Lọc Truyện

Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Editor: Vĩ không gei

- --------------------------------------------------------

Trì Kính Dao đắp chân nửa canh giờ, sau đó cảm giác khó chịu không còn nữa mới thôi.

Nhưng Bùi Dã cũng rất cẩn thận, chỉ đeo vớ chứ không đeo hài cho cậu, vì sợ cậu đeo hài lại không nhịn được mà đi lại.

Nháy mắt đã tới giờ cơm trưa, tất cả mọi người bận rộn trong ruộng cũng đã quay về.

Hồ bá đã chuẩn bị xong cơm trưa từ lâu, Nguyễn Bao Tử và Dương Diệu cũng cùng tới giúp đỡ một chút.

Theo quy củ trong thôn trang, lúc dùng cơm mọi người đều ngồi cùng nhau bất luận vai vế.

Bọn họ có một nhà ăn, rộng rãi lại sáng sủa, bên trong bày vài cái bàn. Ngày bình thường, sau khi mọi người xong việc liền ngồi quanh bàn dùng cơm, thật sự rất ấm cúng náo nhiệt.

Trì Kính Dao vốn định đi dùng cơm cùng với Bùi Dã, nhưng Bùi Dã sợ chân thiếu niên mới bị thương nên đuổi người về phòng, bản thân lại đi tới nhà ăn lấy chút đồ ăn về.

"Thật ra ta đi qua ăn cùng cũng được mà." Trì Kính Dao ngồi trên cạnh giường thấp, nhìn Bùi Dã bày bát đũa và đồ ăn ra.

"Nhà ăn dùng ghế dài, rất thấp, ngươi ngồi sẽ khó chịu." Bùi Dã nói: "Tới đó thì ngươi cũng không có chỗ gác chân."

Bùi Dã nói xong chiếc khăn ướt lau tay cho Trì Kính Dao, sau đó liền ngồi xuống đối diện thiếu niên.

"Ngày mai muốn ăn cái gì, ta làm cho ngươi." Bùi Dã vừa nói, vừa lấy thìa trộn trộn bát cháo trên tay.

Trì Kính Dao nghe vậy vui sướng nói: "Được đó, lâu lắm rồi ta chưa ăn cơm nhị ca nấu."

Mặc dù tay nghề của Hồ bá không tồi, nhưng Trì Kính Dao vẫn mong chờ được ăn cơm Bùi Dã nấu.

Tính ra từ mấy năm trước hai người từ biệt, Trì Kính Dao cũng ít khi được ăn cơm hắn nấu.

Hơn nữa lúc ở doanh trại Kỳ Châu, hai người vì tránh hiềm nghi nên bình thường rất ít khi gặp gỡ, càng đừng nói tới chuyện có thể cùng nhau dùng bữa. Lần duy nhất họ thật sự gần gũi nhau là lúc bệnh dịch bùng nổ, nhưng lúc đó trong doanh trại rối ren, càng không thể để tâm tới chuyện khác.

"Nào." Sau khi Bùi Dã làm bát cháo trong tay nguội bớt, xúc một thìa cháo đưa tới bên miệng Trì Kính Dao.

Trì Kính Dao nhìn thìa cháo hắn đưa tới, sửng sốt một chút rồi nói: "Nhị ca, ta bị trẹo chân, không phải trật tay."

Bùi Dã ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại, hơi mất tự nhiên đưa bát cháo tới trước mặt thiếu niên.

Trì Kính Dao thấy hắn như thế không khỏi bật cười, thầm nghĩ nhị ca của cậu thật ra rất chu đáo, cậu chỉ bị trẹo chân thôi mà đối phương lại chăm sóc như người bệnh nặng.

Nhưng nói qua cũng phải nói lại, thật ra Trì Kính Dao cũng rất thích được Bùi Dã chăm sóc như vậy.

Bình thường người ở chung với cậu nhiều nhất là Nguyễn Bao Tử, trong lòng cậu cũng luôn coi Nguyễn Bao Tử như đệ đệ, cho nên lúc hai người ở chung Trì Kính Dao cũng bất giác chăm sóc đối phương, rất ít khi biểu lộ một mặt cần người khác chăm sóc trước mặt hắn.

Nhưng ở trước mặt Bùi Dã lại khác, cậu có thể không kiêng dè gì mà càn quấy, chơi xấu, làm nũng, Bùi Dã bị cậu quấy rầy quá nhiều cùng lắm cũng chỉ mất kiên nhẫn nói một vài câu, chứ không thật sự xa lánh cậu, cũng không tức giận với cậu.

Cảm giác được chăm sóc và bảo vệ này vẫn khiến Trì Kính Dao thấy rất quý trọng.

Cho nên thật ra câu nói kia của Dương Diệu cũng không sai hoàn toàn, cậu ở trước mặt người khác quả thật không giống như lúc ở trước mặt Bùi Dã.

Những năm ở biên cảnh phía nam, mặc dù cậu đi theo sư huynh của mình, nhưng dọc đường đi cậu không yếu kém, cũng không cần đối phương chăm sóc, biểu hiện vừa độc lập vừa mạnh mẽ. Nhưng tới trước mặt Bùi Dã lại không giống vậy, ăn cháo cũng thảnh thơi để Bùi Dã thổi nguội giúp cho.

Sự khác biệt này do bản năng của thiếu niên được hình thành qua nhiều năm, có đôi lúc chính cậu thậm chí còn không nhận ra điều đó.

"Nhị ca, lần này huynh ở lại mấy ngày sẽ về?" Trì Kính Dao vừa ăn cháo vừa hỏi.

Bùi Dã im lặng gắp đồ ăn đặt vào trong bát của cậu, nói: "Đợi chân ngươi khỏi hẳn rồi đi."

"Thật sao?" Trì Kính Dao nói: "Chân này của ta có thể mất 10-15 ngày mới khỏi được đấy."

"Ừm." Bùi Dã thản nhiên lên tiếng, trên mặt không có cảm xúc gì đặc biệt.

Lần này hắn đến thôn trang cũng đã nói một tiếng với Dương Thành. Chuyện trong thôn trang đối với doanh trại Kỳ Châu cũng tính là đại sự, hắn ở lại vài ngày cũng không sao. Huống chi trước đó Dương Thành chợt hứng lên phong cho hắn danh hiệu "Áp trại tướng quân", hắn không tới ở mấy ngày quả thật rất phụ lòng Dương Thành.

Trì Kính Dao không ngờ hắn lại đồng ý dễ dàng như vậy, thầm nghĩ sớm biết vậy đã hỏi mấy tháng.

Nhưng nghĩ lại thì hình như không thể, Bùi Dã còn phải về quân doanh nữa, không thể ở lại với cậu mãi được.

"Thật sự ngươi không cố ý làm chân bị thương đấy chứ?" Bùi Dã đột nhiên hỏi.

"Đương nhiên không phải!" Trì Kính Dao hỏi: "Ta nào có ấu trĩ như vậy chứ?"

Bùi Dã giương mắt nhìn cậu, ánh mắt có hơi do xét.

Trì Kính Dao có ấu trĩ như vậy không, Bùi Dã thật sự không rõ.

Dù sao lúc nhỏ thiếu niên cũng rất giỏi mấy trò chơi xấu này, hơn nữa trước đó Bùi Dã cố ý trốn tránh cậu, khả năng là khiến người ta không vui. Nếu cậu thật sự làm chuyện gì quá đáng để giữ Bùi Dã lại, Bùi Dã cảm thấy cũng không khó hiểu.

Trì Kính Dao thấy vẻ mặt đó của Bùi Dã, cười nhạt nói: "Huynh không tin thì cứ coi là đúng đi."

"Ngươi đúng thật là......" Bùi Dã định mắng cậu vài câu, nhưng thấy vẻ mặt tươi cười của cậu, rõ ràng vẫn đang đắm chìm trong niềm vui trước đó.

Lòng hắn mềm nhũn, những lời trách mắng cũng không thể nói ra.

Thật ra trong lòng hắn rất thích đối phương ỷ lại vào mình, trước đây là vậy, bây giờ cũng thế. Mặc dù hắn biết mình không nên để mặc Trì Kính Dao thân thiết với hắn quá mức, dù sao tâm tư của hắn đã khác trước.

Nhưng khi đối mặt với Trì Kính Dao, căn bản là hắn không thể nói nặng lời.

Cuối cùng, Bùi Dã đành phải thầm nói với mình, bây giờ chân thiếu niên vẫn đang bị thương, thôi thì cứ dung túng cho cậu một lần vậy.

Cho dù hắn muốn giữ khoảng cách, ít nhất cũng phải đợi khi thương thế của người ta ổn lại đã.

Chẳng mau hắn cứ nhất quyết rời đi, làm thương thế của đối phương bị trì hoãn rồi gây ra bệnh gì đó thì phiền phức lắm.

Sau giờ cơm trưa, Trì Kính Dao đợi trong phòng mà sốt ruột, liền nói muốn đi ra ruộng xem thử.

Tất nhiên Bùi Dã nghe theo lời của cậu, mặc ngoại bào giúp cậu rồi cõng người ta ra ngoài.

"Đợi một chút đã." Trì Kính Dao chỉ vào một ngăn tủ ở phía xa, nói với Bùi Dã: "Bên trong cái lọ sứ nhỏ trên kia là cao chống nắng, nhị ca lấy tới đây cho chúng ta bôi một chút rồi hẵng ra ngoài."

Lúc này đúng là thời điểm nắng gắt nhất trong ngày, nếu không chống nắng chưa tới mấy ngày là người sẽ cháy đen.

Thật ra Trì Kính Dao cũng không sợ đen, chỉ là trước giờ cậu chưa từng đày nắng, cậu sợ mình đày nắng bị thương.

Bùi Dã là một quân nhân, tất nhiên sẽ không chịu bôi mấy thứ này.

Nhưng Trì Kính Dao bôi thuốc xong lại kéo Bùi Dã bôi cho hắn, hai tay giữ mặt Bùi Dã xoa xoa.

Bùi Dã vừa xấu hổ vừa mất tự nhiên, sau khi bị thiếu niên dày vò xong thì khuôn mặt đã đỏ ứng lên.

"Xong rồi, mặt nhị ca đỏ quá, không phải bị dị ứng với loại cao này chứ?" Trì Kính Dao kinh ngạc nói.

"Không sao." Bùi Dã biết vì sao mặt mình lại đỏ, cũng lười nói lời vô nghĩa với cậu, cõng người lên lưng rồi đi ra khỏi phòng.

Đại Lão rất hiểu chuyện, biết Trì Kính Dao bị thương nên cũng không quấn lấy cậu, ngoan ngoãn tự đi theo sau hai người.

Dọc đường đi Trì Kính Dao vẫn đang rối rắm không biết Bùi Dã có bị dị ứng hay không, sau đó Bùi Dã bị cậu làm phiền quá nhiều mới nói vì cậu xoa quá mạnh nên mới đỏ, Trì Kính Dao thấy hắn không có triệu chứng khác mới miễn cưỡng chấp nhận lý do này.

Cậu tựa lên lưng Bùi Dã, để nghiệm chứng sức tay của mình nên cố ý xoa nhẹ vài cái lên cổ của hắn. Bùi Dã bị cậu làm cho tâm phiền ý loạn, trầm giọng cảnh cáo: "Còn nghịch nữa là ném ngươi xuống đấy."

Trì Kính Dao nghe vậy cuối cùng cũng ngoan ngoãn hơn một chút, ôm cổ Bùi Dã không dám tiếp tục quậy nữa.

Lúc hai người một khỉ đi tới ruộng, mọi người đang bận việc.

Ngay cả Bùi Thanh và mấy thân binh khác của Bùi Dã cũng tới giúp đỡ dược nông làm việc.

Mọi người vừa thấy Bùi Dã cõng Trì Kính Dao đến, nhớ tới cảnh tượng sáng nay đều thấy buồn cười.

"Tướng quân và Trì đại phu đúng là rất thân thiết." Một thân binh của Bùi Dã thấp giọng nói.

"Đương nhiên rồi, nếu ta mà có một đệ đệ đáng yêu như Trì đại phu, ta cũng sẽ thương hắn như vậy." Người khác nói.

Mấy thân binh này cùng với Bùi Thanh đều đi theo Bùi Dã, có mấy người còn cùng thôn hoặc là ở thôn lân cận, đã biết Bùi Dã và Trì Kính Dao là hai huynh đệ từ lâu. Cho nên Bùi Dã mới cố ý dẫn theo theo, bởi vì không cần phải kiêng dè với họ.

Bùi Dã cõng Trì Kính Dao tìm một chỗ ở bờ ruộng ngồi xuống, không dẫn cậu ra ruộng.

Trì Kính Dao ngồi bên cạnh Bùi Dã, nhìn dược điền mênh mông vô bờ phía xa xa nói: "Ngày trước ta luôn muốn cuộc sống như thế này, có một mảnh đất, trồng một vài loại cây gì đó, rồi nuôi chó."

Cậu nghĩ nghĩ rồi duỗi tay vuốt vuốt Đại Lão ở bên cạnh, nói: "Bây giờ có Đại Lão, không nuôi chó cũng được."

Bùi Dã nghe vậy quay đầu nhìn về phía thiếu niên, hỏi: "Ngươi nói trước đây...... là lúc nào?"

Trì Kính Dao ngẩn ra, trước đây mà cậu nói là lúc còn sống ở xã hội hiện đại. Nguyện vọng đó của cậu thật ra cũng không mấy chân thành, cũng giống với bao người sống trong thành thị, luôn có giấc mộng làm ruộng. Nếu thật sự cho cậu một mảnh đất chưa chắc cậu có thể sử dụng nó thật tốt, nhưng điều này cũng không cản trở sự khao khát trong lòng của cậu.

"Chắc là...... lúc còn rất nhỏ đấy." Trì Kính Dao nói bâng quơ.

"Ngươi..... lớn lên ở biên thành nhỉ?" Bùi Dã hỏi cậu.

Trì Kính Dao gật gật đầu, không có phủ nhận.

Lúc cậu vừa xuyên sách tới, Trì Kính Dao trong nguyên tác đúng thật là người biên thành. Chỉ là lúc đó quá nhỏ, hơn nữa nơi sống của Trì Kính Dao vốn cũng không phải ở nội thành, mà là ở trong một thôn không rõ tên, cho nên Trì Kính Dao cũng không nhớ rõ chi tiết này.

Lúc cùng Nguyễn Bao Tử tới biên thành, Trì Kính Dao đã từng đề cập tới vấn đề này với hắn, nhưng Nguyễn Bao Tử cũng không nhớ rõ.

Dù sao lúc đó thôn bọn họ là bị thổ phỉ đồ sát, tình cảnh đó tất nhiên là máu me và kinh khủng, hai đứa nhỏ 7 tuổi sau khi bị kinh hãi tột độ cũng rất khó để giữ trọn ký ức, thậm chí còn cố tình quên đi một vài chi tiết để tự bảo vệ mình.

"Ngươi có muốn quay lại xem thử không?" Bùi Dã hỏi.

"Không nhớ ở đâu cả." Trì Kính Dao nói: "Dù sao cũng không còn thân nhân."

Bùi Dã nghĩ nghĩ, nói: "Năm đầu tiên ta tới biên thành đã tìm người hỏi thăm."

Trì Kính Dao nghe vậy quay đầu nhìn về phía hắn, liền nghe Bùi Dã nói tiếp: "Ta từng tìm người hỏi thăm thôn làng năm đó từng bị thổ phỉ cướp bóc, cuối cùng cũng tìm được nơi các ngươi từng sống. Nhưng hiện giờ chỉ là một thôn làng hoang vắng, sau sự việc năm đó, những người còn sống đều đã di dời đi nơi khác định cư."

Theo tình hình lúc đó Bùi Dã nghe ngóng được, những người bị thổ phỉ giết trong thôn cuối cùng đều được an táng một thể. Vì không có thân nhân xử lý nên chỉ dựng một cái bia, lúc đó Bùi Dã cũng đi tới đó thắp hương thay cho Trì Kính Dao.

Trì Kính Dao hơi bất ngờ, không ngờ Bùi Dã lại có tâm như vậy.

Hơn nữa năm đầu tiên đối phương đến biên thành đã nghe ngóng được kết quả, nhưng vẫn đợi tới khi cậu trưởng thành mới nói cho cậu biết, tránh để cậu lúc nhỏ tuổi vì chuyện đó mà đau lòng.

"Ngươi muốn quay về thăm một lần không?" Bùi Dã hỏi.

"Thôi." Trì Kính Dao nói: "Người thân cũng không còn đó, còn những thân thích khác thì..... Nếu năm đó có người bảo vệ, ta và Nguyễn Bao Tử sẽ không bị người ta bắt cóc. Chắc bọn họ cũng gặp khó khăn, hoặc là cũng chẳng có bao nhiêu nghĩa tình với bọn ta."

Năm đó lúc cậu và Nguyễn Bao Tử nói về chuyện này, Nguyễn Bao Tử cũng nghĩ như vậy.

Cho nên bọn cậu không có tâm tư đi hỏi thăm, tránh để mình tự rước lấy đau khổ.

"Sau này đợi ta và Nguyễn Bao Tử thành gia sẽ xây cho họ một cái từ đường nhỏ, ngày lễ ngày tết sẽ cúng bái một chút." Trì Kính Dao nói.

Vì Trì Kính Dao kế thừa ký ức của nguyên chủ, cho nên cũng có một chút cảm tình đối với cha nương của nguyên chủ.

Chỉ là bây giờ đã qua gần 10 năm, nghĩ tới là cậu chỉ thấy bùi ngùi và thương xót.

Bùi Dã thấy thiếu niên khẽ thở dài, chỉ nghĩ là cậu đang đau buồn nên duỗi tay vỗ nhẹ trên lưng đối phương để an ủi.

Trì Kính Dao thuận thế tựa vào vai hắn, nói: "Nhị ca, đừng thấy thương hại ta, bây giờ ta đã có gia đình rồi, cha nương thân sinh của ta cũng sẽ thấy vui thay cho ta thôi. Bây giờ..... Huynh và mẫu thân phụ thân, còn cả đại ca đại tẩu và Bùi Ninh, cả sư phụ và Đại Lão nữa...... Các huynh đều là người nhà của ta."

"Ừm." Bùi Dã cúi đầu đáp lời, ôm người vào lòng mình.

"Nhị ca?" Trì Kính Dao hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi: "Huynh có từng nghĩ tới cuộc sống sau này sẽ như thế nào không?"

Ánh mắt Bùi Dã hơi né tránh, nói: "Chưa từng."

"Vậy ta sẽ làm chủ thay huynh, sau này đợi khi chúng ta về lại Kỳ Châu, huynh sẽ đi theo ta tới thôn trang ở một thời gian, sau đó lại về nhà ở một thời gian." Trì Kính Dao nói: "Nhưng tới khi Bùi Ninh lớn, chúng ta không thể ở nhà được, không thể để nó ngủ cùng chúng ta mãi được, rất chật chội. Nếu không thì chúng ta xin trưởng thôn một mảnh đất, rồi xây một căn nhà."

Không biết Bùi Dã nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt hơi buồn bã.

"Ôi trời, suýt nữa thì quên mất, huynh là tướng quân, sau này quan phủ sẽ xây phủ cho huynh, giống như nhà Dương tướng quân vậy." Trì Kính Dao nghĩ nghĩ rồi nói: "Sau này ta có thể tới ở phủ tướng quân của huynh không?"

Bùi Dã cười khổ nói: "Sau này ngươi trưởng thành vẫn định tới ở cùng ta sao?"

"Ta không muốn ta khỏi huynh, ta sẽ nhớ huynh lắm." Trì Kính Dao nói: "Nhưng nếu huynh tới kinh thành làm quan thì sẽ hơi khó...... Không phải ai cũng tới đó được, cũng không biết người ta có cho huynh dẫn theo gia quyến không."

Tât nhiên Bùi Dã biết lời này không hề có ý tứ khác, trong lòng chỉ cảm thấy cực kỳ chua xót.

Hắn nói: "Bây giờ ngươi đã lớn rồi, sau khi về lại Kỳ Châu, ngươi cũng sẽ thành thân giống như đại ca, đến lúc đó ngươi nào có thể dẫn theo tức phụ con cái tới ở cùng ta mãi được?"

"Haiz." Trì Kính Dao thở dài, trước giờ thật ra cậu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thành thân, bị Bùi Dã nhắc tới lại cảm thấy hơi mất mát không rõ lý do.

Chính cậu cũng không biết cảm xúc này từ đâu mà ra, chỉ nghĩ sau này Bùi Dã và mình đều có gia đình riêng, hai huynh đệ nhất định không thể thân thiết như hiện tại được, đến lúc đó Bùi Dã phải chăm sóc nương tử và con cái của mình nữa.

"Đợi huynh thành gia, ta sẽ đi du ngoạn một thời gian, ngắm nghía vài nơi ở Đại Du, cũng tới xem thử biên cảnh phía nam ngươi từng tới." Bùi Dã nói.

"Không thể dẫn ta đi cùng sao?" Trì Kính Dao hỏi: "Lần trước ta đi cùng với sư huynh cũng chưa có cơ hội đi du sơn ngoạn thủy nhiều."

Bùi Dã nhìn về phía thiếu niên, hỏi: "Đi cùng với ta, ngươi không định thành thân sao?"

"Ta......" Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói: "Ta vẫn còn nhỏ mà...... Chúng ta cứ đi du ngoạn trước, sau khi quay về rồi lại tính tiếp được không?"

"Nếu như......" Bùi Dã nhìn cậu, ma xui quỷ khiến mà nói: "Nếu như đi du ngoạn 5-10 năm, thậm chí là 10-20 năm, ngươi cũng muốn đi theo ta sao?"

"Lâu vậy sao?" Trì Kính Dao nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy một trong hai chúng ta phải về thăm cha nương và đám đại ca chứ nhỉ?"

Bùi Dã thấy cậu vẫn không từ chối, trong lòng thấy hơi vui sướng, nhưng sự vui sướng này nhanh chóng bị lý trí đè xuống.

Hắn không cho phép bản thân dùng cách này để trói buộc đối phương.

Cho dù hắn có thể lừa Trì Kính Dao ở lại bên cạnh hắn, nhưng đó không phải là kết quả mà hắn muốn.

Chuyện này cũng không công bằng đối với Trì Kính Dao......

Hai người ngồi trên bờ ruộng một lúc, tới gần xế chiều thì Nguyễn Bao Tử và Dương Diệu cùng ra khỏi ruộng.

"Ta sắp kiệt sức rồi." Dương Diệu cầm lấy cái ấm nước dưới đất đưa cho Nguyễn Bao Tử, đợi sau khi đối phương uống xong hắn mới nhận lấy uống hai hớp.

"Bây giờ giờ còn sớm, hai ta đi xem thử cái sọt cá ngoài bờ sông đi." Nguyễn Bao Tử nói với Trì Kính Dao.

Hai ngày trước bọn họ rảnh rỗi không có gì làm nên làm một cái sọt bắt cá ở bờ sông phía sau thôn trang, muốn xem thử có thể bắt được cá hay không.

"Nhị ca, chúng ta cũng đi đi?" Trì Kính Dao nói.

Tất nhiên Bùi Dã không từ chối cậu, cõng người lên lưng rồi đi theo bọn Nguyễn Bao Tử.

Dương Diệu rất ít khi có cơ hội trải nghiệm cuộc sống thế này, tới bờ ruộng vội tới gần xem Nguyễn Bao Tử kéo sọt cá.

Sọt cá này của họ đặt ở bên bờ một nhánh nhỏ trên sông, nhưng vì lượng nước trên nhánh sông này quá ít nên qua hai ngày vẫn không bắt một con cá nào.

"Sao không có một con nào vậy?" Nguyễn Bao Tử hơi thất vọng nói.

"Ta thấy dưới sông không ít cá đâu!" Dương Diệu đi tới bờ sông nhìn nhìn, nói: "Ngươi xem, cạnh tảng đá kia còn có hai con, cũng khá lớn nữa." Nước ở nhánh sông này không sâu, đứng ở bờ sông cũng có thể nhìn thấy cá bên dưới.

Nguyễn Bao Tử đi tới nhìn thử, nói: "Nhìn được thì ngươi cũng không bắt được đâu."

"Trì đại phu...... Không phải Trì đại phu biết ném phi đao sao?" Dương Diệu vội nói: "Bắt cho chúng ta hai con cá đó đi."

Trì Kính Dao khoát tay áo nói: "Cá cũng không dễ bắt, ta nào có lợi hại như vậy."

"Ngươi thử xem sao." Dương Diệu khuyến khích.

"Để nhị ca ta đi." Trì Kính Dao nói với Bùi Dã.

Bùi Dã ở bên cạnh nghe vậy đành phải lấy phi đao của mình ra, đi tới bờ sông nhìn qua.

Hắn khua khua phi đao trước, sau đó chợt phóng ra.

Mọi người tò mò nhìn thử, đã thấy phi đao kia lại lệch cắm thẳng xuống bùn.

Trì Kính Dao ngồi ở một bên ôm Đại Lão trong lòng, thấy thế liền nở nụ cười, thật ra cũng không thấy thất vọng.

"Bên đó có con cá nào đâu, ngươi phóng ra đó làm gì? Lệch cũng kinh thật đấy......"

Dương Diệu còn chưa nói xong câu, một phi đao khác trong tay Bùi Dã liền phóng ra, ghim con cá lớn Dương Diệu vừa chỉ xuống đáy sông.

"Woa!!!" Dương Diệu lập tức kinh ngạc hô lên: "Trì đại phu, nhị ca ngươi lợi hại quá!!"

Trì Kính Dao thấy mát mặt mà nói: "Lúc đầu nhị ca ta thử độ sâu của nước thôi, vừa nãy mới thật sự ra tay."

"Lợi hại lợi hại lợi hại." Dương Diệu cởi hài, đi xuống nước bắt cá, cũng lấy cả các phi đao khác ở dưới nước lên.

Bùi Dã cầm phi đao đợi một lúc, nắm bắt thời cơ lại phóng trúng hai con.

"Lợi hại lợi hại!" Dương Diệu lại vui sướng đi xuống bắt cá lên, cười nói: "Ba con này cũng không nhỏ, đủ làm một món."

Mặc dù họ nhiều người, nhưng mấy con cá này chỉ để thêm món, chia ra mỗi bàn chắc cũng có thể được một đĩa.

Lúc mọi người đang định quay về thì Dương Diệu đột nhiên phát hiện một con nghêu trên bờ sông.

"Ta nhặt được một con nghêu này!" Dương Diệu hưng phấn nói.

Nguyễn Bao Tử cười nói: "Dưới sông có rất nhiều, bình thường cũng chẳng có ai nhặt."

"Ta có thể nhặt một chút về không?" Dương Diệu hỏi.

Nguyễn Bao Tử thở dài, đưa sọt bắt cá cho hắn, nói: "Muốn nhặt bao nhiêu thì nhặt."

Lần đầu tiên Dương Diệu được nhặt nghêu, cảm thấy rất hưng phấn, cầm sọt cá khom lưng đi qua lại quanh bờ sông. Sau khi hắn nhặt được mấy con liền gọi Đại Lão tới nhặt tìm cùng, không ngờ mắt của Đại Lão tốt hơn so với hắn, tìm được nhanh hơn hắn nhiều.

Nguyễn Bao Tử lại đi tìm một nhánh cây mây, xuyên qua mang ba con cá để mang về cho tiện.

"Nhị ca, sao huynh vẫn còn dùng phi đao cũ?" Trì Kính Dao hỏi Bùi Dã.

Bùi Dã cất đao xong, thản nhiên nói: "Thuận tay."

"Ta tặng cho huynh hai thanh, huynh không thích sao?" Trì Kính Dao hỏi.

"Không có." Bùi Dã nói xong lấy hai thanh phi đao khác ra, nói: "Vẫn mang theo mà."

Dương Diệu ở đằng kia tìm nghêu, hai tai vẫn rất thính, hô lớn với Trì Kính Dao: "Bùi tướng quân tiếc không dám dùng đồ ngươi tặng nên mới dùng hai thanh đao cũ của mình đấy. Hắn không muốn dùng đao ngươi tặng để giết người."

"Thật vậy sao?" Trì Kính Dao hỏi Bùi Dã.

Bùi Dã bị Dương Diệu vạch trần tâm tư, thấy hơi mất tự nhiên, liền "ừm" một tiếng qua loa hời hợt.

"Cái này có gì mà tiếc, bây giờ chúng ta cũng không thiếu bạc, bao giờ dùng hỏng thì ta đặt làm hai thanh nữa." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã vuốt ve phi đao trong tay, hỏi Trì Kính Dao: "Quên mất không hỏi ngươi, sao trên phi đao lại khắc một chữ 丫 vậy?"

Trì Kính Dao:........

"Đây không phải chữ 丫, đây là......." Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, nói nhỏ với Bùi Dã: "Đây là tên của huynh, Dã, một ký tự viết tắt của văn tự dị tộc."

"Thế sao?" Ngón cái của Bùi Dã vuốt ve chữ Y được khắc trên phi đao một lúc, hỏi: "Vậy tên của ngươi viết theo văn tự dị tộc thì như thế nào?"

Trì Kính Dao nghe vậy cười nói: "Rất khéo, tên của ta cũng viết như vậy, Dao." (遥/yáo)

"Tên của ngươi cũng giống với tên của ta sao?" Bùi Dã hỏi.

"Có thể nói là vậy." Trì Kính Dao nói.

Bùi Dã nghe vậy lại nhìn chằm chằm vào chữ Y một lúc, sau đó mới cẩn thận cất phi đao đi.

Dương Diệu loanh quanh dưới sông một lúc, kiếm được hơn nửa sọt nghêu.

Lúc này sắc trời đã hơi tối, hắn mới bị Nguyễn Bao Tử kéo về.

Không ngờ tới lúc mọi người định quay về, đột nhiên trời đổ mưa.

Mặc dù họ cách thôn trang không quá xa, nhưng lại cứ vậy chạy về thì sẽ bị mưa làm ướt sũng.

Huống chi Bùi Dã còn cõng Trì Kính Dao, đến lúc đó Trì Kính Dao sẽ bị mưa làm ướt hết trước tiên.

"Có chỗ nào để trú mưa chút không?" Bùi Dã hỏi.

"Nhị ca đi hướng bên kia, có một căn nhà gỗ có thể trú mưa được." Trì Kính Dao chỉ về một hướng rồi nói: "Đại Lão, dẫn đường."

Đại Lão nghe vậy bước nhanh vào khu rừng, mọi người vội đi theo sau nó, không đi bao lâu quả nhiên thấy một căn nhà gỗ.

Căn nhà này không quá lớn, lại tương đối khuất mắt, nếu không có Đại Lão dẫn đường thì thật sự rất khó tìm ra.

Mọi người vừa mới tiến vào nhà gỗ, mưa bên ngoài liền rơi lớn hơn.

"Lúc trước bọn ta cũng không biết ra nơi này, nhờ Đại Lão mới phát ra đấy." Trì Kính Dao nói.

Căn nhà gỗ này không biết được ai dựng, nhìn có vẻ lâu rồi chưa được ai dọn dẹp, có lẽ đã bị bỏ hoang.

Cũng may là bên trong có mấy tảng đá nên mọi người có thể ngồi đó một lát.

Dương Diệu và Nguyễn Bao Tử ôm Đại Lão ngồi trên tảng đá ở góc tường.

Bùi Dã sợ Trì Kính Dao ngồi khó chịu, liền tự mình ngồi trên tảng đá rồi để Trì Kính Dao ngồi lên đùi hắn.

Trì Kính Dao đã sớm quen, ngồi trên đùi ôm cổ của hắn, không hề thấy gượng gạo chút nào.

Mọi người tưởng rằng chỉ đợi một lát là tạnh mưa, không ngờ chờ mãi chờ hoài mà mưa lại ngày càng lớn.

Dương Diệu và Nguyễn Bao Tử đã ngồi trên tảng đá ở góc tường tựa sát vào nhau mà ngủ.

Trì Kính Dao rúc trong lòng Bùi Dã cũng thấy hơi buồn ngủ.

Vì tiếng mưa rơi bên ngoài rất đều đặn nên nghe vào liền thấy rất buồn ngủ.

"Shh......" Trì Kính Dao rùng mình một cái, nhịn không được mà xoa xoa tay.

Mặc dù bây giờ đã sang tháng 5 nhưng sau cơn mưa thì trời vẫn hơi lạnh.

Bùi Dã thấy cậu lạnh liền kéo người sát vào lòng, một tay nắm lấy tay thiếu niên để sưởi ấm cho cậu.

"Đêm nay không thể quay về được sao?" Trì Kính Dao hỏi.

"Không đâu, mưa mùa này đến nhanh mà đi cũng nhanh." Bùi Dã nói.

Huống chi nếu bọn họ thật sự không quay về, Bùi Thanh chắc sẽ dẫn người tới đây tìm, cho nên Bùi Dã cũng không lo lắng.

Lại nói, bây giờ trời cũng không quá lạnh, nế thật sự bị kẹt ở đây thì cũng không quá lo lắng.

Nhưng Bùi Dã đã quên, bản thân hắn thì không sao, nhưng bên cạnh hắn còn có một vật nhỏ mỏng manh.

Trước giờ đối phương sợ lạnh sợ đói......

"Nhị ca, huynh có đói bụng không?"

Quả nhiên, chưa được bao lâu thì Trì Kính Dao lại đột nhiên nói.

Bùi Dã nhìn về phía Trì Kính Dao, vốn định trấn an cậu vài câu, nhưng ánh mắt bỗng nhiên rơi trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của thiếu niên, trong lòng lại chợt nhớ tới cuốn thoại bản mình chưa kịp đọc hết.

Trong thoại bản, lúc thợ săn thô kệch lão Nhị dẫn nam thê đi săn thú trên núi về cũng gặp phải cũng bị kẹt lại trong căn nhà gỗ vì một trận mưa lớn.

Nam thê trong thoại bản cũng giống như Trì Kính Dao bây giờ, lạnh đến mức đáng thương, khiến thợ săn lão Nhị phải sưởi ấm cho.......

Ngay sau đó, Bùi Dã lại nhớ tới giấc mơ mình đã gặp vô số lần.

Trong mơ Trì Kính Dao cũng nằm trong lòng hắn như vậy, dùng ánh mắt hắn thân quen nhất nhìn hắn, sau đó ngày càng ghé sát vào hắn, cuối cùng.......

"Nhị ca......." Trì Kính Dao nhìn về phía Bùi Dã, gọi hắn một tiếng.

Lúc này sắc trời đã tối sầm, nhưng vì cách quá gần nên Bùi Dã vẫn có thể thấy rõ mặt của cậu.

Con ngươi của thiếu niên đen kịt long lanh nhìn hắn, đang từ từ tiến sát về phía hắn.

Tim Bùi Dã đập mạnh, căng thẳng đến mức ngay cả hô hấp cũng suýt quên.

Có lẽ vì bên ngoài trời mưa, hoặc là vì sắc trời đã tối nên nhất thời hắn không phân biệt rõ đây là trong mơ hay là đời thực.

Mặt Trì Kính Dao ngày càng tiến tới gần, gần đến mức hắn có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của đối phương........

Ngay lúc đó, lý trí của Bùi Dã gần như đã mất hết, thậm chí hắn hơi nhắm hai mắt lại giống như ở trong mơ.

Nhưng mà, ngay vào lúc đó, bên tai hắn lại truyền tới giọng của thiếu niên: "Lông mi của huynh dài thật đấy, nhị ca."

Thiếu niên duỗi tay nhặt một sợi lông mi dưới mắt Bùi Dã xuống, sau đó cảm thán: "Rơi mất một sợi rồi, tiếc thật đấy."

Bùi Dã:........

- --------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Dã: Thoại bản toàn gạt người ta không T-T

- --------------------------------------------------------

Hết chương 81.
Nhấn Mở Bình Luận