cậu liền cẩn thận đến gần lén quan sát Bùi Dã.

Trên mặt thiếu niên vẫn cái vẻ lạnh nhạt như trước, nhưng thật ra lại không có nhiều phẫn uất lắm.

"Nhị ca, cho huynh này." Trì Kính Dao đặt một quả trứng luộc vẫn còn ấm vào tay Bùi Dã.

Bùi Dã nhìn cậu một cái, sau đó đập vỏ trứng, từ từ bóc trứng ra, cắn hai miếng.

"Nghĩ ta không vui sao?" Bùi Dã hỏi.

Vật nhỏ lắc lắc đầu, lại gật gật đầu.

"Ta dập đầu bái sư là đã chịu tổn thất lớn rồi, nếu không học được thứ gì từ hắn thì chẳng phải sẽ càng tệ hơn sao?" Bùi Dã cười nhạt nói: "Yên tâm đi, nhị ca của ngươi không phải tên ngốc, sẵn sàng nhận thất bại và sẽ không tự làm khó mình đâu."

Trì Kính Dao nghe vậy nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra cậu có hơi bất ngờ, Bùi Dã tuổi còn nhỏ mà đã có thể suy nghĩ như vậy rồi.

Thiếu niên rõ ràng nhìn có vẻ rất cứng rắn, nhưng cho tới bây giờ Trì Kính Dao mới phát hiện thật ra Bùi Dã là người co được giãn được. Hắn cứng đầu, nhưng không ngu ngốc, sẽ không dễ dàng chịu thua, nhưng khi đã thua thì cũng không bao giờ hối hận."

"Nhị ca, đây là phần thưởng cho huynh." Trì Kính Dao đút một thứ gì đó vào túi của Bùi Dã, rồi sau đó lại chạy đi mất.

Bùi Dã lấy thứ trong túi ra nhìn, là một gói giấy, bên trong có một gói mứt quả.

Bùi Dã cầm một viên mứt cho vào miệng, cảm nhận vị chua ngọt lan khắp khoang miệng.

Mấy ngày kế tiếp, hôm nào Bùi Dã cũng dậy đúng giờ, không bị Dương Thương đến gọi dậy nữa.

Không thể phủ nhận là vị sư phu Dương Thành này gần như đã nắm bắt được vẹn đủ mười phần điểm yếu của Bùi Dã.

Chàng thiếu niên chưa bao giờ trải qua hiểm ác thế gian, lần này bị Dương Thành dạy cho một bài học để đời.

Ban ngày Trì Kính Dao lén xem Bùi Dã huấn luyện, mặc dù cậu không hiểu nhưng vẫn nhìn chăm chú.

Tướng quân Dương Thành này cũng không phải người giả, hắn không giống như những gì thể hiện ra ngày thường, một khi đến sân huấn luyện, hắn dường như trở thành một con người khác.

"Thế nào?" Dương Thành thoáng thấy bóng dáng của Trì Kính Dao, liền đi tới trước mặt cậu cười hỏi: "Xót cho nhị ca ngươi hả?"

"Huynh ấy chính là ân nhân cứu mạng của ngài, ngài không thể ra tay nhẹ nhàng chút được sao?" Trì Kính Dao nói.

Dương Thành nói: "Chuyện nào ra chuyện đấy, không thể hợp làm một được."

"Nhị ca ta sẽ không bị ngài làm mệt chết chứ?" Trì Kính Dao hỏi.

"Hắn vẫn còn khỏe lắm." Dương Thành nói: "Nhưng ngươi nhắc ta mới nhớ, hắn vẫn còn trẻ tuổi, ta nên cho hắn thêm chút việc nữa, sao có thể so sánh với một lão già nửa người đã chôn dưới đất như ta được?"

Ngài mới hơn ba mươi thôi đấy, nửa người chôn dưới đất là sao nữa?

Trì Kính Dao không muốn nói chuyện với hắn nữa, tránh để mình nói sai lại làm khổ Bùi Dã.

Không ngờ khi cậu xoay người muốn đi, lại bị Dương Thành gọi lại.

"Đừng đi chứ tiểu nữ hài, ngươi ở đây sẽ khiến hắn càng ra sức luyện tập hơn một chút." Dương Thành nói.

"Ta không muốn xem nữa." Trì Kính Dao lười nói lời vô nghĩa với hắn.

Dương Thành nói: "Nếu ngươi đi, bây giờ ta sẽ đấu với hắn, cho tới khi hắn thắng ta mới thôi." Lời này như cố ý không cho Trì Kính Dao đi.

"Ngài làm vậy là khi dễ người khác." Trì Kính Dao nói.

"Ừm, ta vốn chẳng phải người tốt lành gì." Dương Thành nói.

Trì Kính Dao nhìn hắn một lúc lâu, hỏi: "Ngài chắc là nhị ca ta sẽ không thể đánh thánh ngài sao?"

"Hôm nay ta đang định thử đâu với hắn đây." Dương Thành nói: "Ngay khi ngươi rời đi, ta sẽ đấu với hắn một trận, xem thử hắn có thể thắng ta hay không."



"Ngài đánh giặc, nhị ca ta chỉ săn con mồi, ngài đấu với huynh ấy như vậy không phải là chơi xấu sao?" Trì Kính Dao nói.

"Ngươi nói đúng, ta quả thật đang chơi xấu." Dương Thành gật đầu, lại nói với Trì Kính Dao: "Nhưng chơi xấu cũng một loại bản lĩnh, ở trên chiến trường, không ai nói là không thể chơi xấu cả. Nếu nhị ca ngươi có thể chơi xấu, hắn cứ việc chơi, ta không ngại đâu."

"Ngài nói thật sao?" Trì Kính Dao hỏi.

"Thật, nếu ngươi biết thì có thể chơi xấu thay hắn cũng được." Dương Thành nói.

Trì Kính Dao nhíu mày, thầm nghĩ ta thật sự biết đấy.......

Sau đó, Trì Kính Dao lấy cầm túi nước ở bên cạnh, bước tới đưa cho Bùi Dã.

Bùi Dã bị Dương Thành giày vò mệt không chịu được, nhận lấy túi nước liền uống sạch một hơi.

Trì Kính Dao yên lặng cất túi nước đi, liếc mắt nhìn Dương Thành một cái, lúc này mới bước chân rời đi.

Tối đó, khi Trì Kính Dao ở trong thư phòng luyện chữ cùng với Bùi Nguyên, liền nghe thấy Dương Thành ở ngoài cửa nói muốn tìm Đinh Tiểu Uyển.

Đinh Tiểu Uyển ra ngoài nhìn thử, một lúc lâu sau mới quay về.

"Đinh tỷ tỷ, Dương tướng quân làm sao vậy?" Trì Kính Dao tò mò hỏi.

"Hắn nói là mệt mỏi khi tập huấn cho Bùi Dã, khớp bả vai bị trật." Đinh Tiểu Uyển nói.

Trì Kính Dao vội hỏi: "Không nghiêm trọng chứ?"

"Không nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn thôi." Đinh Tiểu Uyển nói.

Trì Kính Dao nhíu mày, viết qua loa cho xong tờ giấy, rồi sau đó chạy một mạch về tiểu viện.

Cậu không tìm thấy Bùi Dã ở tiểu viện, liền đi tới dược tuyền.

Không ngờ còn chưa tới gần, từ xa xa đã nhìn thấy Bùi Dã đang "chơi đùa" cùng với con khỉ kia.

Một người một khỉ nhảy lên nhảy xuống, dường như đã đuổi bắt được một lúc.

"Nhị ca, các huynh đang làm gì vậy?" Trì Kính Dao mờ mịt hỏi.

"Không làm gì cả......." Bùi Dã dừng lại một chút rồi nói: "Vốn ta định ngâm dược tuyền thư giãn gân cốt một chút, không hiểu sao càng ngâm ta càng thấy sung sức, liền nhịn không được mà chơi với nó một lúc.

Trì Kính Dao nghe vậy nhìn về phía con khỉ, liền thấy nó kêu "khịt khịt" hai tiếng, nằm vật trên tảng đá, trông như không còn sức sống nữa.

"Đứng lên, luyện thêm một lúc nữa đi." Bùi Dã duỗi tay chọc chọc con khỉ.

Con khỉ kêu "khịt khịt" hai tiếng, rõ ràng là không muốn để ý tới Bùi Dã, lật người bắt đầu "giả chết".

Bùi Dã thấy thế thở dài, ánh mắt nhìn về phía Trì Kính Dao, hỏi: "Hay là....... ngươi vận động với ta một lúc đi?"

Trì Kính Dao:.........

- -------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trì Kính Dao: ẩu rồi.......

- -------------------------------------------------------

Hết chương 33.
Nhấn Mở Bình Luận