Lọc Truyện

Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Editor: Vĩ không gei

- -------------------------------------------------------

Bùi Dã về nhà chưa được hai ngày, ngày hôm đó qua giờ ngọ liền đi.

Trì Kính Dao lại đợi tới lúc Đinh Tiểu Uyển lại mặt, đi theo nàng cùng về thôn trang.

Đinh Tiểu Uyển thành thân, ở trong thôn trang xem như là đại hỷ, người vui vẻ nhất phải kể tới Trình đại phu.

Mùa đông năm ngoái, cơ thể Trình đại phu vẫn không tốt lên, qua bao nhiêu lần chữa trị cũng không có gì khởi sắc.

Lúc Trì Kính Dao lén cho lão uống một chút [Cường thân kiện thể hoàn], nhưng vẫn không có hiệu quả nhiều.

Sau đó bị Trình đại phu phát hiện, vì thế còn trách cậu vài câu.

"Ngươi là người hành y, càng phải biết sinh lão bệnh tử là lẽ hiển nhiên, chúng ta hành nghề y là để chữa bệnh cứu người, chứ không phải là làm cho người ta trường sinh bất lão." Trình đại phu nói với Trì Kính Dao: "Thuốc của ngươi dù sao cũng chỉ có thể chữa bệnh, nhưng già cả không phải bệnh, cho nên ngươi không trị được đâu."

Trì Kính Dao đương nhiên biết đạo lý này, lại nói chính cậu cũng đã trải qua sinh tử nhưng sao cậu có thể bình tĩnh giải quyết chuyện này chứ?

Trình đại phu với cậu vừa là thầy vừa là bạn, nếu tuổi tác hai người cách nhau không quá lớn, vậy tình cảm đó nói là tình phụ tử cũng không quá.

Trì Kính Dao dù có lạc quan thế nào cũng không thể bỏ qua sự đau buồn không nỡ.

Cũng may Trình đại phu mấy năm nay vẫn để ý tới sức khỏe, tuy bệnh tật vào mùa đông rất nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn vượt qua được.

Theo phán đoán của Đinh Tiểu Uyển, nếu cố gắng chăm sóc thì thời gian còn lại khoảng tầm một năm rưỡi nữa.

Vì thế năm nay Trì Kính Dao vẫn luôn ở trong thôn trang cùng với Trình đại phu, ngoại trừ thi thoảng về nhà ở hai ngày, dường như rất ít khi rời khỏi thôn trang.

Ngay cả đợt chữa bệnh từ thiện năm nay cậu cũng không đi.

Nhoáng một cái đã qua hơn nửa năm, đầu thu Dương Thành dẫn người đến thôn trang một chuyến.

Nhưng Bùi Dã vì có đợt huấn luyện dã ngoại cho nên không đi theo ông tới đây.

"Ta sai người dựng một khu trại quân sự ở cách đây khoảng 3 dặm." Dương Thành nói với Trì Kính Dao: "Bên đó sẽ có khoảng 20 người thay phiên túc trực, nếu có việc gì thì có thể tới tìm bọn họ. Ta đã dặn trước rồi, đều là người một nhà."

Chuyện mật thám mặc dù đã qua từ lâu, nhưng việc này Dương Thành vẫn rất để ý.

Sau khi ông phân tích, sở dĩ mật thám chạy tới đây chính là bởi nơi này ít người, cách xa thị trấn, rất dễ lẩn trốn.

Một năm sau, Dương Thành sợ Trần quốc sẽ phái mật thám mới tới đây.

Cho nên dựng một vài trại quân sự ở trong và ngoài thành, mục đích là để ngăn chặn.

Hiện giờ tình thế ở biên thành căng thẳng, doanh trại Kỳ Châu liền trở thành trọng điểm mà khắp nơi nhắm tới, Dương Thành tất nhiên cũng không dám buông lỏng, gần như chuẩn bị sẵn sàng tới biên thành bất cứ lúc nào.

"Thay phiên túc trực, nhị ca ta cũng phải trực sao?" Trì Kính Dao hỏi.

"Nghĩ gì vậy?" Dương Thành bật cười nói: "Nhị ca ngươi là thuộc hạ của ta, ta đi đâu thì hắn phải đi đó, những nơi khỉ ho cò gáy như thế sao có thể phái hắn tới được?"

Lúc này Trì Kính Dao hơi thất vọng, nói: "Vậy sao hôm nay ngài không dẫn huynh ấy theo?"

"Tiểu nữ hài nhà ngươi...... không đúng, tiểu quỷ, hôm nay hắn có nhiệm vụ khác." Dương Thành nói.

Hơn nửa năm nay Trì Kính Dao không gặp Bùi Dã, ít nhiều cũng có chút nhớ hắn.

Dương Thành nhìn qua vẻ mặt của cậu, cười nói: "Sao nào, nhớ nhị ca ngươi hả?"

"Haiz." Trì Kính Dao thở dài, mặt cau mày có.

"Thật ra lần này ta tới chỉ tiện thể nói chuyện trại quân sự thôi." Dương Thành nói: "Cái chính ta muốn nói là chuyện khác."



Trì Kính Dao nhướng mày nói: "Ngài bị bệnh sao?"

"Sao ngươi lại trù người khác như vậy!" Dương Thành duỗi tay xoa mặt cậu, nói: "Quân y trong doanh trại Kỳ Châu đều bị điều chuyển tới biên thành rồi, bây giờ trong quân đội rất thiếu người biết y thuật."

"Ngài muốn ta đi làm quân y sao?" Trì Kính Dao hỏi.

"Không phải vậy." Dương Thành nói: "Ngươi quá nhỏ, da trắng thịt mềm chưa trải sự đời. Ta chỉ muốn cho ngươi vào quân đội mấy ngày, ta tìm một nhóm người tới cho ngươi chỉ dẫn bọn họ, như vậy không phải chúng ta sẽ có quân y rồi sao?"

Trì Kính Dao kinh ngạc nói: "Chỉ dẫn mấy ngày là có thể làm quân y? Chuyện này như trò đùa vậy?"

"Đùa hay không cũng hết cách, dù sao cũng đỡ hơn là không có ai." Dương Thành nói: "Thời điểm đặc biệt, trên người thủng một lỗ thì có người giúp cũng tốt, nhiều quá thì chịu."

"Lại nói, y thuật của ngươi cao siêu, nếu không ta cũng sẽ không cố ý tới tìm ngươi chỉ dẫn cho bọn họ." Dương Thành nói.

Trì Kính Dao rất là bất đắc dĩ, nhưng đã nói tới nước này rồi thì cậu cũng khó mà từ chối.

Dù sao, sau này nếu doanh trại Kỳ Châu ra chiến trường, Bùi Dã cũng sẽ phải đi.

Cậu cũng không hy vọng sau này Bùi Dã bị thương, ngay cả một người có thể giúp hắn cũng không có.

Thật ra trong lòng Trì Kính Dao cũng có dự tính riêng.

Mặc dù Dương Thành ngại cậu nhỏ tuổi nên không định cho cậu nhập ngũ.

Nhưng Trì Kính Dao lại hơi để ý tới ý nghĩ này.

Một mặt, cậu là người hành y, việc thực hiện bổn phận của mình vào lúc đó cũng là điều thích hợp.

Mặt khác, cậu cũng có chút tâm tư riêng.

Cách đây không lâu, tiến độ công lược Bùi Dã của cậu đã đột phá 100%.

Ngay khi nhiệm vụ hoàn thành, hệ thống đã mở ra một nhiệm vụ mới.

Nội dung nhiệm vụ này là cậu phải tích lũy điểm hành nghề y, mục tiêu yêu cầu là 100.000 điểm.

Phần thưởng ngoại trừ số tích phân tương ứng với số điểm, còn có hàng loạt vật phẩm và tính năng chưa mở khóa của thương thành.

Khi mới nhận được nhiệm vụ, Trì Kính Dao còn hơi mờ mịt, không hiểu hệ thống sao lại thiết lập cho cậu nhiệm vụ như vậy.

Cho tới khi nhìn qua giới thiệu vắn tắt của nhiệm vụ, cậu mới hiểu được.

Hệ thống lại giúp cậu củng cố tín ngưỡng chức nghiệp.

Trì Kính Dao cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng thấy hợp lý. Sự tồn tại của hệ thống này không phải để kiềm chế cậu mà là giúp cậu thay đổi vận mệnh ban đầu và sinh tồn tốt hơn trong thế giới này.

Chức nghiệp trong nguyên tác của cậu là mật thám, bây giờ hệ thống đã nhận định chức nghiệp mới của cậu là đại phu, cho nên nhiệm vụ mới cho cậu là căn cứ vào chức nghiệp hiện tại để đặt ra. Như vậy, để hoàn thành nhiệm vụ, cậu nhất định phải tiếp tục duy trì thân phận hiện tại, đợi cậu hoàn thành nhiệm vụ này, có lẽ muốn đổi nghề cũng không dễ dàng.

Xem ra hệ thống nhận định làm đại phu là một chức nghiệp tốt!

Sau khi Trì Kính Dao nhận được nhiệm vụ mới, thử vài lần mới phát hiện khám cho một người bệnh bình thường thì chỉ được 1 điểm, còn chữa trị cho người bệnh tương đối nghiêm trọng thì sẽ nhận được hơn 10 điểm, thậm chí là mấy chục điểm.

Nhưng người bệnh tới khám ở y quán phần lớn đều là căn bệnh bình thường.

Cho nên cậu nghĩ, nếu có thể làm quân y ở tiền tuyến, vậy điểm số hành nghề y của cậu sẽ tăng nhanh hơn một chút.

Đương nhiên, việc này cậu cũng chỉ mới nghĩ tới thôi, cụ thể có đi được hay không thì cậu phải tìm hiểm thêm mới được.

Bởi vì hiện tại cậu còn chưa rõ quân y rốt cuộc là phải làm những gì, nếu cũng phải ra đánh giặc thì e là cậu không đi được, không chỉ không giúp được gì có khi lại còn tạo thêm phiền phức.

Tình huống lý tưởng nhất chính là y viện dã chiến của bọn họ ở hậu phương, như vậy cậu có thể an tâm trị thương cho người ta, những chuyện khác không cần phải xen vào.

Bất kể thế nào, Trì Kính Dao quyết định phải nhân cơ hội lần này để tìm hiểu thật kỹ một chút.

Ngày hôm sau liền có người tới đón Trì Kính Dao đi doanh trại Kỳ Châu.

Đi cùng còn có Tiểu Phương và một sư huynh họ Chương của Trì Kính Dao.

Trì Kính Dao trước đây chỉ nghe nói về doanh trại Kỳ Châu, đến nơi rồi mới thấy cũng rất hoành tráng, chỉ riêng doanh trại đã lớn thế này rồi. Sân tập võ lại nhìn không thấy rìa, cậu nhìn từ xa đã thấy binh lính dày đặc.

Binh sĩ tiếp đón bọn cậu cũng không dẫn tới võ trường mà đi thẳng tới doanh trại đã thu xếp từ trước.

Chỗ doanh trại này không cùng vị trí với doanh trại lớn nơi binh lính sinh sống, mà như một tiểu viện nhỏ chuyên để tiếp khách, có phần giống với phòng tiếp khách quân đội ở xã hội hiện đại.

"Các vị đại phu xin đừng lo lắng." Lúc thanh niên kia dẫn bọn Trì Kính Dao với trong đại doanh liền nói với cậu: "Những binh sĩ Dương tướng quân đưa tới ít nhiều cũng từng tiếp xúc với y lý, không tính là dốt đặc cán mai. Các vị chỉ cần dạy thật tốt, đảm bảo bọn họ sẽ học rất nhanh."

Trì Kính Dao nghe vậy hỏi: "Bọn họ tiếp xúc tới trình độ nào?"

"Đều từng gặp đại phu, từng uống thuốc." Người kia nói: "Còn có thể tự sắc thuốc cho mình."

Trì Kính Dao:.......

Quả thực quá ảo diệu!

"Các vị ở đây nghỉ tạm một lát trước, đi đường cũng khá mệt rồi." Người kia nói: "Ta đây sẽ sai người đi chuẩn bị chút đồ ăn cho các vị, đợi sau khi dùng cơm trưa xong, ta lại dẫn các vị đi gặp Dương tướng quân."

Đám người Trì Kính Dao vội cảm ơn hắn.

Đợi khi người kia vừa đi, Tiểu Phương và Chương sư huynh bắt đầu lo lắng.

"Binh sĩ trong quân đội này tương lai đều phải ra chiến trường, quân y sao có thể qua loa được?" Tiểu Phương nói: "Đến lúc đó nếu vô dụng, chẳng phải sẽ trả giá bằng mạng người sao?"

Chương sư huynh thở dài nói: "Hành quân đánh giặc sao có thể so với thái bình thịnh thế, bị thương mà có người có thể băng bó cho là không tệ rồi. Nếu thật sự có điều kiện, ngươi nghĩ bọn họ không muốn tuyển một vài đại phu như chúng ta sao?"

Bây giờ thế đạo này không thể so với xã hội hiện đại, cũng không có viện y học chính thống, người học y vốn đã không nhiều, hầu như là dựa vào thầy trò truyền thừa, mà người học y còn nhập ngũ lại càng ít. Trong thời chiến, cũng không thể cưỡng ép trói người mang vào quân đội làm quân y, cho nên chỉ có thể tạm thời nước tới chân mới nhảy.



"Nếu Dương tướng quân tự mình tới tìm chúng ta, chúng ta liền cố gắng hết sức, có thể dạy bọn họ bao nhiêu thì dạy." Chương sư huynh nói.

Trì Kính Dao gật đầu nói: "Quan trọng là dạy bọn họ cách xử lý ngoại thương, sau đó chúng ta chọn một vài người lĩnh ngộ được y lý nhanh chóng, để lại cho họ một vài loại thuốc thông thường, đến khi có người bị mấy bệnh vặt như đau đầu nhức óc thì cũng có thể chữa trị."

Sau bữa cơm trưa, thanh niên trước đó tiếp đón bọn cậu liền tới dẫn bọn cậu đi tới một võ trường nhỏ.

Nơi đó đã có một đột binh sĩ đang chờ, nhìn qua khoảng 100-200 người.

"Nhiều vậy sao?" Trì Kính Dao hỏi.

"Doanh trại Kỳ Châu của chúng ta có bảy vạn người mà." Người kia nói: "Đây là do Dương tướng quân chọn, bọn họ đều là người thông minh, học gì cũng nhanh, Dương tướng quân nói đợi bọn họ học xong, mỗi người sẽ về dạy cho mười người khác, tranh thủ một truyền mười, mười truyền trăm, tốt nhất là tất cả binh sĩ trong doanh trại Kỳ Châu đều có thể học được."

Trì Kính Dao ngẩn ra, biện pháp này nghe hơi thái quá, nhưng nghĩ kỹ lại cũng thấy không tồi.

Thời chiến vốn không thể đảm bảo việc chữa thương, chi bằng "toàn quân" phổ cấp y lý, để tất cả mọi người đều có kiến thức cơ bản, khi thực sự ra chiến trường thì có thể tự cứu mình.

Mọi người vừa tới võ trường liền thấy Dương tướng quân dẫn theo vài thuộc hạ đi tới.

Trì Kính Dao vừa nhìn liền nhận ra một người đi phía sau Dương Thành chính là Bùi Dã.

"Nhị ca......" Trì Kính Dao nhỏ giọng gọi một tiếng, nhưng tiếng không lớn nên không ai nghe thấy.

Hơn nửa năm qua cậu không gặp Bùi Dã, vừa nhìn thấy không khỏi hơi kích động.

Bùi Dã rõ ràng cũng nhìn thấy cậu, ngoại trừ ánh mắt dừng lại trên người cậu lâu hơn một chút, trên mặt cũng không thấy cảm xúc gì khác.

"Các vị đại phu này đều do ta đích thân mời tới, hôm nay các ngươi phải xốc lại tinh thần cho ta, cố gắng theo người ta học kỹ năng chữa thương." Dương Thành nói: "Nếu có ai dám giở trò lười biếng, cứ chịu phạt dọn phân một tháng."

Đám binh sĩ nghe vậy vội lên tiếng đáp lời, khí thế kia cũng rất lớn.

Trì Kính Dao lần đầu tiên chứng kiến cảnh này, trong lòng cũng sinh ra vài phần hào khí.

"Được rồi, thả lỏng một chút, đừng dọa người ta." Dương Thành nói xong duỗi tay phất một cái, lúc này mọi người đều ngồi xuống đất, chỉnh tề thành từng hàng. Chính ông cũng dẫn theo đám người Bùi Dã đi tới ngồi xuống một bên, có vẻ cũng định nghe cùng binh lính một chút.

Trì Kính Dao:......

Không biết vì sao, đột nhiên có ảo giác phải biểu diễn trước mặt mọi người.

"Tiểu nữ hài, bắt đầu đi." Dương Thành nói. Ông vừa nói xong liền nhận ra mình nói sai, vội sửa: "Không đúng, phải là Trì đại phu, còn cả Chương đại phu và Phương đại phu nữa, mời."

Đám Trì Kính Dao nghe vậy nhìn qua nhau, thật sự đều thấy hơi căng thẳng.

Không phải bọn họ luống cuống, thật sự là khí thế cả những binh sĩ trong quân ngũ này rất lớn, hiện giờ cảm đám mắt sáng rực nhìn chằm chằm bọn họ, tình huống này thật sự khiến người ta khó mà thả lỏng được.

"Hay là kể một chuyện cười cho mọi người thả lỏng chút đi?" Dương Thành nói.

Đám binh sĩ thấy ông nói vậy, liền biết ông muốn làm dịu bầu không khí, lúc này mới không kiềm chế nữa, không khí bắt đầu ồn ào.

Dương Thành nghĩ nghĩ, nói: "Các ngươi biết vì sao ta lại gọi Trì đại phu là tiểu nữ hài không?"

Mọi người vội đáp không biết.

"Nói ra thì Trì đại phu chính là ân nhân cứu mạng của ta đấy, lúc đó hắn tuổi còn nhỏ, chỉ mới 7-8 tuổi thôi, ăn mặc lại như nữ hài, khỏi phải nói khiến người ta yêu thích cỡ nào." Dương Thành nói: "Ta vừa nhìn thấy hắn liền thích, còn định hứa hôn với tiểu tử thối nhà ta nữa đấy..... Ai mà ngờ, hắn thật ra là nam hài!"

Dương Thành nói xong vẻ mặt đầy tiếc nuối, đám binh sĩ đều cười to, ánh mắt mang theo vài ý trêu chọc nhìn về một thiếu niên ngồi cạnh Dương Thành. Thiếu niên kia nhìn quá chỉ mới 13-14 tuổi, so với binh sĩ xung quanh vẫn nhỏ hơn một chút.

Trì Kính Dao cảm thấy ánh mắt của mọi người, nhịn không được nhìn qua thiếu niên kia, lập tức phát hiện đối phương có vài phần giống với Dương Thành.

Trì Kính Dao:......

Đây không phải là tiểu tử thối nhà Dương Thành đấy chứ?"

Sau đó, Trì Kính Dao mới biết được thiếu niên này tên là Dương Diệu, quả thật là nhi tử của Dương Thành.

Dương Diệu chỉ lớn hơn cậu một tuổi, mới 13 đã bị Dương Thành xách tới quân đội rèn luyện.

Ngày đó, sau khi có Dương Thành mở màn, không khí hơi thả lỏng một chút.

Ba người Trì Kính Dao giảng về cách băng bó và xử lý nhanh các loại ngoại thương khác nhau cho đám binh lính.

Bọn họ học tập rất nhiệt tình và hăng say, đuổi theo hỏi không ít vấn đề, mãi cho tới xế chiều mới chấm dứt.

Bùi Dã ở một bên đợi Trì Kính Dao giải đáp thắc mắc xong, lúc này mới im lặng đi tới.

"Nhị ca." Trì Kính Dao lâu rồi không gặp hắn, vừa thấy thật ra lại không biết nên thân cận thế nào.

Bùi Dã nhìn cậu một lúc lâu, sau đó lộ ý cười hiếm hoi, duỗi tay véo một cái lên mặt cậu.

"Dẫn ngươi đi ngắm xung quanh nha?" Bùi Dã hỏi.

"Dạ." Trì Kính Dao nói với Tiểu Phương và Chương sư huynh mấy câu, rồi đi theo Bùi Dã.

Bùi Dã vốn muốn dẫn cậu đến võ trường xem, thấy vẻ mặt cậu hơi mệt mỏi nên liền dẫn cậu về chỗ ở của hắn.

Vì Trì Kính Dao rất tò mò về chỗ hắn ở nên liền đòi đi xem thử.

Bùi Dã nhập ngũ đã được khoảng một năm rồi, hiện giờ đã là thuộc hạ đắc lực bên cạnh Dương Thành.

Cho nên chỗ hắn ở cũng không phải phòng cho binh lính bình thường, mà là ở gần chỗ của Dương Thành.

Trì Kính Dao thò đầu vào nhìn, phát hiện ra là phòng hai người.

Cái này đối với Bùi Dã mới nhập ngũ một năm thì cũng xem như đãi ngộ không tệ rồi.



"Nhị ca, huynh thăng chức sao?" Trì Kính Dao hỏi.

"Coi như vậy đi." Bùi Dã nói.

"Huynh quản lý bao nhiêu người?" Trì Kính Dao hỏi.

"Hơn 30 người, không nhiều lắm." Bùi Dã nói.

"Không ít đâu!" Trì Kính Dao nói: "Còn nhiều hơn đám khỉ hầu ca quản nữa đấy!"

Vẻ mặt Bùi Dã phức tạp liếc mắt nhìn cậu, cảm giác lời này không giống lời khen lắm.

"Huynh ở cùng với ai vậy? Ở chung có tốt không?" Trì Kính Dao nhìn qua một chiếc giường đơn đối diện trong phòng rồi hỏi.

Bùi Dã nghe vậy sắc mặt không khỏi trầm xuống, dường như đã nhớ tới chuyện gì đó không vui.

Hắn chưa kịp nói liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, một thiếu niên tiến vào.

Trì Kính Dao:.......

Đây không phải là tiểu tử thối nhà Dương Thành sao?

"Trì đại phu......." Dương Diệu nhìn thấy Trì Kính Dao, dường như vẫn hơi ngại, nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

Bùi Dã liếc mắt nhìn hắn, giọng lạnh lùng nói: "Ta dẫn hắn tới."

"À......" Dương Diệu cười gãi gãi đầu, vội rót một chén nước đưa cho Trì Kính Dao, lại nói: "Trì đại phu tới đây tìm ta sao?"

Trì Kính Dao nghe vậy vẻ mặt khó hiểu, thầm nghĩ ta tới tìm người làm gì?

"Cha ta đã nói với ta rồi." Dương Diệu nói: "Cha nói không thể làm phu thê thì chúng ta có thể làm huynh đệ."

Khi lời này của thiếu niên vừa dứt, có lẽ là nghĩ tới chuyện hôm nay bị mọi người trêu chọc, mặt đỏ ửng lên.

Tuổi hắn vẫn nhỏ, chưa thử vị tình, cũng không hiểu chuyện này, nhưng nghĩ tới trò đùa của Dương Thành vẫn hơi thấy xấu hổ.

Bùi Dã ở một bên nghe vậy mặt nhất thời tối sầm lại.

"Ờm......" Trì Kính Dao xấu hổ cười, nói với Dương Diệu: "Ta tới tìm nhị ca của ta."

"Nhị ca ngươi?" Dương Diệu ngẩn ra, nhìn về phía Bùi Dã, mờ mịt hỏi: "Hắn là nhị ca của ngươi sao?"

Trì Kính Dao gật đầu, lúc này có chút bất đắc dĩ.

Không ngờ Dương Thành lại không đáng tin như vậy, chỉ nói mỗi một chuyện, những chuyện khác thì không nhắc tới.

"Không phải ngươi họ Trì sao?" Dương Diệu khó hiểu nói: "Bùi Dã họ Bùi mà!"

Trì Kính Dao nói: "Cha ngươi không nói cho ngươi biết ta là tức phụ nuôi từ nhỏ của nhà huynh ấy sao?"

Dương Diệu:.......

Thiếu niên nhìn Bùi Dã, lại nhìn Trì Kính Dao, vẻ mặt đó cực kỳ phức tạp.

- -------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Dương Diệu: Đáng sợ quá! Trì đại phu thật ra là tức phụ nuôi từ nhỏ của Bùi Dã!!!

- -------------------------------------------------------

Hết chương 55.
Nhấn Mở Bình Luận