Lọc Truyện

Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Editor: Vĩ không gei

- ---------------------------------------------------------

"Bùi Dã về rồi hả?" Dung nương bước ra từ phòng bếp, nhìn chằm chằm Bùi Dã hỏi: "Sao lại hở mông thế kia? Không phải con lại muốn kéo quần của A Dao đấy chứ?"

Bùi Dã oan ức nói: "Con muốn kéo quần của nó bao giờ?"

"Thằng hai, ta biết con không thể chấp nhận chuyện này trong thời gian ngắn, nhưng mẫu thân có thể cam đoan với con, A Dao quả thật là nam hài. Năm đó khi nó bị bệnh, chính tay ta đã thay y phục cho nó, lúc đó ta đã thấy hết rồi....." Dung nương nói.

"Nương!" Trì Kính Dao mặt đỏ bừng, vội nói: "Ngươi đừng nói nữa....."

"Được được được, không nói không nói." Dung nương cười cười nói: "Không phải do ta sợ nhị ca con không tin, lại muốn kéo quần của con....."

"Con không có!" Bùi Dã bất đắc dĩ, biết mình không thể giải thích rõ ràng, dứt khoát xoay người vào phòng.

Đợi sau khi Bùi Dã vào phòng, Dung nương cười với Trì Kính Dao, nhỏ giọng nói: "Ta trêu các con thôi, ta biết nhị ca con sẽ không khi dễ con như vậy đâu.". Tru𝔂ệ𝑛‎ ha𝔂?‎ Tìm‎ 𝑛ga𝔂‎ tra𝑛g‎ chí𝑛h‎ #‎ T‎ 𝗥ÙMT𝗥𝐔𝒴Ệ𝗡.Ⅴ𝗡‎ #

Trì Kính Dao nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cũng không muốn nhị ca cậu sẽ phải gánh trên lưng thanh danh không tốt nào đó chỉ vì mình.

Tới giờ cơm tối, Bùi Dã đã quay về, Bùi Nguyên lại mãi không thấy về.

Chốc lát sau có người đến cửa truyền tin, nói là thôn lân cận có người bệnh nặng, Bùi Nguyên ở lại bên đó giúp đỡ, đêm nay sẽ không về.

"Không về thì thôi, đỡ phải chạy đi chạy lại." Bùi phụ nói.

"Haiz, làm đại phu thật không dễ dàng, ta thấy Đinh cô nương mệt mỏi cả ngày đến mức người gầy nhom, thằng cả ở bên đó chăm sóc cũng tốt." Dung nương nói xong nhìn về phía Trì Kính Dao nói: "A Dao của chúng ta cũng là đại phu, sau này không biết có thể tìm được người nào quan tâm chăm sóc đây."

Trì Kính Dao nói: "Nương, con là nam mà, sau này phải là con chăm sóc người ta chứ, sao lại để người ta chăm sóc con được?"

"Nói thì nói vậy, nhưng con lại chưa từng nếm trải khó khăn như đại ca con, cũng không da dày thịt béo như nhị ca con, nương vẫn lo lắng cho con." Dung nương nói.

Bùi Dã "da dày thịt béo" ở bên cạnh nghe vậy nhíu mày, nhịn không được liếc nhìn Trì Kính Dao một cái, thầm so sánh với mình, vật nhỏ này quả thật là hơi "mềm mại mảnh mai".

"Đúng rồi thằng hai." Dung nương gắp một miếng thịt cho Bùi Dã, dịu dàng nói: "Đại ca con đêm nay không về, lát nữa trước khi ngủ con nhớ bôi thuốc cho A Dao, nếu không buổi tối nó lại gãi linh tinh là phiền lắm."

Bùi Dã nghe vậy nhẹ giọng đáp lời.

Sau bữa cơm tối, Trì Kính Dao đợi Bùi Dã về phòng liền vui vẻ đi sang.

Bùi Dã ngồi trước bàn lấy một quyển sách ra lật vài trang, khóe mắt vẫn để ý hành động của đối phương.

Trì Kính Dao cũng không nói gì, liền ngồi sát cạnh hắn cùng đọc sách.

Sau một lúc lâu, thoáng thấy Trì Kính Dao bên cạnh lại bắt đầu cho tay lên gãi, Bùi Dã liền đánh một cái lên mu bàn tay của cậu.

"Á......" Trì Kính Dao lắc lắc tay, cúi đầu nhìn qua mu bàn tay của mình, đã đỏ một chỗ, tủi thân nói: "Nhị ca trước giờ chưa từng đánh người, hôm nay đã đánh tay mấy cái rồi."

Bùi Dã đẩy sách ra, nhìn Trì Kính Dao nói: "Bảo không được gãi mà không chịu nhớ, gãi vỡ ra thì làm sao?"

"Ta nhịn không được mà." Trì Kính Dao nói: "Nhị ca mau giúp ta bôi thuốc đi, nếu không ta sẽ ngứa chết mất."

Cậu nói xong lấy một cái lọ nhỏ trong túi ra đưa cho Bùi Dã, Bùi Dã cầm lấy, nói: "Đi tới phòng ngươi đi."

Màn đêm buông xuống trời có hơi lạnh, Bùi Dã sợ cậu bôi thuốc ở phòng mình xong, lúc về sẽ bị lạnh.

Hai người đi về phòng của Trì Kính Dao, Bùi Dã còn cố ý đi rửa tay trước.

Sau khi vào phòng, Trì Kính Dao cởi ngoại bào, lúc duỗi tay muốn kéo đồ trong lại theo bản năng liếc nhìn Bùi Dã một cái, cẩn thận hỏi: "Lần này nhị ca sẽ không chạy đi nữa chứ?"

Bùi Dã nghe ra sự trêu chọc trong giọng của cậu, liếc mắt nhìn cậu nói: "Kéo y phục lên cho ta xem thử."

"Hôm nay cho xem thì huynh không xem, bây giờ lại muốn nhìn." Trì Kính Dao nói xong kéo áo lên, lộ ra nửa cái bụng.

Bùi Dã nắm vai của cậu xoay một vòng, lúc này sắc mặt hơi cứng lại.

Chỉ thấy sau lưng Trì Kính Dao vẫn còn những nốt thủy đậu chưa lành, nốt mới lại mọc lên, nhìn qua cực kỳ khó giải quyết.

Càng phiền hơn là có rất nhiều nốt mụn bị Trì Kính Dao vô tình gãi vỡ, nhìn thấy hơi sưng đỏ.

"Nhị ca?" Trì Kính Dao quay đầu nhìn hắn hỏi: "Xem xong chưa ạ?"

"Có đau không?" Bùi Dã hỏi.

"Không đau, chỉ ngứa thôi, ngứa đến mức hận không thể lấy kim chọc mấy cái." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã nhìn những nốt thủy đậu to to nhỏ nhỏ trên người cậu, giọng điệu cũng bất giác nhẹ đi rất nhiều, nói: "Cởi áo ra đi, đừng gãi, ta bôi thuốc cho ngươi." Hắn nói xong đi đóng kỹ cửa sổ, tránh để gió thổi vào Trì Kính Dao.

Đợi khi hắn xoay người lại, Trì Kính Dao đã cởi áo và quần, trên người chỉ còn một cái khố.

Vóc người thiếu niên cũng coi như cao, trên người không có chút thịt thừa, hơi gầy, hơn nữa lúc ngồi trên giường nhìn một cục nho nhỏ, trông rất đáng yêu.

Bốn năm qua, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Trì Kính Dao như vậy.

Giờ khắc này, hắn nhớ tới câu "đệ đệ" Bùi Nguyên nói đêm đó, trong lòng đột nhiên nghĩ thông suốt.

Muội muội cũng được, tẩu tử cũng thế, dù sao cũng khác biệt một trời với đệ đệ.

Khi hắn nghĩ Trì Kính Dao là một cô nương, trong lòng chỉ muốn bảo vệ, nhưng vì nam nữ khác biệt khiến giữa hai người họ luôn có khoảng cách, hắn cũng nhất định không thể thiết lập quan hệ nào khác với khoảng cách đó.

Bây giờ Trì Kính Dao thành nam hài, khoảng cách đó chợt biến mất.

Hắn có thể quan tâm và bảo vệ đối phương mà không kiêng kỵ bất cứ điều gì, giống như Bùi Nguyên vậy.

Bọn họ có thể cùng nhau chơi đùa, cũng có thể nằm ngủ trên cùng một giường, thậm chí có thể tắm cùng nhau, lúc đối phương thay y phục cũng không cần phải tránh mặt đi nữa...... hết thảy đều trở nên thoải mái hơn nhiều.

"Nhị ca, huynh đang đợi cái gì vậy?" Trì Kính Dao hỏi.

Bùi Dã hồi phục tinh thần lại, vươn tay quẹt một ít thuốc trong lọ, bôi nhẹ lên trên người Trì Kính Dao.

"Ha ha ha ha......" Trì Kính Dao bị hắn chạm vào làm cười không ngừng, nhịn không được xoay xoay người.

"Đừng nhúc nhích." Bùi Dã trầm giọng nói: "Còn động nữa ta sẽ trói ngươi lại đấy."

Trì Kính Dao nhịn cười, hơi cong lưng để Bùi Dã bôi thuốc cho cậu dễ dàng hơn.

Bùi Dã hơi nhíu mày, nghiêm túc bôi loạn thuốc mỡ lên mụn thủy đậu trên người cậu.

"Nhị ca có thể dùng lực một chút được không, huynh bôi như vậy làm ta càng thấy ngứa hơn nữa." Trì Kính Dao nói.

"Nguyễn Bao Tử bôi cho ngươi thì không ngứa sao?" Bùi Dã hỏi.

Trì Kính Dao nghĩ nghĩ nói: "Còn phải nói, Nguyễn Bao Tử làm tốt hơn huynh rất nhiều, có thể bởi vì hắn có kinh nghiệm bôi thuốc cho Thu Thiên rồi, ta cảm giác hắn dùng lực rất vừa phải, không yếu cũng không mạnh."

"Muốn ta gọi hắn tới bôi thuốc cho ngươi không?" Bùi Dã hỏi.

"Như vậy có ổn không? Trời đã tối rồi." Trì Kính Dao hỏi.

Bùi Dã vốn định mượn chuyện này trêu vật nhỏ mấy câu, không ngờ lại phản ngược lại mình, nhất thời không biết nói gì.

"Nhị ca ta đùa huynh thôi, chúng ta mới là người một nhà, chuyện như này sao lại gọi Bao Tử làm thay được?" Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã bôi thuốc sau lưng cậu xong, lại nâng vai cậu lên xoay người cậu lại, Trì Kính Dao vội nói: "Trên bụng ta tự bôi được."

"Hừ......" Bùi Dã gạt tay cậu ra, nói: "Tự mình bôi rồi lén gãi một chút phải không?"

Trì Kính Dao bị hắn vạch trần, đành phải ngoan ngoãn bỏ tay ra, để Bùi Dã bôi thuốc lên mụn thủy đậu đằng trước của mình.

"Đa tạ nhị ca." Trì Kính Dao thấy hắn đã bôi thuốc lên mụn thủy đậu trên cánh tay mình xong, liền muốn duỗi tay lấy lại lọ thuốc trên tay hắn. Không ngờ Bùi Dã lại nhíu mày nhìn về phía cậu, nói: "Còn chỗ đã bôi đâu."

Trì Kính Dao ngẩn ra, lập tức nhớ ra Bùi Dã đang muốn nói tới chỗ nào.....

Trên mông cậu căn bản không mọc mụn thủy đậu, hôm nay chỉ là tìm đại cái cớ để lừa Bùi Dã thôi.

"Chỗ đó không cần phiền nhị ca, ta tự mình làm." Trì Kính Dao ra vẻ ngượng ngùng nói.

Bùi Dã cười nhạt, nói: "Lúc tìm Nguyễn Bao Tử sao không ngại, tới ta thì lại bắt đầu ngại à?"

"Không phải......" Trì Kính Dao vội nói: "Ta......"

"Nhanh lên, ta đang đợi đi ngủ đấy." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao bất đắc dĩ, sợ lời nói dối bị vạch trần, ỡm ờ đáp lời.......

Không ngờ cậu "mạng lớn", chỗ "khó nói" vốn bình thường lại thật sự mọc ra hai mụn thủy đậu, hơn nữa mỗi bên một cái, vị trí còn rất đối xứng.

Bùi Dã kiên nhẫn bôi thuốc cho cậu xong, sau đó dặn dò: "Không được lén gãi, nửa đêm nếu ngứa thì gọi ta, ta lại bôi thuốc cho ngươi một lần nữa."

"Dạ." Trì Kính Dao vội đáp.

"Nếu sáng mai ta phát hiện mụn thủy đậu bị vỡ......" Bùi Dã nói chưa hết lời, ánh mắt lại mang theo vài phần cảnh cáo.

Trì Kính Dao vội gật đầu, thầm nghĩ nhị ca cậu thật sự thay đổi rồi.

Từ khi biết cậu không phải cô nương đã dữ hơn rất nhiều so với lúc trước......

Cậu thậm chí còn nghi ngờ, sau này nói không chừng Bùi Dã sẽ ra tay đánh cậu!

Như rất nhiều ca ca đánh đệ đệ nhà mình, Bùi Dã vừa nhìn là thấy giống người hay đánh đệ đệ.

Đêm đó sau khi Trì Kính Dao ngủ lại gặp ác mộng.

Mơ thấy Bùi Dã đặt cậu lên bàn, cầm thước đánh mông cậu.

Trì Kính Dao vừa xin tha vừa giãy giụa, cuối cùng bị cảm giác đau đớn sau lưng làm tỉnh giấc.

Lúc cậu nằm mơ giãy giụa, cơ thể luôn cọ tới cọ lui trên giường, không cẩn thận làm vỡ mấy mụn thủy đậu sau lưng.

Cụ thể là cọ vỡ bao nhiêu thì cậu không nhìn được, nhưng sáng sớm khi Bùi Dã tới bôi thuốc cho cậu, nhìn sau lưng cậu mà thở dài thật mạnh.

"Nhị ca, huynh nói...... liệu trên người ta có để lại sẹo không?" Trì Kính Dao hơi lo lắng hỏi.

"Quan trọng không?" Bùi Dã nói hơi có lệ: "Mụn thủy đậu này của ngươi bị vỡ sẽ thế nào?"

Trì Kính Dao nói: "Nói thế nào thì cũng sẽ bị vỡ một ít, chỉ cần không quá nghiêm trọng thì vấn đề cũng không lớn."

Bùi Dã nhìn chỗ bị cọ vỡ trên người Trì Kính Dao, không đoán được tính nghiêm trọng.

Vì thế hắn hỏi: "Nghiêm trọng thì sao?"

"Nghiêm trọng nhất có thể sẽ bị nhiễm trùng, gây ra các loại bệnh khác.... viêm phổi hoặc viêm não cũng có thể bị." Trì Kính Dao nói: "Thậm chí có thể sẽ chết, nhưng tình huống này rất ít khi xảy ra, phần lớn mọi người đều không sao. Dù sao ta cũng chưa từng nghe nói hai bị mọc thủy đậu mà chết bao giờ cả......."

Sáng sớm Trì Kính Dao mới nói xong câu này, suýt nữa là bị vả mặt.

Đêm hôm đó, Bùi Nguyên về nhà một chuyến, nói là người bệnh nặng ở thôn lân cận hôm qua vốn bị bệnh thủy đậu, nhưng vì chăm sóc không đúng cách nên đã gây nhiễm trùng, đêm qua suýt nữa đã không qua khỏi.

"Sao bệnh thủy đậu lại có thể nghiêm trọng như vậy?" Dung nương nghe vậy sợ tới mức mặt trắng bệch, hơi lo lắng nắm lấy tay Trì Kính Dao.

Bùi Nguyên vội nói: "Nương đừng lo lắng, do người kia tuổi cao, hơn nữa bản thân không bôi thuốc cẩn thận nên bị nhiễm trùng, mới có thể gặp chuyện không may. Tiểu Uyển nói, chỉ cần dưỡng bệnh thật tốt, chăm bôi thuốc, không làm mụn bị vỡ ra thì vấn đề sẽ không lớn."

Bùi Dã nghe vậy không khỏi nghĩ tới những mụn thủy đậu bị vỡ trên lưng của Trì Kính Dao, sắc mắt càng ngày càng trầm xuống.

Trì Kính Dao thật ra cũng không quá để ý, chính cậu là đại phu, trong lòng cũng biết được ít nhiều về tình trạng của mình. Cơ thể bây giờ của cậu mới 11 tuổi, không tính là tình huống lớn tuổi bị bệnh thủy đậu, hơn nữa cậu vẫn rất chú ý bôi thuốc.

"Người kia bây giờ sao rồi?" Trì Kính Dao hỏi.

"Tạm thời giữ được mạng của hắn, Tiểu Uyển cho hắn dùng hết tất cả thuốc cứu mạng đã mang theo rồi." Bùi Nguyên nói.

Trì Kính Dao biết thuốc cứu mạng mà Bùi Nguyên nói là gì, đó là một loại thuốc chống viêm mạnh.

Sau khi thương thành hệ thống mở khóa, một viên thuốc này phải tốn 200 tích phân.

Cậu và Trình đại phu đã phải mất rất nhiều thời gian mới có thể nghiên cứu ra viên thuốc thay thế, nhưng dược hiệu của nó không lớn, lúc đổi trong thương thành chỉ được có 30 tích phân một viên. Hay nói hiệu quả của viên thuốc kháng viêm thay thế chỉ bằng 1/7 của [Thuốc kháng viêm loại mạnh] trong hệ thống.

Sau đó để phòng trường hợp ngộ nhỡ, Trì Kính Dao đã cho Đinh Tiểu Uyển một viên [Thuốc kháng viêm loại mạnh] đổi từ hệ thống, chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp, không ngờ lại có thể cứu mạng được một người trong thời khắc mấu chốt này.

"Đại ca, thuốc cứu mạng đó ta vẫn còn một viên, ngày mai huynh tới đó thì đưa cho Đinh tỷ tỷ giúp ta đi, cho tỷ ấy một viên phòng bị, tránh lần sau cần dùng lại không có." Trì Kính Dao nói.

Bùi Nguyên gật đầu đồng ý, Trì Kính Dao liền giả vờ quay về phòng lấy thuốc, thật ra là trực tiếp đổi một viên trong thương thành hệ thống.

Thuốc này rất quý, cậu và Đinh Tiểu Uyển bình thường rất ít khi dùng, phần lớn thời điểm đều dùng viên thuốc thay thế.

Nhưng nếu thật sự có thể cứu được mạng người, dù quý đến đâu Trì Kính Dao cũng không tiếc.

Sáng sớm hôm sau, khi Trì Kính Dao tỉnh lại vẫn không thấy Bùi Dã.

Bùi Nguyên giúp cậu bôi thuốc xong, lại dặn cậu không được gãi, lúc này mới rời đi.

Cho tới gần giữa trưa, Trì Kính Dao mới thấy Bùi Dã từ bên ngoài về.

Sau khi về, chuyện đầu tiên Bùi Dã làm chính là đi tới kéo y phục của Trì Kính Dao lên nhìn qua.

"Nhị ca, sáng sớm huynh đã đi đâu vậy?" Trì Kính Dao hỏi.

"Làm chút việc." Bùi Dã thản nhiên đáp.

Hắn không nói cho Trì Kính Dao, sáng sớm hắn đã đi một chuyến tới thôn lân cận tìm Đinh Tiểu Uyển.

Từ tối qua khi nghe chuyện Bùi Nguyên nói, hắn vẫn không nhịn được mà lo lắng.

Cho nên sáng sớm hôm nay, hắn cố ý đi tìm Đinh Tiểu Uyển hỏi tình trạng của người kia.

Cho tới khi xác nhận tình trạng của Trì Kính Dao không nát tới vậy, sẽ không xuất hiện triệu chứng đáng sợ gì, hắn mới thoáng thấy yên tâm.

Nhưng sau khi trở về, Bùi Dã càng cẩn thận hơn so với trước.

Ban ngày bất kể hắn đang làm gì thì khóe mắt vẫn để ý tới Trì Kính Dao.

Chỉ cần Trì Kính Dao nâng tay muốn gãi là hắn sẽ hất tay đối phương ra.

Sau đó bị Dung nương nhìn thấy, tưởng hắn đang khi dễ Trì Kính Dao, hắn đơn giản tìm một nắm đậu tương, lúc cần sẽ bắn một hạt đậu.

Sau thời gian một ngày, tay Trì Kính Dao bị bắn đến mức đỏ bừng một chỗ.

Nhưng biện pháp này rất hữu dụng, sau này khi Trì Kính Dao cảm thấy ngứa, phản ứng đầu tiên không phải là gãi mà theo bản năng giấu tay mình đi không để Bùi Dã nhìn thấy.

Để ý Trì Kính Dao không gãi linh tĩnh mới chỉ là bước đầu tiên.

Hắn còn phải để ý lúc đối phương đang ngủ, vô thức gãi loạn.

Tình huống này còn chết người hơn lúc gãi có ý thức, bởi vì những mụn thủy đậu bị gãi vỡ trên người Trì Kính Dao gần như đều do lúc ngủ ban đêm.

"Không có cách nào khác, chỉ có thể trói tay ngươi lại thôi." Bùi Dã nói.

Trì Kính Dao kháng nghị nhìn hắn nói: "Nhị ca, huynh làm vậy hơi quá đáng rồi."

"Ta không dùng dây thừng, chỉ tìm một cái khăn, trói lại sẽ không siết chặt." Bùi Dã dứt lời liền lôi một cái khăn ra, buộc lên cổ tay của cậu, nói: "Ngươi xem, như vậy cũng không khó chịu lắm."

Trì Kính Dao không ngờ hắn làm thật, vội hỏi: "Huynh trói tay ta như vậy, ta khó chịu vẫn sẽ cọ mà, huynh không muốn để cho ta ngủ sao?"

"Đúng, để không cọ thì phải buộc chặt một chút, còn phải chắc là người không thể hoạt động." Bùi Dã nghĩ nghĩ, nói: "Ta biết rồi, trói tay chân ngươi riêng ra, như vậy người sẽ không thể động đậy được."

Hắn vừa nói vừa tạo dáng thành hình chữ 大, ra hiệu về phía Trì Kính Dao.

"Tư thế này rất kỳ, hơn nữa cũng rất phiền đó!" Trì Kính Dao nói: "Nếu nửa đêm ta muốn đi nhà xí, huynh còn phải cởi cho ta nữa."

"Không cởi ra cũng được." Bùi Dã nói: "Ta tìm cho ngươi cái bô, đến lúc đó ta sẽ cầm cho ngươi đi tiểu."

Trì Kính Dao:.......

Có thể, nhưng không cần thiết!

- ---------------------------------------------------------

Tác giả có điều muốn nói:

Trì Kính Dao: Bàn luận về độ điên của nhị ca có thể tới mức nào......

- ---------------------------------------------------------

Hết chương 45.
Nhấn Mở Bình Luận