Lọc Truyện

Sau Khi Xuyên Sách Tôi Cùng Bá Tổng Tương Lai HE Rồi


Chử Duyên thấy Tô Niệm Thanh muốn đi, nhưng người đàn ông kia lại vươn tay ra kéo Tô Niệm Thanh lại, mà rõ ràng trông Tô Niệm Thanh rất không kiên nhẫn, cậu liền hô lên một tiếng “Tô Niệm Thanh!” theo bản năng.

Hai người đang giằng co ở phía trước lập tức nhìn sang cậu.

Lúc Chử Duyên dừng bước thì Hoắc Kiệu cũng nhìn sang phía trước, rồi sau đó hơi nhíu mày.

Tô Niệm Thanh nhìn thấy hai người thì sáng mắt lên.

Cậu ta cười, hỏi: “Hoắc Kiệu, Chử Duyên, sao các cậu lại ở đây?”
“Tụi tớ định đi siêu thị, vừa lúc đi ngang qua nơi này.”
Chử Duyên đi đến bên cạnh Tô Niệm Thanh và nói.

Cậu cảnh giác nhìn người đàn ông trẻ tuổi trông tuấn tú kia.

Phương Qua thấy vẻ mặt cảnh giác của Chử Duyên thì không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ đây lại là một người theo đuổi Tô Niệm Thanh?
Gã đang định nói chuyện thì bỗng nhìn thấy một nam sinh cao gầy đi theo đến đây.

Sau khi thấy rõ mặt của nam sinh đó, gã hơi sửng sốt.

Nghĩ đến vừa nãy hình như Tô Niệm Thanh đã gọi một cái tên, Phương Qua đành thu lại vẻ mặt bất cần đời của mình.

“Thiếu gia Hoắc?” Gã thử thăm dò.

Hoắc Kiệu liếc gã một cái, hời hợt nói: “Ngài Phương.”
Phương Qua vừa nghe đã biết mình không nhận nhầm.

Lúc gã tới thăm hỏi Hoắc Vị Bình trước đó đã từng gặp mặt Hoắc Kiệu một lần rồi.

Tuy Hoắc Kiệu không lớn tuổi nên không có gì phải sợ, nhưng nhà họ Hoắc và nhà họ Mạnh sau lưng hắn lại không thể không khiến Phương Qua phải đối xử trịnh trọng.

Đặc biệt là trước mắt công ti của gã đang ngỏ lời mời hợp tác với tập đoàn Thịnh Hải của Hoắc thị và bây giờ đang ở thời kỳ mấu chốt.

Nói thế nào đi nữa thì Hoắc Kiệu cũng là con nối dõi duy nhất trong cuộc liên hôn giữa hai nhà Hoắc Mạnh.

Vì thế gã cười nói: “Khó được thiếu gia Hoắc còn nhớ rõ tôi.”
Hoắc Kiệu không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng.

Nghe hai người nói chuyện, Chử Duyên liền biết suy đoán của mình không sai.

Người đàn ông trước mắt này đúng là đã xuất hiện trong tiểu thuyết rồi.

Đó là một người theo đuổi Tô Niệm Thanh, Phương Qua.

Phương Qua còn trẻ tuổi, mới chỉ 26 thôi, nhưng đã một tay xây dựng nên công ti khoa học kỹ thuật có tiền đồ rộng lớn rồi.

Năng lực cá nhân của gã không tầm thường, hơn nữa bối cảnh gia đình cũng không tồi, trước mắt đã là một người trẻ tuổi quý giá chạm tay là bỏng ở thương giới Giang Châu.

......!
Trong một lần yến tiệc hơn một tháng trước, Tô Niệm Thanh ngẫu nhiên quen biết với Phương Qua.


Sau đó Phương Qua liền nhiệt tình theo đuổi cậu ta, làm cho Tô Niệm Thanh thấy phiền không thôi, nhưng bởi vì thân phận của đối phương nên cậu ta không còn cách nào với gã.

Dù cho Tô Niệm Thanh đã cố ý tránh gã rồi, nhưng lần này vẫn bị Phương Qua bắt được.

Lúc cậu ta đang phiền muốn chết, đột nhiên cậu ta thấy được Hoắc Kiệu.

Tô Niệm Thanh nghĩ đến những tin tức mình đã tra ra được, lập tức sáng mắt lên.

Cậu ta đi đến bên cạnh Hoắc Kiệu, “Hoắc Kiệu, cậu quen biết với ngài Phương sao?”
Hoắc Kiệu nhìn cậu ta một cái, hời hợt nói, “Không tính là quen biết.”
Lời này của hắn làm cho Phương Qua có hơi xấu hổ, nhưng gã vẫn cười “Ha ha”, “Chỉ là gặp qua một lần, nhưng thật sự tôi vẫn luôn muốn quen biết với thiếu gia ngài đây!”
Gã nhìn đồng hồ, “Khó được gặp nhau một lần, hay là để tôi mời ngài một bữa?”
Ngay lập tức, Chử Duyên cùng Tô Niệm Thanh đều khẩn trương mà nhìn Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu hơi nhíu mày, “Hôm nay không rảnh, lần sau đi.”
Phương Qua liền nói: “Cũng được, là tôi đường đột rồi.”
Gã nhìn mấy người trước mắt, dường như rốt cuộc đã ý thức được bản thân mình dư thừa, “Vậy chúng ta hẹn lần sau đi, hôm nay tôi không quấy rầy nữa.”
Sau khi nói xong, gã lại nhìn Tô Niệm Thanh như muốn nói gì đó, nhưng lại vì bận tâm đ ến mặt mũi của mình nên không nói gì cả mà đi lên xe.

Chờ đến khi xe đi rồi, Tô Niệm Thanh bĩu môi, “Rốt cuộc cũng chịu đi.”
Rồi sau đó cậu ta nhìn Chử Duyên và Hoắc Kiệu, “Các cậu muốn đến Duyệt Thời Hối hả?”
Chử Duyên liền gật đầu.

Tô Niệm Thanh cười, liếc nhìn bọn họ một cái, “Quan hệ của hai người cũng tốt thật.”
“Ừm ừm.” Chử Duyên nói: “Tớ với Hoắc Kiệu là bạn cùng bàn.”
Cậu không chú ý đến sau khi cậu nói xong câu đó, mặt mày của Hoắc Kiệu liền trầm xuống.

Tô Niệm Thanh chú ý đến.

Cậu ta như suy tư gì mà nhìn hai người bọn họ, rồi cười nói, “Vừa hay gặp phải, vậy tôi hỏi các cậu trước vậy.”
“Cái gì?” Chử Duyên hơi sửng sốt, liền nghe thấy Tô Niệm Thanh mời bọn họ.

“Thứ bảy tuần sau là sinh nhật của tôi, các cậu muốn tới tham gia tiệc sinh nhật của tôi không?”
Chử Duyên chớp mắt, dường như là đồng ý ngay.

“Muốn chứ, không thành vấn đề!”
Cậu đáp mau đến mức Hoắc Kiệu còn chưa kịp mở miệng nói chuyện.

Hoắc Kiệu: “......”
Tô Niệm Thanh cười, “Vậy tôi nói cho các cậu thời gian và địa điểm sau ha.”
Cậu ta lại hỏi Hoắc Kiệu, “Hoắc Kiệu, tớ có thể nói chuyện riêng với cậu vài câu không?”
Tuy rằng cậu ta đang hỏi Hoắc Kiệu, nhưng Tô Niệm Thanh lại nhìn Chử Duyên.

Chử Duyên giật mình, sau đó mới phản ứng lại được.

“Vậy, tớ đi đến siêu thị trước nhé.” Chử Duyên nói: “Các cậu cứ nói đi ha.”
Cậu vẫy tay với hai người.

Hoắc Kiệu: “......”
Nhìn chằm chằm bóng lưng Chử Duyên rời đi, Hoắc Kiệu cảm thấy bực bội mà nhíu mày.


Giọng điệu của hắn rất không kiên nhẫn mà nói, “Cậu muốn nói gì với tôi?”
“Tớ có tìm người hỏi qua nguyên nhân cậu chuyển trường,” Tô Niệm Thanh nhìn hắn, nói: “Cậu ra mặt vì một nam sinh đồng tính luyến ái, đánh giáo viên, đúng không?”
Hoắc Kiệu cũng không thấy ngoài ý muốn vì Tô Niệm Thanh biết chuyện này.

Lúc trước hắn làm lớn chuyện ở trường, bây giờ chỉ cần hơi nghe ngóng một chút là có thể biết được.

Hắn nhíu mày, “Vậy thì sao?”
“Vậy nên tớ cảm thấy cậu sẽ không bài xích đồng tính luyến ái.” Tô Niệm Thanh cười.

Cậu ta nói: “Này, giả làm bạn trai của tớ, thấy được không?”
Hoắc Kiệu liếc hắn một cái, “Cậu biết cậu đang nói gì không?”
“Tớ biết chứ.” Tô Niệm Thanh cong môi lên, “Tớ chỉ muốn thoát khỏi sự day dưa của Phương Qua thôi.

Trước mắt công ti của anh ta đang bàn chuyện hợp tác với nhà họ Hoắc cậu mà, tớ cảm thấy cậu là người có thể giúp được tớ nhất.

Hơn nữa......”
Cậu ta dừng lại một chút, rồi ám chỉ, nói: “Tớ còn tưởng cậu sẽ thấy hứng thú với cái đề nghị này chứ.”
Ánh mắt của Hoắc Kiệu trầm xuống.

Hắn cười nhạo một tiếng, “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy à?” Tô Niệm Thanh thở dài một hơi, “Tớ muốn biết cậu từ chối vì không thích con trai, hay là cậu từ chối vì không thích tớ?”
“Có gì khác nhau?”
“Nếu là vì không thích con trai thì tớ rất muốn thử bẻ cong cậu xem sao.” Tô Niệm Thanh cười, “Nếu là vì không thích tớ, thì tớ thấy tò mò cậu thích ai đấy.”
Hoắc Kiệu lạnh lùng nhìn cậu ta, “Có bệnh thì đi khám đi.”
Hắn lười nói tiếp với Tô Niệm Thanh, liền xoay người rời đi.

“Không có nói giỡn với cậu đâu.” Tô Niệm Thanh nhìn bóng lưng của hắn, bĩu môi, “Giúp tớ nói với Phương Qua một tiếng đừng lại đây dây dưa với tớ nữa được không? Cũng không đến mức tớ còn không bằng nam sinh cậu đã giúp ở trường cũ của cậu đâu nhỉ?”
Thật ra khi nghe thấy Hoắc Kiệu từ chối không chút do dự, trong lòng Tô Niệm Thanh cũng có chút tức giận.

Cậu ta vốn còn cho rằng dựa theo hiểu biết của mình đối với Hoắc Kiệu, Hoắc Kiệu sẽ thấy hứng thú với cái đề nghị này của cậu ta.

Trước đó cậu ta đã tra qua cái người trong trường cũ của Hoắc Kiệu, đó chỉ là một học sinh ưu tú được nhận học bổng, trông không dễ nhìn, cũng không quen biết với Hoắc Kiệu.

Tô Niệm Thanh cảm thấy không có lý do gì Hoắc Kiệu sẽ giúp cậu ấy mà không giúp mình.

Từ nhỏ đến lớn Tô Niệm Thanh chưa bị ai từ chối như vậy bao giờ, chỉ ngoại trừ người kia thôi.

Điều này khiến cho Tô Niệm Thanh cảm thấy nhục nhã, đồng thời cũng nảy sinh một chút hứng thú.

......!
Hoắc Kiệu gọi điện thoại cho Chử Duyên hỏi cậu đang ở đâu.

Chử Duyên hơi sửng sốt, rồi thành thật trả lời, “Tớ sắp đến siêu thị rồi, ở cửa Duyệt Thời Hối ấy.”
Liền nghe thấy giọng điệu nặng nề của Hoắc Kiệu: “Ở đó chờ tôi.”
Chử Duyên còn chưa kịp “Ò” một tiếng thì đã nghe thấy âm thanh cúp máy vội vàng truyền đến từ điện thoại.

Hoắc Kiệu đã cúp máy rồi.


Chử Duyên chớp mắt.

Cậu đứng ở trước cửa Duyệt Thời Hối, nhìn đèn màu thỉnh thoảng lại thay đổi màu sắc, cậu thầm nghĩ Tô Niệm Thanh nói với Hoắc Kiệu cái gì nhỉ?
Là......!Giống như trong tiểu thuyết, hỏi Hoắc Kiệu có muốn giả làm bạn trai của cậu ta không à?
Chử Duyên nhớ rõ trong tiểu thuyết, lúc đó tâm trạng của Hoắc Kiệu không tốt, nghĩ một chút là đã đồng ý ngay rồi.

Bây giờ nghĩ lại nội dung trong tiểu thuyết, Chử Duyên đột nhiên không biết Hoắc Kiệu thích Tô Niệm Thanh từ khi nào.

Là theo như xác nhận trong tiểu thuyết, bởi vì về sau Tô Niệm Thanh quan tâm đ ến hắn nên làm Hoắc Kiệu động tâm sao?
Nhưng trong tiểu thuyết cũng viết qua Hoắc Kiệu cũng không biết mình thích Tô Niệm Thanh từ khi nào trong lúc hắn tỏ tình với Tô Niệm Thanh vào lúc sau.

Vậy thì là lúc dưới cầu vượt, vào lúc hai người cùng hút một điếu thuốc sao?
Hay là vào lần đầu tiên gặp gỡ ở đại hội thể thao?
Đột nhiên Chử Duyên cảm thấy hơi chột dạ.

Hình như bởi vì cậu nhúng tay vào nên Hoắc Kiệu cùng Tô Niệm Thanh đã lỡ mất rất nhiều cơ hội có thể phát triển tình cảm rồi ấy......!
......!
Lúc Hoắc Kiệu tìm được Chử Duyên, Chử Duyên đang cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ điều gì.

Ánh đèn màu bên cạnh thỉnh thoảng lại thay đổi màu sắc, tạo nên một lớp ánh sáng hơi mỏng ở trên người cậu.

Thấy quả nhiên Chử Duyên đã ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ hắn, đột nhiên Hoắc Kiệu cảm thấy trong lòng không duyên không cớ mà hết giận một tí.

Hắn đi đến trước mặt Chử Duyên.

Chử Duyên nhìn thấy trước mắt xuất hiện một đôi giày chơi bóng màu trắng, người tới ngừng ở trước mặt cậu, bóng của hai người trên mặt đất dính sát vào nhau.

“Hoắc Kiệu, cậu tới rồi.” Chử Duyên cong khoé miệng.

Cậu đang định ngẩng đầu lên, nhưng lại bị Hoắc Kiệu cốc đầu một cái trước.

Cậu nghe thấy Hoắc Kiệu lạnh lùng nói, “Cậu là heo.”
Chử Duyên hơi ngây người, giương mắt lên nhìn thấy môi mỏng của Hoắc Kiệu đã tạo thành một đường thẳng.

Rất ít khi cậu nhìn thấy cái biểu cảm này của Hoắc Kiệu, trong chốc lát cậu cũng không dám hỏi ra nghi vấn.

Cậu chỉ thấy ấm ức mà nghĩ trong lòng: Sao tự nhiên Hoắc Kiệu lại mắng người ta vậy chứ.

Hoắc Kiệu chỉ nhìn cậu một cái, rồi đã xoay người đi vào bên trong Duyệt Thời Hối rồi.

Chử Duyên “Hầy” một tiếng, đành phải đuổi theo hắn.

Rõ ràng trông tâm trạng của Hoắc Kiệu không tốt lắm, Chử Duyên không khỏi nghi hoặc Tô Niệm Thanh nói cái gì với Hoắc Kiệu, cũng không nên tức giận như thế chứ?
Chử Duyên cũng không dám hỏi, chỉ có thể chọn mua nguyên liệu nấu ăn nấu mấy món mà Hoắc Kiệu thích mấy ngày nay thôi.

......!
Chờ đến khi đồ ăn đã được bày ra ở trên bàn, thoạt nhìn tâm trạng của Hoắc Kiệu mới tốt hơn một chút.

Chử Duyên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cậu bới cho Hoắc Kiệu chén cơm, hai người yên tĩnh mà ăn.

Khoảng chừng đến lúc vừa ăn xong, Hoắc Kiệu đột nhiên hỏi cậu, “Cậu không tò mò Tô Niệm Thanh nói gì với tôi sao?”
Chử Duyên hơi ngẩn ra.

Tuy rằng cậu có hơi tò mò thiệt, nhưng cậu vẫn lắc đầu.


“Tô Niệm Thanh nói riêng với cậu mà, tớ không hỏi đâu.”
Hoắc Kiệu rũ mí mắt, “Ừm” một tiếng.


Sau khi về nhà và tắm rửa xong, lúc Chử Duyên định mở app ra học từ đơn thì đột nhiên nhận được một lời mời thêm bạn tốt.

Cậu hơi sửng sốt, nhìn thấy lời nhắn là “Tôi là Tô Niệm Thanh” thì bấm đồng ý ngay.

Sau đó cậu click mở chân dung của Tô Niệm Thanh ra nhìn, đó là một bức tranh sơn dầu có cảnh ánh trăng rất đẹp.

Chử Duyên đoán đây là do chính Tô Niệm Thanh vẽ.

Nickname của Tô Niệm Thanh là “Kim Tích”.

Chử Duyên nhìn thấy cái nickname này, đột nhiên cậu nghĩ tới chính mình lúc trước.

Cậu hơi ngơ ngác một chốc, sau đó cậu bị điện thoại run lên kéo về.

Tô Niệm Thanh đã gửi tin nhắn cho cậu.

“Chào Chử Duyên, tôi là Tô Niệm Thanh.”
Chử Duyên trả lời: “Ừm, tớ biết rồi.”
Tô Niệm Thanh gửi qua một nhãn dán lăn lộn đáng yêu.

[ Kim Tích: Cậu đừng quên thứ bảy tuần sau là sinh nhật tôi đấy ]
[ Kim Tích: Đưa cậu thiệp mời trước ]
Lúc này Chử Duyên mới nhớ cậu còn chưa viết chuyện này vào bản ghi nhớ.

Vì thế cậu mở lịch ra, tìm đến ngày thứ bảy tuần sau.

Sau khi thấy rõ ngày, cậu giật mình.

Sau khi Chử Duyên xuyên vào trong sách, cậu luôn khống chế bản thân không được nghĩ nhiều về chuyện khi trước.

Lúc này cậu nhìn ngày trên lịch, mới phát hiện hoá ra thời gian trôi qua nhanh như vậy.

Cậu thầm nghĩ trùng hợp thật, hoá ra sinh nhật của Tô Niệm Thanh cùng ngày với sinh nhật trước đó của cậu.

Cậu chớp mắt.

Chử Duyên gửi tin trả lời cho Tô Niệm Thanh: “Được, tớ nhớ kỹ rồi!”
Cậu liền thấy được tin nhắn của Tô Niệm Thanh:
[ Kim Tích: Cậu nói xem, Hoắc Kiệu sẽ thích nam sinh chứ? ]
[ Kim Tích: Nếu tôi theo đuổi cậu ấy thì có phải rất kỳ lạ không.

]
Chử Duyên nhìn tin nhắn mà mở to hai mắt.

Cậu nghĩ một chút, rồi hỏi Tô Niệm Thanh.

[ Yan: Cậu thật sự thích cậu ấy sao? ]
Một lát sau, Tô Niệm Thanh gửi tin nhắn qua.

[ Kim Tích: Chắc là chưa tới mức này đâu ha ha ]
[ Kim Tích: Nhưng tôi cảm thấy cậu ấy rất đặc biệt ]
Tác giả có lời muốn nói:
Tới trễ rồi! Ngại quá ( quỳ.


Nhấn Mở Bình Luận