Lọc Truyện

Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Editor: Vĩ không gei

- --------------------------------------------------------

Bùi Dã rõ ràng không ngờ vật nhỏ sẽ hành động như vậy, lúc này vẻ mặt đầy khiếp sợ.

Sau đó hắn phản ứng lại, vội quay đầu tránh mắt đi.

Bùi Nguyên không biết hôm nay đệ đệ nhà mình đang phát điên cái gì, nhưng lúc này Trì Kính Dao còn đợi bôi thuốc, hắn không quan tâm chuyện khác nữa, chỉ có thể lấy lọ thuốc trong tay Bùi Dã, tiến tới bôi thuốc cho Trì Kính Dao.

Bùi Dã vẫn không nói gì, nhanh chóng rời khỏi phòng.

"Nhị ca đệ lại làm sao vậy?" Bùi Nguyên vừa cẩn thận bôi thuốc lên mụn thủy đậu trên lưng Trì Kính Dao, vừa lẩm bẩm nói.

Mấy ngày nay hắn luôn cảm thấy Bùi Dã hơi kỳ lạ, nhưng lại không biết kỳ lạ ở đâu.

"Có phải huynh làm huynh ấy không vui không?" Trì Kính Dao hỏi.

"Không phải chứ." Bùi Nguyên nghĩ nghĩ, nói: "Ta làm huynh đệ với đệ ấy nhiều năm rồi, chưa từng cãi nhau lần nào."

Tình cách Bùi Nguyên trước giờ dịu dàng, đừng nói là Bùi Dã, cho dù là người ngoài hắn cũng rất ít khi xung đột. Mà tính tình của Bùi Dã mặc dù không dịu dàng như đại ca nhà mình, nhưng cũng không phải người thích kiếm chuyện, bởi vậy hai huynh đệ nhiều năm qua vẫn luôn hòa thuận.

Nhưng hôm nay thấy Bùi Dã như vậy, rõ ràng là đang tức giận.

Bùi Nguyên nghĩ mãi không biết lý do tại sao.

"Xong rồi ạ?" Trì Kính Dao quay đầu hỏi hắn.

"Xong rồi, trên đùi có không?" Bùi Nguyên hỏi.

Trì Kính Dao vội nói: "Trên đùi ta tự bôi được, huynh mau đi xem nhị ca một chút, đừng để huynh ấy tức giận nữa."

Bùi Nguyên nghe vậy lại duỗi tay sờ trán của Trì Kính Dao một chút, nói: "Hơi ấm thôi chứ không nóng lắm, vậy là ổn rồi, không phải vấn đề lớn."

"Đại ca, ta là đại phu mà, huynh quên rồi sao?" Trì Kính Dao nói.

"Rồi, đệ mau bôi thuốc trên đùi đi, ta đi xem nhị ca đệ thử." Bùi Nguyên dứt lời liền đứng dậy đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại cho cậu.

Trong sân, Bùi Dã đang ngồi xổm cạnh bệ đá mài phi đao của mình.

Thấy Bùi Nguyên đi tới, hắn liếc mắt nhìn đối phương một cái.

"Sao lại tức giận vậy?" Bùi Nguyên hỏi.

"Đại ca còn phải hỏi ta sao?" Bùi Dã nói: "Huynh đọc đủ loại sách, lại là người làm gương, rất nhiều đạo lý ta không cần phải nói. Ta kính huynh là huynh trưởng, vẫn không muốn hỏi tới chuyện của huynh, nhưng đã nhắc nhở huynh nhiều lần, còn huynh thì sao?"

Bùi Nguyên nghe vậy càng không hiểu nổi, hỏi: "Ta thì sao?"

"Huynh thì sao hả?" Bùi Dã ném phi đao đi, lạnh lùng nói: "Tự huynh nghĩ lại đi."



Bùi Nguyên:.......

Hắn nghĩ lại rồi mà, nhưng nghĩ không ra.

Nhưng đúng lúc này, Dung nương từ bên ngoài bước vào.

Bà thấy Bùi Nguyên ngồi xổm cạnh bãi đá, trong tay cầm một thanh phi đao đang mài, không khỏi hơi nghi ngờ, hỏi: "Sao thằng hai lại đưa đao cho con vậy?"

"Con biết đâu........" Bùi Nguyên cười khổ nói: "A Dao bị thủy đậu, con mới vừa bôi thuốc giúp nó, người để ý tình hình của nó, con đi tìm Đinh cô nương đến xem thử. Giờ A Dao đã 11 tuổi, không thể so với nhóc con 3 tuổi được, độ tuổi này mà bị thủy đậu thì càng khó giải quyết hơn.

Dung nương nghe vậy vội nói: "Con mau đi đi, ta trông A Dao."

Bùi Nguyên nghe vậy liền đứng dậy rời đi.

Dung nương đi vào phòng nhìn qua Trì Kính Dao, Trì Kính Dao đã tự bôi thuốc xong, đang rụt cổ cọ cọ.

Mụn thủy đậu trên người cậu mặc dù đã bôi thuốc, nhưng chỉ là giảm ngứa, cũng không thể hết ngứa hoàn toàn được. Trên người cậu khó chịu, lại không dám gãi, chỉ có thể dùng tư thế kỳ quái này vặn vẹo cơ thể, muốn ma sát vào y phục để bớt ngứa một chút.

"Con đừng có cọ vỡ." Dung nương bước tới nói: "Để ta xem."

Trì Kính Dao hơi xấu hổ, khó chịu vén lưng áo lên cho bà xem.

"Nương, con không sao, nhịn một chút là được." Trì Kính Dao sợ bà lo lắng, nói lời an ủi.

Dung nương vẫn tin chắc rằng mấy năm nay Trì Kính Dao không bệnh không tật đều nhờ giả nữ mới có thể tránh được một kiếp. Theo tập tục, sau khi Trì Kính Dao đủ 10 tuổi mới có thể khôi phục thân phận nam hài, tuy nói là vậy nhưng Dung nương cũng thấy hơi lo lắng.

Ngày trước bà bị bệnh của Bùi Nguyên dọa sợ, bây giờ lại sợ Trì Kính Dao sơ xuất.

"Mẫu thân......." Trì Kính Dao bật cười nói: "Con đây là do lúc đi khám cho Thu Thiên nhà Bao Tử không cẩn thận nên bị lây, không có liên quan gì tới thân phận nam hài. Người cũng đừng lo lắng, con là một đại phu, sau này nói không chừng sẽ phải tiếp xúc với rất nhiều người bị bệnh thủy đậu, bây giờ mắc sớm một chút cũng tốt, tránh cho sau này tuổi càng lớn bị mắc lại càng khổ hơn."

Dung nương nghe vậy dường như bị cậu thuyết phục, nói: "Điều này cũng đúng."

"Người không cần lo cho con, con không cọ nữa." Trì Kính Dao nói.

Dung nương đau lòng nhìn mụn thủy đậu trên đầu cậu, lại ngàn dặn vạn dò, bảo cậu đừng có gãi, lúc này mới rời đi.

Qua gần nửa canh giờ, Bùi Nguyên mới dẫn Đinh Tiểu Uyển tới đây.

Dung nương vừa thấy Đinh Tiểu Uyển liền rất vui vẻ, vội bảo nàng ở lại ăn cơm.

Mấy năm nay Đinh Tiểu Uyển nhận được không ít sự quan tâm của Dung nương, cho dù không phải do Bùi Nguyên thì vẫn quan tâm tới Dung nương. Bây giờ nàng và Bùi Nguyên có lớp quan hệ này, tất nhiên cũng bất giác thân thiết hơn một chút với Dung nương.

"Nương, khám cho A Dao trước đã." Bùi Nguyên nhắc nhở.

Dung nương nghe vậy vội gật đầu liên tục, dẫn người đi vào phòng.

Trì Kính Dao nhìn thấy Đinh Tiểu Uyển tới có hơi bất đắc dĩ, nói: "Đinh tỷ tỷ, ta ngay cả sốt cũng không có, đại ca ta còn gọi tỷ tới làm gì?"

"Đừng có ỷ mình là đại phu liền chủ quan, bệnh thủy đậu này nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ." Đinh Tiểu Uyển tiến tới kiểm tra mụn thủy đậu của cậu một chút, nói: "Không có triệu chứng khác sao?"

"Không có, không choáng đầu, cũng không thấy buồn nôn, chỉ ngứa thôi." Trì Kính Dao nói.

"Ngứa thôi à." Đinh Tiểu Uyển lấy ra một lọ thuốc trong hộp thuốc đưa cho cậu, nói: "Ta đoán chừng nửa tháng cũng chưa khỏi đâu, ngươi ngứa thì bảo đại ca ngươi một ngày bôi giúp ngươi 2-3 lần, ít nhất có thể giảm ngứa một chút."

Bùi Nguyên ở bên cạnh vội nhận lấy lọ thuốc mỡ để lên cái tủ bên cạnh.

"Hôm nay ngươi không có triệu chứng gì, nhưng sau này thì không chắc." Đinh Tiểu Uyển nghĩ nghĩ, quay đầu nói với Bùi Nguyên: "Nhà huynh cho người theo dõi nó, một khi có triệu chứng khác thì nhất định phải tới tìm ta, không được chủ quan."

Bùi Nguyên vội nói: "Được, muội yên tâm, ta đoán nương ta và nhị đệ mấy ngày tới chắc không dám ra ngoài đâu."

Mọi người đều biết, người thương Trì Kính Dao nhất trong nhà ngoài Dung nương ra thì chính là Bùi Dã.

Trì Kính Dao thi thoảng cũng mắc bệnh, Bùi Nguyên muốn chăm sóc cũng không đến lượt.

Đinh Tiểu Uyển lại bắt mạch cho Trì Kính Dao lần nữa, chắc chắn không có việc gì mới ra khỏi phòng.

Dung nương thấy nàng đi ra, vội hỏi: "A Dao không sao chứ?"

"Bá mẫu người yên tâm đi, nó không sao hết." Đinh Tiểu Uyển nói.

"Vậy là tốt rồi." Dung nương lại nói: "Cơm sắp xong rồi, con ở lại ăn một bữa cơm với chúng ta đi."

Đinh Tiểu Uyển vội nói: "Đa tạ bá mẫu, con nên về ăn thôi, trời sắp tối rồi."



Thôn bọn họ đang khám bệnh từ thiện cách đây không xa, nhưng đi qua đi lại cũng mất một lúc.

"Tối không sợ, ăn xong lại bảo Bùi Nguyên đưa con về." Dung nương nói.

"Đúng vậy, dù sao ta cũng phải đi một chuyến, chi bằng ăn no rồi lại về." Bùi Nguyên cười nói.

Đinh Tiểu Uyển thấy vẻ mặt chờ mong của hắn, liền gật đầu đồng ý.

Dung nương vui sướng, xoay người đi vào phòng bếp.

"Muội đi tìm A Dao nói chuyện đi, ta vào giúp nương." Bùi Nguyên nói với Đinh Tiểu Uyển.

Đinh Tiểu Uyển gật đầu, lại đi tới nhà kề.

Bùi phụ không bao lâu cũng về, nghe nói Đinh Tiểu Uyển ở lại ăn cơm, vội vào nhà chính dọn dẹp một phen.

Tới giờ cơm tối, Trì Kính Dao đã hơi sốt một chút.

Đinh Tiểu Uyển châm mấy kim cho cậu, cậu liền ngủ ngon lành.

"A Dao không sao chứ?" Bùi Nguyên hơi lo lắng hỏi.

"Vấn đề không lớn, qua một canh giờ nữa nếu không hạ sốt thì ta sẽ châm cứu lần nữa cho nó." Đinh Tiểu Uyển nói.

Mọi người nghe vậy mới thoáng yên tâm hơn.

"Mọi người ăn cơm đi, ta ở đây trông A Dao." Dung nương nói.

"Ngươi đi trò chuyện với Đinh cô nương người ta đi, để ta trông thằng ba." Bùi phụ nói.

Dung nương nghe vậy thầm nghĩ cũng được, Đinh Tiểu Uyển hiếm khi ở lại đây, bà phải trò chuyện với đối phương thân thiết một chút, nếu không để một đại nam nhân như Bùi phụ tiếp chỉ sợ Đinh Tiểu Uyển sẽ bị áp lực.

Giữa Bùi Nguyên và Đinh Tiểu Uyển có chút tình cảm, Dung nương đã nhìn ra từ sớm, nhưng trước giờ bà vẫn để mặc chuyện tình duyên của đám nhỏ, không muốn Bùi Nguyên chịu quá nhiều áp lực, nên cũng rất ít khi hỏi. Hôm nay nếu Bùi Nguyên đã giữ người lại ăn cơm cũng như đang tỏ rõ thái độ rồi.

Một khi đã vậy, Dung nương cũng sẽ không giả vờ không biết.

"Thằng cả, con đi gọi thằng hai một tiếng đi." Dung nương nói.

Bùi Nguyên nghe vậy liền đi về phòng gọi Bùi Dã.

"Ta không đói." Bùi Dã nói.

"Đừng tức giận nữa." Bùi Nguyên nói.

Bùi Dã im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn miễn cưỡng đứng dậy.

Hắn tới nhà chính liền thấy Đinh Tiểu Uyển ngồi cạnh Dung nương, hai người đang cười cười nói nói.

Bùi Nguyên bảo hắn ngồi xuống, mình thì ngồi ở một bên khác của Đinh Tiểu Uyển.

"Vật nhỏ đâu?" Bùi Dã không thấy được bóng dáng của Trì Kính Dao, liền hỏi.

"A Dao hơi phát sốt, Đinh cô nương vừa châm cứu cho nó, bây giờ đang ngủ." Dung nương nói.

Bùi Dã nghe vậy nói: "Con đi xem thử."

"Quay lại." Dung nương nói: "Cha con đang trông rồi, con ngồi xuống cho ta."

Bùi Dã trước giờ nghe lời Dung nương, nghe vậy chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lúc này, hắn ngẩng đầu nhìn liếc qua Đinh Tiểu Uyển, chợt phát hiện trên tóc đối phương có cây trâm nhìn rất quen mắt......

Đây chẳng phải là cây trâm lần trước lão Tiền mang về cho đại ca tốt nhà mình sao?

Hắn đã đoán trước là Bùi Nguyên sẽ tặng cây trâm này cho Đinh Tiểu Uyển, nhưng khi tận mắt nhìn thì tâm trạng vẫn hơi khó chịu.

"Đinh cô nương, cứ coi ở đây như ở nhà, đừng khách khí." Dung nương nói: "Con và A Dao bây giờ tình như thủ túc, A Dao và thằng cả cũng như vậy, quan hệ này tính ra cũng không xa lắm đâu."

Đinh Tiểu Uyển cũng không phải người hay ngại, nghe vậy mặc dù sắc mặt hơi đỏ một chút, nhưng vẫn cười đáp lời.

Bùi Dã ngồi bên cạnh, tất nhiên cũng hiểu ý trong lời nói của Dung nương.

Làm hắn kinh ngạc chính là không chỉ đại ca nhà mình tiếp nhận Đinh đại phu này, ngay cả mẫu thân cũng nghĩ như vậy nữa sao?



"Lại nói tiếp, thằng cả nhà chúng ta cũng thật sự tốt số, may mắn có thể gặp được Đinh cô nương..... thật đúng là phúc khí đời trước nó tích được." Dung nương vui mừng nói: "Bây giờ ta rất ngóng trông các con có thể sớm ngày......"

"Nương." Bùi Nguyên nói: "Đồ ăn nguội hết rồi."

"Đúng đúng đúng, coi ta này......" Dung nương vội đưa đũa cho Đinh Tiểu Uyển.

Bùi Dã ở bên cạnh thấy một màn này trước mắt, đột nhiên nói: "Đại ca, hôn sự của huynh và Đinh đại phu đã định rồi sao?"

"Thằng hai!" Dung nương hơi oán trách nói: "Ăn cơm của con đi, tiểu hài tử đừng có hỏi nhiều."

Chuyện tình của Bùi Nguyên và Đinh Tiểu Uyển mặc dù xem như đã định, nhưng theo tập tục thì Bùi gia phải đi cầu hôn trước mới tính là đã định. Bây giờ Bùi Dã hỏi thẳng như vậy, ít nhiều cũng hơi đường đột. Cũng may Bùi Nguyên và Đinh Tiểu Uyển cũng không tính để ý tới tiểu tiết này, nghe vậy chỉ trao đổi ánh mắt với nhau rồi cùng có câu trả lời.

"Ừm." Bùi Nguyên thản nhiên nói: "Ta đã bàn với Tiểu Uyển rồi, đợi sau khi kết thúc đợt khám bệnh từ thiện này liền đi tìm Trình đại phu cầu hôn."

Bùi Dã nghe vậy đũa trong tay rơi xuống bàn, sắc mặt nhất thời thay đổi.

Nhưng lúc này hắn cố kỵ Đinh Tiểu Uyển, không muốn làm trò trước mặt nàng, vì thế nói với Bùi Nguyên: "Đại ca, huynh đi ra ngoài với ta một chút."

Bùi Nguyên nghe thế duỗi tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Đinh Tiểu Uyển, rồi đứng dậy đi theo Bùi Dã ra ngoài.

Mặc dù Dung nương hơi lo lắng, nhưng trước mắt cũng không để Đinh Tiểu Uyển xấu hổ, kéo tay Đinh Tiểu Uyển nói về chuyện của Bùi Nguyên.

Bên kia, Bùi Dã dẫn Bùi Nguyên ra tới đầu ngõ nhỏ.

Hắn đưa lưng về phía Bùi Nguyên im lặng một lát, trầm giọng nói: "Ta biết, huynh đọc sách nhiều hơn ta, đạo lý cũng biết nhiều. Ta chỉ muốn nhắc nhở huynh, năm đó huynh bệnh nặng nằm trên giường, nếu không có vật nhỏ xung hỉ, sao huynh có thể tốt lên được? Bây giờ huynh và người khác định hôn sự, có nghĩ tới tình cảnh của "nàng" hay không? Mọi người trong thôn đều biết "nàng" là tức phụ nuôi từ nhỏ của huynh, bây giờ huynh hết bệnh lại lật mặt cưới người khác!"

Bùi Nguyên nghe vậy nhíu mày, từ trong lời nói của Bùi Dã nghe được ý tứ kỳ lạ.

Không đợi hắn phản ứng, Bùi Dã lại nói: "Cho dù là vì "nàng" nhỏ tuổi, huynh không muốn đợi người ta lớn, nhưng huynh......"

"Nhị đệ....... đệ......" Bùi Nguyên định giải thích, nhưng tất nhiên Bùi Dã không muốn cho hắn cơ hội giải thích.

"Nhưng nếu huynh thích Đinh cô nương, đã quyết định hôn sự, cũng không nên coi thường người khác như vậy. Huynh như vậy không chỉ bất công với "nàng", cũng không xứng với Đinh cô nương, không phải sao?" Bùi Dã càng nói càng tức: "Ta hỏi huynh, cho tới giờ rốt cuộc huynh coi "nàng" là gì? Ở trong lòng huynh, rốt cuộc là "nàng" có vị trí như thế nào?"

"Ta vẫn luôn coi A Dao như......" Bùi Nguyên quan sát sắc mặt của Bùi Dã, cẩn thận nói: "Đệ đệ."

Bùi Dã:???

Đệ...... cái quái gì vậy???

- --------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Dã: Muội muội (̶t̶̶ẩ̶̶u̶ ̶t̶̶ẩ̶̶u̶) của ta đâu rồi?

- --------------------------------------------------------

Hết chương 42.
Nhấn Mở Bình Luận