Lọc Truyện

Sau Khi Xuyên Sách Tôi Cùng Bá Tổng Tương Lai HE Rồi


Hạ Gia Khâm nghe Chử Duyên nói vậy thì hơi sửng sốt, rồi sau đó anh mới phản ứng lại được Chử Duyên đang nói tới chuyện năm ngoái trường học của anh tổ chức biểu diễn Street Dance trong tiết học nghệ thuật.

Khoảng thời gian đó anh mê phong cách hip-hop, còn gia nhập CLB Street Dance trong trường học, trong tiết học nghệ thuật đó được một phen rất nổi bật.

Nhưng mà anh chưa đắc ý được bao lâu thì đã bị mẹ cưỡng chế “Bắt trở về chính đạo” rồi.

Hạ Gia Khâm không khỏi liếc nhìn Chử Duyên một cái, tuy rằng có hơi ngoài ý muốn, nhưng cũng coi như là có thể hiểu được.

Bởi vậy anh rất hào phóng mà đồng ý ngay.

“Được, để anh đi tìm cho em.”
Hạ Gia Khâm xuống giường đi lục lọi, “Nhưng mà em nhớ chú ý, đừng để bị mẹ anh phát hiện.

Bà ấy luôn nói bộ trang phục kia của anh chỉ có côn đồ đầu đường xó chợ mới mặc, nếu bà ấy thấy thì chắc chắn sẽ nói là anh dạy hư em cho coi.”
Quần áo của Hạ Gia Khâm nhăn bèo nhèo mà chất thành đống trong tủ quần áo.

Anh vất vả lắm mới thoát khỏi chỗ đó được, hỏi Chử Duyên, “Lấy mũ luôn không? Là cùng một bộ.”
Chử Duyên nghĩ chút rồi nói: “Lấy mũ luôn đi, phiền anh ha.”
“Chuyện nhỏ!” Hạ Gia Khâm phất tay, giúp Chử Duyên nhét quần áo vào trong một cái túi, “Nhớ chú ý nha, đừng để mẹ anh phát hiện.”
Chử Duyên mãi nói lời cảm ơn với Hạ Gia Khâm.

Lúc ra ngoài thì mẹ của Hạ Gia Khâm giữ cậu lại hỏi cậu có thể giúp Hạ Gia Khâm mượn đề thi luyện tập của khối 12 trong trường Trung học số 7 của cậu hay không.

Chử Duyên nhìn biểu tình như bị sét đánh ngang tai của Hạ Gia Khâm, cậu nhịn không được mà cười, nói lời đồng ý.

Sau khi về đến nhà, Chử Duyên vuốt phẳng quần áo Hạ Gia Khâm cho cậu mượn rồi treo lên.

Quần áo là áo hoodie lớn màu đen có hình đầu lâu, quần thì là quần jean rách một mảng lớn, trên mũ cũng có hình xương cốt phát ra dạ quang, làm người ta vừa thấy thì tưởng rằng đây là cái đồ vật tà giáo nào đó.

Chử Duyên không dám để Vương Mai phát hiện.

Cậu lặng lẽ treo quần áo vào tận trong cùng.

Chuẩn bị xong quần áo rồi, Chử Duyên thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng cậu nghĩ chút, vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.

Lúc này cậu đột nhiên nhớ tới trước kia nguyên thân có làm một hoạt động được tặng điện thoại đã qua sử dụng, chỉ là sau khi nạp ba tháng tiền điện thoại thì nguyên thân cũng không để ý tới nó nữa.


Nghĩ đến đây, Chử Duyên lập tức đi tìm trong phòng, cuối cùng thì tìm thấy được cái điện thoại đã qua sử dụng kia ở trong ngăn kéo.

Chử Duyên mở điện thoại đã qua sử dụng kia lên, phát hiện còn chưa bị khoá, chỉ là còn thiếu hơn 300 đồng tiền điện thoại.

Chử Duyên chớp mắt, ráng chịu đau lòng mà bổ sung tiền điện thoại.

Làm xong mấy cái này, Chử Duyên mới tìm quần áo đi tới phòng vệ sinh tắm rửa.

......!
Cái gương treo trên bồn rửa tay phản chiếu rất mơ hồ vì dính hơi nước.

Chử Duyên giặt xong quần áo rồi thì cầm một miếng giấy lau đi hơi nước trên gương.

Hình ảnh cậu hiện lên trong gương rất rõ ràng.

Chử Duyên nhìn chằm chằm chính mình trong gương, mặt kính bóng loáng rất trung thực mà phản chiếu lại trạng thái của cậu.

Một nan sinh trẻ tuổi vừa mảnh khảnh vừa thanh tú.

Chử Duyên chớp mắt, chính mình trong gương cũng chớp mắt.

Cậu nghĩ một chút, học theo bộ dáng lạnh nhạt thường ngày của Hoắc Kiệu mà thử làm vẻ mặt mày âm trầm.

Mày ép xuống nhẹ nhàng, mí mắt hơi rủ xuống, môi hơi mỏng nhấp thành một đường.

Ngay lập tức, Chử Duyên trong gương thoạt nhìn như là thay đổi một bộ dáng khác, trông có vẻ khó gần lắm.

Chử Duyên học thần thái của Hoắc Kiệu mà nhẹ nhàng nhướng mày, cảm giác mình trông xa lạ quá, cậu không nhịn được mà cười.

Vừa cười là khôi phục ngay bộ dáng ôn hoà bình thường.

Chử Duyên nghĩ, chờ đến ngày mai cậu quan sát Hoắc Kiệu nhiều một chút, phải học theo ánh mắt của Hoắc Kiệu mới được.


Thời tiết ngày hôm sau rất tốt, mới sáng sớm Chử Duyên đã leo lên xe đạp đi đến trường.

Lúc ở cổng trường, cậu vừa lúc gặp được Tô Niệm Thanh đang đi xuống xe.

Hiển nhiên Tô Niệm Thanh còn nhớ rõ cậu, nhìn thấy cậu liền cười và vẫy tay với cậu.


Chử Duyên suy nghĩ một chút, đứng tại chỗ chờ Tô Niệm Thanh.

Tô Niệm Thanh tránh người đi đường và chiếc xe, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển đi đến trước mặt Chử Duyên, cười nói: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Chử Duyên cũng chào hỏi, rồi sau đó liền bắt đầu cứng đờ.

Thật ra ở thế giới này, người Chử Duyên thấy quen thuộc nhất hẳn là Tô Niệm Thanh.

Rốt cuộc nguyên quyển tiểu thuyết đều tiến hành quay quanh vai chính Tô Niệm Thanh này.

Nhưng sau khi quen biết với Tô Niệm Thanh rồi, Chử Duyên lại không biết phải ở chung với cậu ta thế nào.

May mà Tô Niệm Thanh không để cho không khí trở nên trầm mặc, cậu ta cười nói: “Tôi còn chưa có cảm ơn cậu vụ lần trước cậu dìu tôi lên phòng y tế nữa.”
Nghe vậy, Chử Duyên vẫy tay, “Không cần cảm ơn tớ đâu, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.”
Tô Niệm Thanh nhìn cậu, như đang xác nhận xem có phải Chử Duyên thật sự không cần cảm ơn hay không.

Chử Duyên cười với cậu ta.

“Được rồi.” Tô Niệm Thanh làu bàu, nhớ tới chuyện gì rồi lại nói: “Đúng rồi, mấy lời đồn trong trường gần đây là sao vậy, bên lớp nghệ thuật của chúng ta còn nghe được nữa.”
Vấn đề này làm Chử Duyên thấy có chút quẫn bách, cậu “Ò” một tiếng, nói: “Sẽ giải quyết mau thôi.”
Tô Niệm Thanh thấy cậu không muốn nói nhiều thì cười, “Ý của tôi là, nếu cậu cần giúp đỡ gì thì cứ nói với tôi.”
Cậu ta thấy Chử Duyên kinh ngạc nhìn cậu ta, ám chỉ mà nói: “Tôi cảm thấy chúng ta có thể làm bạn với nhau.

Không phải chúng ta có bí mật chung với nhau sao?”
Bí mật chung......!
Là chuyện đều thích con trai sao?
Mặt của Chử Duyên lại bắt đầu nóng lên, cậu sờ mũi, “Ừm” một tiếng.


Hôm nay Chử Duyên định chỉ học tập trong giờ học, còn tan học thì quan sát hành động của Hoắc Kiệu.

Chẳng qua cậu mới quan sát Hoắc Kiệu không được bao lâu thì đã bị phát hiện.

Hoắc Kiệu hơi nhướng mày, cười như không cười mà nhìn cậu, “Cậu cứ nhìn tôi làm gì?”
Chử Duyên ngây người, cậu nói dối: “Không có, cậu nhìn nhầm rồi.”
Hoắc Kiệu rất hứng thú nhìn cậu, hỏi: “Cậu có biết mỗi lần cậu nói dối thì đôi mắt của cậu sẽ nhìn loạn lên không?”
Chử Duyên: “!”
“Thật vậy hả?” Cậu khó có thể tin mà hỏi.


“Lừa cậu làm gì.” Hoắc Kiệu nói.

Hắn mở một quyển sách ra che đầu Chử Duyên lại, rồi sau đó cảnh cáo Chử Duyên, “Không được nhìn tôi nữa.”
Chử Duyên: “......”
Cậu buồn bực mà mếu máo, lấy sách xuống, rồi viết lên vở ghi nhớ mấy chữ “Cấm nhìn loạn” này.

Sau khi nhớ xong, cậu tựa vào bàn, thầm nghĩ này khó thật đó, về nhà phải luyện nhiều nhiều mới được!
Tuy rằng Chử Duyên biết được một tin xấu từ chỗ của Hoắc Kiệu, nhưng cậu cũng biết được tin tốt.

Vào buổi chiều, thành tích kiểm tra lại của cậu đã được thông báo, làm mọi người đều sợ hãi.

Lần này Chử Duyên không có che giấu thực lực của mình, cậu rất nghiêm túc làm mỗi bài thi.

Vì thế trường học khiếp sợ phát hiện, Chử Duyên đâu chỉ có thể tiến bộ được 500 hạng, cậu có tiến bộ 1500 hạng cũng hoàn toàn không có vấn đề gì luôn ấy chứ!
Bài thi lần này có đề hình, điểm yếu, khó khăn không khác mấy với kỳ kiểm tra cuối tháng.

Cộng lại tổng điểm của Chử Duyên thì có đủ khả năng tiến vào mười hạng đầu toàn khối rồi!
Trong chốc lát, thầy cô toàn khối đều bị kinh động.

Các thầy cô truyền bài thi của Chử Duyên cho nhau để đọc, loại bỏ các nhân tố như cho điểm đại, cho thêm điểm vì đồng tình,...!Hơn nữa đề thi lần kiểm tra này hoàn toàn bị phong bế trước khi bắt đầu thi, thầy giám thị Từ cũng là một người có tiếng nghiêm khắc trong trường Trung học số 7, không có khả năng xuất hiện tình huống bị tiết lộ đề, hay gian lận,...!
Cuối cùng, các thầy cô chỉ có thể đúc ra được một kết luận: Em Chử Duyên này, có lẽ là đang giấu dốt.

Vẫn là cái loại giấu dốt đã viết xong kịch bản “Tôi muốn lén lút quật khởi, sau đó làm mọi người kinh ngạc” này.

Các thầy cô giáo trao đổi ánh mắt, mọi ánh mắt đều như đang nói: Nhân tài này.

Còn lão Lỗ, sau khi ông trải qua các loại cảm xúc hoảng sợ, kinh hãi, kích động, thì ông đã cười đến mức không khép miệng lại được.

Ông cầm bài thi của Chử Duyên khoe khắp văn phòng: Nhìn này thầy Diêu, Chử Duyên lớp tôi không kém cạnh gì với Đoạn Lệnh Tùng lớp ông đúng không?
Ài, đáng tiếc lần đầu tiên làm kiểm tra Chử Duyên làm không tốt, nếu không thì điểm toán cao nhất không thuộc về lớp một rồi.

Thầy Tề, ông có thấy đúng không!
......!
Ông khoe khoang đến mức khiến các vị thầy cô muốn ra tay đánh người!
Theo việc công bố điểm kiểm tra lại của Chử Duyên, trường học cũng chính thức kết thúc điều tra giáo viên Chu Hoài Sinh.

Trường học trả lại Notebook cho Chử Duyên, cũng đăng thông cáo kết quả của chuyện tiết lộ đề lần này lên diễn đàn trường:
Giáo viên Chu Hoài Sinh không tiết lộ đề, bạn học Chử Duyên tự dựa vào thực lực của mình mà làm bài, chuyện tiết lộ đề lần này chỉ là giả dối hư ảo!
Cũng đăng lên bằng chứng chứng cứ 123456, trong đó bao gồm vở ghi lại tài liệu thầy Chu cho cậu mượn của Chử Duyên, Chử Duyên tổng kết trọng điểm của các môn, bài làm kiểm tra của cậu, tác phong nhất quán công chính liêm minh của Chu Hoài Sinh từ lúc vào nghề đến nay......!
Cuối cùng trường học tỏ vẻ không tin lời đồn không truyền lời đồn, nỗ lực nâng cấp bản thân quan trọng hơn tất thảy.

Tóm lại là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Thầy Chu có thể đi dạy lại, mọi người trong trường Trung học số 7 đều biết lớp năm khối 11 xuất hiện một vị thần, từ người học dở nghịch tập* thành người học giỏi chỉ trong vòng một tháng!
*Nghịch tập: trong nghịch cảnh không ngừng vươn lên, lấy yếu thắng mạnh.


Sau khi kết quả được công bố, không biết có nhiều ít học sinh học dở được cổ vũ, sôi nổi tuyên bố “Đừng khinh thường người học dở điểm thấp, một tháng Hà Đông một tháng Hà Tây*”, “Đừng nhìn tao bây giờ như vậy, nói không chừng tao chính là một Chử Duyên tiếp theo đấy!”
*Chỗ này tui không biết nên để nguyên ạ;-;

Không như đủ loại suy đoán của các thầy cô và các loại phát biểu của mọi người trên diễn đàn trường, Chử Duyên không rõ lắm.

Cậu rất vui mừng khi nhìn thấy thầy Chu tươi cười đi vào phòng học lớp năm, sắc mặt không có chút suy tàn nào.

Chử Duyên không khỏi cũng nở nụ cười theo.

Trong chuyện này, điều làm cậu thấy áy náy nhất chính là thầy Chu bị phê bình vì cậu.

Bây giờ nhìn thấy thầy Chu cũng không có dáng vẻ bị ảnh hưởng, cậu liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tiêu Trình Trình rất vui vẻ vì Chử Duyên đã được rửa sạch oan khuất.

Cậu chàng lôi kéo Chử Duyên hỏi tới tiết tự học buổi tối cậu có muốn ngồi lên vị trí của Tần Mạc hay không, cậu chàng thấy một bộ phim rất hay trên iPad, bọn họ có thể lén xem.

Khi nói những lời này, cậu chàng cũng không giảm âm lượng xuống.

Với cậu chàng mà nói thì lén làm việc riêng ở tiết tự học không có thầy cô giám sát là hết sức bình thường!
Nghe cậu chàng nói xong, Chử Duyên ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc nhìn đến Dương Lưu Thanh ở phía trước phòng học đi ngang qua với vẻ mặt âm trầm.

Chử Duyên nghĩ một chút, nói với Tiêu Trình Trình: “Hôm nay tớ có việc rồi, hay là ngày mai chúng ta hãy xem.”
Tiêu Trình Trình cũng không có gì là không thể, lập tức đồng ý, “Được, vậy mai xem ha!”
Chiều hôm nay vừa tan học là Chử Duyên đã đi ra trường học.

Bởi vì chuyện gần đây nên cậu đã xin nghỉ chỗ Hoắc Kiệu, rất ngượng ngùng mà nói mấy ngày tới đều không thể đi giúp Hoắc Kiệu học phụ đạo được.

Hoắc Kiệu hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn đồng ý.

Chỉ là thái độ của hắn làm Chử Duyên cảm thấy có hơi kỳ lạ.

Cậu cảm thấy hình như Hoắc Kiệu hơi vui vẻ, nhưng cũng có chút rối rắm......!
Chử Duyên nghĩ, Hoắc Kiệu khó hiểu thật đó.

......!
Trở về phố Tiểu Bàng, Chử Duyên ký nhận chuyển phát nhanh hôm qua cậu đã đặt trước, sau đó mới thay quần áo hôm qua cậu mượn từ chỗ Hạ Gia Khâm.

Cậu học theo dáng vẻ mặt mày âm trầm của Hoắc Kiệu, rồi đứng trước gương luyện tập ánh nhìn.

Cuối cùng cậu đội mũ lưỡi trai lên đầu, đè vành nón thấp xuống.

Người trong gương vừa gầy vừa cao, một thân màu đen, ăn mặc như tên lưu manh, đã hoàn toàn không phải là dáng vẻ ngày thường của Chử Duyên..


Nhấn Mở Bình Luận