Lọc Truyện

Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Editor: Vĩ không gei

- -------------------------------------------------------

Sau khi Trì Kính Dao quay về đã nói chuyện này cho Chương sư huynh.

Nhưng Chương sư huynh cũng không vội quyết định, chỉ nói ba ngày sau sẽ đi gặp người kia cùng với Trì Kính Dao.

Người kia họ Ngô, tiểu nhị của tiệm thuốc đều gọi ông là lão Ngô, Trì Kính Dao thấy ông xấp xỉ tuổi của Bùi phụ nên gọi ông là Ngô thúc.

Tới ngày đã hẹn, Trì Kính Dao và Chương sư huynh dẫn theo vài người đi tới tiệm thuốc kia.

Sau khi Ngô thúc thấy Chương sư huynh, cũng rất thật thà với hắn, gần như là hỏi gì đáp nấy.

Ngày đó, Chương sư huynh lại nói muốn đi xem dược điền của họ thử, Ngô thúc cũng đồng ý rất thoải mái.

Mọi người bôn ba gần nửa ngày, đi tới thăm dược điền của đối phương liền thấy đúng như Ngô thúc đã nói, ông đúng thật là chuyên gia chăm sóc dược liệu, bảo sao chưởng quầy của tiệm thuốc lại đề cử ông với Trì Kính Dao.

"Sau khi chúng ta trồng dược liệu của mình, những dược liệu linh tinh khác có thể tới chỗ lão Ngô mua, thật sự bớt đi không ít phiền phức." Trên đường về, Chương sư huynh nói với Trì Kính Dao: "Đến lúc đó, ngoài việc xem họ chăm sóc dược diền ở thôn trang, ngươi còn có thể tranh thủ thời gian dược liệu phát triển để luyện chế thêm một ít thuốc nữa."

Trì Kính Dao nói: "Hôm nay ta đã hỏi Ngô thúc rồi, lúc trước vì trời lạnh nên rất nhiều dược liệu của họ vẫn chưa kịp chuyển tới phương nam, chúng ta có thể mua trước một chút, tránh để cho Trần Quốc đột nhiên có động tĩnh mà chúng ta vẫn chưa có thuốc trong tay."

Trước đó Trì Kính Dao đã hỏi thăm tình hình từ Chương sư huynh, biết được khi hai nước khai chiến, vì lượng thuốc dự trữ có hạn nên chỉ có quân y giữ, không thể phân phát cho các binh sĩ được.

Như vậy một khi khai chiến sẽ xuất hiện một loại tình huống, binh sĩ bị thương không kịp xử lý thương thế, đợi tới khi đưa về thì rất nhiều người đã mất máu quá nhiều hoặc là xử lý vết thương không đúng cách mà bỏ mạng.

Lúc đó Trì Kính Dao liền nghĩ, nếu lượng thuốc đủ nhiều để phân phát cho mỗi người một loại "túi trị thương khẩn cấp" gì đó, bên trong có các thứ để cầm máu cơ bản thì binh sĩ bị thương có thể tự xử lý trước, tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn.

Chẳng qua ý tưởng này của cậu nghe hơi viển vông, cậu cũng chỉ nghĩ thầm vậy thôi chứ không dám nói với người khác.

Một khi bọn cậu có dược điền, lại có nhân lực chế thuốc, như vậy thì ý tưởng này của cậu cũng không khó thực hiện.

Sau khi đã thỏa thuận hết thảy công việc, Trì Kính Dao liền dẫn theo Đại Lão và Nguyễn Bao Tử đi tới thôn trang.

Đi cùng cậu còn có mười mấy quân y và cả bốn mật thám trước kia nữa.

Trước đây họ được Dương Thành phía tới Trần Quốc chấp hành nhiệm vụ một lần, biểu hiện cũng coi như không tồi.

Nhưng mấy ngày nay mật thám Trần Quốc đã an phận hơn không ít, doanh trại Kỳ Châu đã qua vài lần "thanh lọc", hiện giờ tai họa ngầm đã không quá lớn nữa, cho nên Bùi Dã liền trả lại người cho Trì Kính Dao.

Trong thôn trang vốn không hề ít người làm, sau khi Trì Kính Dao gặp bọn họ liền thấy tay chân họ đều rất nhanh nhẹn, giúp đỡ cậu chế thuốc hẳn là không vấn đề gì. Nhưng lúc này quan trọng hơn tất nhiên là gieo giống, cho nên sau khi bọn cậu tới thôn trang liền bắt đầu xem xét về chuyện gieo trồng dược liệu.

Ngô thúc rất có trách nhiệm, tự mình tìm đất lại chọn giống cho bọn cậu.

Tới mấy ngày gieo trồng, Dương Thành còn cố ý phái một nhóm người tới thôn trang hỗ trợ.

"Lần đầu thì ngài nên chọn mấy loại dùng thân rễ làm thuốc, không cần đợi chúng nở hoa kết trái, trồng bây giờ thì khoảng 6 tháng sau là có thể thu hoạch." Lão Ngô đứng trên bờ ruộng, chỉ về chỗ cách đó không xa, nói: "Trước tiên trồng 20 mẫu đất này đi, nửa tháng sau có thể bắt đầu gieo trồng loại khác, đến lúc đó lại trồng thêm 30 mẫu nữa là đủ cho các ngài chăm sóc."

Trì Kính Dao xoa xao tay, trong lòng bắt đầu tính toán 20 mẫu thêm 30 mẫu nữa thì có thể thu hoạch được bao nhiêu dược liệu.

"Ngài muốn trồng loại dược liệu khác thì đợi tới cuối tháng 5 mới có thể trồng, đến lúc đó cho dù ngài chỉ trồng 20 mẫu thì cũng đã lên tới 70 mẫu rồi, sợ là không chăm nổi." Ngô thúc nói với Trì Kính Dao: "Khi đó ta sẽ tìm người tới giúp ngài."

Mặc dù doanh trại Kỳ Châu sẽ phái người tới đây hỗ trợ, nhưng dù sao đám lính cũng không phải xuất thân cày cấy, chỉ có thể làm chút việc đơn giản, gần như mỗi nhóm đều phải có người làm hoặc dược nông phối hợp cùng. Cho nên dù người của doanh trại Kỳ Châu đến rất nhiều, người làm và dược nông không đủ thì vẫn rất bận rộn.

Trì Kính Dao nghe vậy hơi ngạc nhiên, vội nói: "Đa ta Ngô thúc."

"Ngài đừng vội đa tạ ta." Ngô thúc nói: "Hôm qua ta nghe chuyện các ngài chế thuốc ở tiệm thuốc, tiểu nhị nói một loại thuốc các ngài luyện có công hiệu kháng viêm, thật sự rất hiếm hoi."

"Nếu ngài muốn thì ta có thể tặng cho ngài một chút." Trì Kính Dao nói.

"Thật không dám giấu giếm, Ngô mỗ mạo muội muốn xin phương pháp chế thuốc của Trì đại phu." Ngô thúc nói.

Trì Kính Dao nghe vậy ngẩn ra, trên mặt lộ vẻ do dự.

Phương pháp điều chế thuốc thật ra cũng không quá khó, rất nhiều tiểu nhị trong tiệm thuốc đều biết, chỉ khác nhau ở trình độ tốt hay kém mà thôi.

Mà trong lòng Trì Kính Dao cũng hiểu thứ Ngô thúc muốn tất nhiên không phải phương pháp chế thuốc, mà là công thức phối thuốc thôi.

"Thuốc kháng viêm này là ta và sư phụ của ta khi còn sống đã nghiên cứu ra." Trì Kính Dao nói.

"Kinh nghiệm của sư phụ không thể truyền ra bên ngoài sao?" Ngô thúc hỏi.

"Không phải như vậy." Trì Kính Dao nói: "Nhưng ông lão xưa giờ rất ghét người khác lợi dụng nó để kiếm lời."

Ngô lão nghe vậy cũng không giận, ngược lại gật đầu nói: "Nếu Ngô mỗ có thể cam đoan với Trì đại phu, tuyệt đối không lấy loại thuốc này ra để kiếm lời, bất kể sau này loại thuốc này chuyển về phương nam hay là bán ở tiệm thuốc trong biên thành, định giá đều sẽ theo đúng ý của Trì đại phu, vậy Trì đại phu sẽ đồng ý chứ?"

"Ngài không lấy thuốc kiếm tiền sao?" Trì Kính Dao hỏi.

"Có chứ, nhưng chỉ kiếm phần mà ta nên có mà thôi." Ngô thúc nói.

Nếu ông lại nói ngon nói ngọt một phen có lẽ sẽ khiến Trì Kính Dao thấy chán ghét, nhưng từ đầu tới cuối ông đều rất thẳng thắn, không chỉ không khiến người ta phản cảm, ngược lại còn đáng tin hơn một chút.

"Sở dĩ Trì đại phu quyết định tự gieo trồng dược liệu, thứ nhất là bởi vì nhu cầu quá lớn, mua lại phiền phức, thứ hai cũng là vì vận chuyện qua lại không dễ dàng." Ngô thúc lại nói: "Ta ở biên thành trồng dược liệu hơn 20 năm qua, một năm bốn mùa, đi đi lại lại khắp nơi ở Đại Du...... Ta nghĩ nếu có thể luyện chế được loại thuốc cứu mạng này thành viên, chẳng những vận chuyển dễ dàng, người bệnh sử dụng cũng rất thuận tiện."

Trì Kính Dao nghe vậy đáy mắt lộ ý cười, nói: "Ngô thúc, việc này ngài để ta nghĩ kỹ lại đã rồi sẽ trả lời ngài sau."

"Được chứ, được chứ." Ngô thúc nói: "Ngài không đồng ý cũng không sao, đến lúc đó ta vẫn sẽ dẫn người tới giúp ngài, nhưng sẽ phải tính tiền công."

Trì Kính Dao nghe vậy không khỏi bật cười, lại thầm nhớ kỹ chuyện này.

Thật ra, khi Trình đại phu qua đời cũng từng nhắc tới ý tưởng này.

Đưa viên thuốc họ nghiên cứu ra khắp Đại Du.

Nhưng lúc đó thời cơ vẫn chưa chín muồi, thứ nhất họ không có nhiều sức lực đi luyện chế thuốc, thứ hai họ cũng không hiểu việc thương buôn, sợ sau khi viên thuốc này được đưa ra không thể tạo phúc cho dân, ngược lại khiến người ta thừa cơ kiếm tư lợi.

Bây giờ vừa khéo quen biết được Ngô thúc, đối phương đã trồng dược liệu nửa đời người, có quan hệ với tiệm thuốc ở khắp Đại Du, và quan trọng là tâm tư của người này khá ngay thẳng.

Trì Kính Dao cảm thấy có thể hợp tác được với đối phương. Như vậy thì thuốc của bọn cậu sau này sẽ có cơ hội đi khắp Đại Du, hơn nữa chỉ cần tìm được biện pháp thích hợp thì có thể khống chế được nguồn tiêu thụ và giá cả.

Cậu cũng không tính sẽ kiếm tiền từ mấy thứ này, nhưng để đảm bảo biện pháp này được duy trì liên tục thì nhất định phải có những người như Ngô thúc.

Cũng may tương lai bọn cậu có rất nhiều thời gian, thật ra có thể từ từ tiến hành việc này.

Mấy ngày nay, mặc dù Trì Kính Dao luôn bận rộn chuyện trong thôn trang, nhưng mỗi khi tới ngày khám bệnh cố định trong doanh trại Kỳ Châu là cậu lại dẫn theo quân y trong thôn trang quay về.

May là 10 dặm cũng không quá xa, đi qua lại cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Nhưng không biết vì sao, mấy lần Trì Kính Dao quay về khám bệnh cũng không gặp được Bùi Dã.

Có một lần cậu gặp được Bùi Thanh, hỏi đối phương vài câu thì Bùi Thanh chỉ nói Bùi Dã đang bận, cụ thể bận cái gì thì lại không nói.

"Không phải là sắp khai chiến chứ?" Trì Kính Dao hỏi Dương Diệu.

"Dương tướng quân nói trước khi vào thu chắc phía Trần Quốc sẽ không có động tĩnh gì đâu." Dương Diệu nói.

Trước giờ Trì Kính Dao chưa từng trải qua chiến tranh, chỉ nhìn thấy trong sách lịch sử và phim ảnh mà thôi. Cậu còn tưởng rằng hai nước giao chiến là sẽ đánh tới đánh lui không ngừng, sau đó mới biết bình thường trong mấy năm giao chiến sẽ luôn có rất nhiều lúc đình chiến.

Đình chiến kiểu này ngắn thì khoảng 10-15 ngày, dài thì thậm chí lên tới một năm rưỡi.

Điều này cũng là bởi chiến tranh đối với một quốc gia thường sẽ tiêu hao rất lớn.

"Nếu cứ không khai chiến thì tốt." Trì Kính Dao nói.

"Vậy thì không được, bây giờ ba đại doanh đều ở biên thành, chỉ riêng lương thực thôi cũng đã tiêu tốn khá nhiều rồi." Dương Diệu nhỏ giọng nói: "Ta đoán hai bên đã nhịn đủ lâu rồi, trước cuối năm nay sẽ có một trận đại chiến, nói không chừng sẽ kết thúc."

"Chúng ta có thể thắng không?" Trì Kính Dao hỏi.

"Đương nhiên là có." Dương Diệu nói.

Trì Kính Dao nghĩ sắp khai chiến, trong lòng nhất thời hơi buồn bã, càng muốn đi gặp Bùi Dã một lần.

Nhưng hôm nay Bùi Thanh đã tới gặp cậu, tất nhiên cũng nói cho Bùi Dã, nếu đối phương không tới tìm cậu thì tức là hắn không muốn tới gặp cậu rồi.

Nghĩ vậy, trong lòng Trì Kính Dao sinh ra cảm giác uể oải khó hiểu.

Những năm gần đây, cậu đã ỷ lại Bùi Dã thành quen.

Nếu hai người không ở cùng một chỗ thì thôi, bây giờ rõ ràng cách nhau 10 dặm, cũng đã gần một tháng chưa gặp mặt, điều này khiến cậu cảm thấy trong lòng có cảm giác trống vắng.

Lần trước gặp mặt, nhị ca cậu nói sẽ không nhớ cậu.

Cậu tưởng rằng đối phương đang trêu mình, không ngờ thật sự là vậy sao?

"Ngươi muốn đi tìm Bùi tướng quân trò chuyện không?" Dương Diệu hỏi.

"Thôi, trì hoãn nữa thì không kịp về thôn trang mất." Trì Kính Dao nói.

Cậu thu dọn xong hộp thuốc liền đi theo Nguyễn Bao Tử.

Dương Diệu gãi gãi đầu, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống không nói.

Trong võ trường, Bùi Dã đang dùng trường thương so chiêu với một binh sĩ.

Bùi Thanh đứng ở một bên, vẻ mặt thoạt nhìn hơi bất đắc dĩ.

Một lát sau, trường thương trong tay Bùi Dã vừa giữ vừa hất, ép binh sĩ so chiêu với hắn vào đường cùng.

"Chưa tiến bộ." Bùi Dã ném trường thương trong tay cho hắn, sau đó nhìn về phía Bùi Thanh.

Bùi Thanh thở dài nói: "Tâm trạng tướng quân không tốt, tội gì phải trút lên họ?"

"Ta đích thân so chiêu với họ là trút giận lên họ sao?" Bùi Dã liếc mắt nhìn hắn nói: "Mà sao ngươi biết tâm trạng của ta không tốt?"

"Mỗi lần đám Trì đại phu đến đại doanh khám bệnh là ngài sẽ ở võ trường cả ngày trời, ít nhất phải đánh ngã mười mấy tới hai mươi người." Bùi Thanh nói: "Tướng quân tội gì phải làm vậy?"

Bùi Dã nhíu nhíu mày, giọng lạnh lùng nói: "Trước giờ lại không biết ngươi nói nhiều vậy đấy."

"Ta vừa mới đi ngang qua gặp được Trì đại phu." Bùi Thanh nói.

Động tác trên tay của Bùi Dã bị khựng lại, hỏi: "Vậy à?"

"Có lẽ Trì đại phu ở thôn trang cũng không nhàn rỗi, hơi cháy nắng một chút, người cũng gầy." Bùi Thanh nói.

"Trước giờ hắn phơi nắng bao nhiêu cũng không đen, lúc đi săn thú cùng ta khi trời nắng chang chang như vậy mà có thấy hắn bị cháy nắng bao giờ đâu." Bùi Dã nói.

"Chắc là thuộc hạ nhìn nhầm, dù sao thì gầy cũng là thật." Bùi Thanh nói.

"Trong thôn trang không có cơm cho bọn hắn ăn sao?" Bùi Dã nói.

"Thuộc hạ cũng không rõ, chỉ vội vàng nói hai câu nên chưa hỏi được nhiều." Bùi Thanh nói.

Bùi Dã quay đầu nhìn về phía Bùi Thanh, ánh mắt đó hơi sắc bén, dường như đang xem xét lời này của hắn thật giả thế nào.

"Hắn..... hỏi ta gì không?" Bùi Dã hỏi.

"Có." Bùi Thanh nói: "Trì đại phu hỏi ta, sao tướng quân lại bận như vậy, có phải là sắp khai chiến hay không?"

"Ngươi không nói linh tinh gì với hắn đấy chứ?" Bùi Dã nói.

"Thuộc hạ không dám." Bùi Thanh nói.

Bùi Dã thở dài, đi tới ngồi xuống bệ đá bên cạnh, vẻ mặt hơi lưỡng lự.

"Tâm tư của Trì đại phu mặc dù không quá nhạy cảm, nhưng tướng quân trốn tránh hắn mấy ngày liên tiếp thế này, dù hắn có ngốc thì cũng thấy bất thường." Bùi Thanh nói: "Chỉ sợ sau khi quay về lại suy nghĩ linh tinh."

Bùi Dã do dự một lát, cuối cùng vẫn đứng dậy đi về phía doanh trại.

Bùi Thanh nhìn theo bóng lưng của hắn, vốn định nhắc hắn là Trì Kính Dao chắc đã rời đi rồi, cuối cùng vẫn nhịn không nói.

Bùi Thanh đi theo bên cạnh Bùi Dã nhiều năm, cực kỳ hiểu tính tình của Bùi Dã, rất nhiều chuyện cho dù Bùi Dã không nói cho hắn thì hắn cũng có thể đoán được vài phần. Mấy ngày nay, rõ ràng Bùi Dã hơi khác thường, hơn nữa sự khác thường đó trước giờ chưa từng có.

Mặc dù Bùi Thanh không thể xác định rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhưng lại biết việc này chắc chắn có liên quan tới Trì Kính Dao.

Theo quan sát của hắn, càng trốn tránh lại càng không thể giải quyết được việc gì, phải khiến Bùi Dã đi đối mặt mới được.

Còn kết quả thế nào thì không phải việc mà hắn có thể kiểm soát được.

Bùi Dã bước nhanh tới bên ngoài doanh trại, lại thấy bên trong đã trống không từ lâu, không có Trì Kính Dao mà ngay cả đám Chương đại phu cũng đã rời đi từ lâu.

Hắn đứng im ở cửa một lúc lâu, trong lòng thấy hơi thất vọng.

Về mặt lý trí, hắn cảm thấy mình không nên đi gặp Trì Kính Dao, nhưng nội tâm hắn lại khao khát được gặp mặt đối phương.

Cho dù không thể nói mấy câu, chỉ cần nhìn từ xa một chút cũng được.

Đúng lúc này, Bùi Dã bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng, trong lòng hắn vui mừng, cứ tưởng Trì Kính Dao vẫn chưa đi. Nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại thì thấy người đứng phía sau mình chính là Dương Diệu.

Vui mừng nơi đáy mắt của Bùi Dã nhất thời tan biến sạch, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng.

"Ta khiến người ta chán ghét tới vậy sao?" Dương Diệu nói: "Vừa thấy ta là vẻ mặt liền suy sụp như vậy."

"Hắn đâu?" Bùi Dã hỏi.

"Quãng đường 10 dặm thì chắc đã đi được 8 dặm rồi đấy, sao ngươi không đợi tới tối rồi hẵng đến?" Dương Diệu nói.

Bùi Dã nghe vậy nhất thời không biết trong lòng nên thấy may mắn hay là tiếc nuối nhiều hơn.

Đương nhiên hắn muốn gặp Trì Kính Dao, nhưng càng muốn gặp thì hắn lại càng sợ nhìn thấy đối phương.

Bởi vì hắn biết, một khi thấy Trì Kính Dao, những ý nghĩ rối loạn trong đầu hắn sẽ ngày càng mãnh liệt hơn.

Thậm chí hắn còn không chắc mình có thể kiềm chế được tới khi nào.

Chẳng may bại lộ trước mặt đối phương thì sẽ gây hậu quả gì đây?

Chuyện khác không biết, nhưng có một chuyện hắn có thể chắc chắn chính là: Trì Kính Dao không có tâm tư như thế này với hắn.

Nếu không thì khi Trì Kính Dao đối mặt với hắn sẽ không thể không giữ khoảng cách như vậy, sự vô tư đó giống như câu trả lời dành cho hắn.

Bùi Dã cảm thấy có khi mình sẽ không bao giờ có được câu trả lời hắn mong muốn từ Trì Kính Dao.

Một khi đã vậy, lựa chọn duy nhất của hắn chính là không chọc thủng lớp giấy ngăn cách này.

Nếu không sự ỷ lại và thân thiết của thiếu niên đối với hắn sẽ hoàn toàn bị thay thế bằng sự chán ghét và xa cách.

Bùi Dã không muốn nhận kết quả như vậy, hắn tình nguyện giống như bây giờ, ít nhất ở trong lòng đối phương thì hắn vẫn là nhị ca như trước.

"Ta không biết rốt cuộc vì sao mà hai ngươi lại thành thế này, ta thấy mỗi lần Trì đại phu về đều hỏi thăm ngươi, chắc là vấn đề không nằm ở hắn, vậy thì vấn đề là ở ngươi rồi." Dương Diệu nhìn về phía Bùi Dã, hỏi: "Không phải ngươi làm chuyện gì có lỗi với hắn chứ?"

Bùi Dã phiền lòng, không muốn ngả bài với Dương Diệu, thản nhiên nói: "Ngươi bớt quan tâm lại."

"Ta bớt quan tâm, thế mà ngươi lại bảo ta bớt quan tâm sao." Dương Diệu đảo mắt, thở dài nói: "Lúc Trì đại phu đi còn khóc nữa, khóc cực kỳ đáng thương...... Haiz, hóa ra là không ai quan tâm."

Dương Diệu nói xong duỗi tay phủi phủi xiêm y, ra vẻ khoa trương nói: "Để mai ta đi tới thôn trang cố gắng giúp đỡ hắn."

"Ngươi muốn đi tới thôn trang?" Bùi Dã hỏi.

"Ừm, ta đã nói với Dương tướng quân rồi, đi tới thôn trang một vài ngày giúp đỡ Trì đại phu, tiện thể học gieo trồng một chút." Dương Diệu nói xong lại liếc mắt nhìn Bùi Dã một cái, nói: "Đừng có nhờ ta gửi lời cho hắn, ta không phải chân chạy vặt cho ngươi đâu."

Bùi Dã:........

Sao hắn lại quên mất tiểu tử Dương Diệu này nhỉ?

Trước giờ vật nhỏ nhà hắn rất ngây thơ, không hề biết đề phòng người khác, lại còn là thiếu niên chưa nếm mùi tình ái.

Nếu tiểu tử Dương Diệu này nói ngon nói ngọt, dùng chút thủ đoạn linh tinh nào đó, không biết chừng có thể lừa mất người.

"Trừng ta làm gì?" Dương Diệu nói: "Ngươi trừng ta thì ta cũng không gửi lời thay cho ngươi đâu."

Bùi Dã lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ta có lời thì sẽ tự đi nói với hắn, cần gì phải nhờ ngươi?"

Dương Diệu:.......

Dễ bị khích tướng tới vậy luôn hả?

Thật ra Bùi Dã cũng không tính là dễ kích động, hôm nay khi hắn nghe Bùi Thanh nói Trì Kính Dao lại hỏi thăm hắn, vốn đã thấy hơi hối hận.

Hắn chỉ muốn trút giận lên mình, luôn trốn tránh Trì Kính Dao như vậy cũng hơi bất công.

Ban đầu hắn cũng không muốn làm đối phương mất vui, cho nên ít nhiều cũng hơi hối hận.

Bây giờ nghe Dương Diệu nói như vậy, tất nhiên hắn cũng muốn đi tới thôn trang một chuyến.

Ngày hôm sau, lúc Trì Kính Dao đang bận việc trong dược điền, liền nghe thấy tiểu nhị tới báo lại có người của doanh trại Kỳ Châu tới.

Cậu nghĩ là người Dương Thành phái tới hỗ trợ nên cũng không để ý.

Cho tới khi Đại Lão ở bên cạnh kêu hai tiếng "khịt khịt", Trì Kính Dao giương mắt nhìn lại mới phát hiện Dương Diệu cách đó không xa đang vui vẻ chạy tới chỗ cậu. Mà sau lưng Dương Diệu có một bóng dáng cao ngất đi theo, đó chính là Bùi Dã.

"Nhị ca!" Trì Kính Dao vừa thấy đối phương liền ném thứ trong tay đi, vội chạy tới bên cạnh hắn.

Dương Diệu đứng vươn tay với cậu từ xa, muốn ôm cậu một cái nhưng lại bị Bùi Dã đằng sau kéo cổ áo đẩy sang một bên.

Dương Diệu bị đẩy ra như vậy, Trì Kính Dao liền chạy thẳng tới trước Bùi Dã.

Trì Kính Dao chạy tới cách vài bước liền nhảy lên người Bùi Dã.

Bùi Dã ngẩn ra, duỗi tay giữ trên eo Trì Kính Dao, kéo người vào trong lòng.

"Nhị ca!" Trì Kính Dao bám trên người Bùi Dã, hai tay ôm cổ Bùi Dã, chân quấn trên eo của hắn, tư thế này cực kỳ giống Đại Lão khi bám trên người cậu.

Chỉ là vóc dáng Đại Lão nhỏ, bám trên người cậu như thế này cũng không sao, bây giờ cậu ôm Bùi Dã như vậy, ít nhiều cũng khiến Bùi Dã hơi mất tự nhiên.

"Xuống dưới." Bùi Dã trầm giọng nói.

"Không xuống." Trì Kính Dao như cố ý chọc tức hắn, cười nói.

Bùi Dã duỗi tay muốn kéo cậu xuống, thiếu niên lại cố ý trêu chọc hắn, sống chết không chịu buông tay.

Khi bọn cậu còn nhỏ, Trì Kính Dao rất thích nhảy lên người hắn như vậy, nhưng lúc đó hầu như toàn nhảy lên lưng hắn.

Những lúc như vậy, Bùi Dã bị cậu quấn mà phiền, luôn cảnh cáo nếu không xuống thì sẽ véo mông cậu.

Khi đó thiếu niên không hề sợ hắn, nếu Bùi Dã dám véo mông cậu thì cậu sẽ cắn tai của Bùi Dã.

Từ trước tới giờ Bùi Dã chưa từng thấy hành động này bất ổn.

Nhưng bây giờ, hắn không dám tiếp tục để đối phương dính vào như vậy nữa.

Nghĩ vậy, hai tay Bùi Dã giữ eo của thiếu niên, định kéo người xuống. Không ngờ Trì Kính Dao lại duỗi tay ngăn cản hắn, hai người cứ kéo tới kéo lui, Bùi Dã trượt chân ôm người lăn thẳng xuống bãi bùn cạnh bờ ruộng.

- -------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Dương Diệu: Wowwwww!

- -------------------------------------------------------

Hết chương 79.
Nhấn Mở Bình Luận