Lọc Truyện
Mưa rơi cả một đêm, mãi đến trời sáng mới dần tạnh.

Cầm Uyển, Tử Thanh rửa mặt xong, chầm chậm dạo dưới hiên muốn tập cho cái chân bị thương mau khôi phục như cũ. Hoắc Khứ Bệnh đứng xa xa, nhìn cô một lúc, thấy cô hẳn đã mệt bèn dặn gia nhân đưa cơm canh qua.

Dùng bữa tạm xong, Tử Thanh lại đứng dậy, định ra dưới hiên tập đi tiếp, thì bị Hoắc Khứ Bệnh ngăn lại.

Chàng hết cách đành nhìn cô: “Còn chưa hoàn toàn linh hoạt đâu, em cũng không được ẩu, phải có chừng có mực.”

Tử Thanh cười nói: “Không sao, hôm qua em còn leo lên được cả cầu thang, tức là cũng gần như khỏe hẳn rồi.”

“… Chỉ được đi trong đình, không được nhiều thêm một bước, đây là mệnh lệnh.”

“Rõ.”

Tử Thanh đáp lời, cất bước dọc thành lan can cong đến ngôi đình tám góc bên cạnh hồ nước. Hoắc Khứ Bệnh theo sau, chậm rãi dạo bộ, không quá để tâm nhìn khung cảnh trong hồ.

Còn chưa tới đình, quản sự hối hả đến bẩm báo, rằng Bình Dương Hầu phái người đưa trả Thất huyền cầm. Hoắc Khứ Bệnh mới chợt nhớ hôm qua đi gấp quá, ngay cả cây đàn cũng quên ở bờ đầm. Bèn lệnh thưởng cho người đưa đàn tới một xâu tiền, bảo gia nhân lấy Thất huyền cầm đến.

Ngay sau đó, Thất huyền cầm được đưa đến trong đình, vuông vắn đặt trên bàn, gia nhân mới lui ra ngoài.

Hoắc Khứ Bệnh liếc nhìn cây đàn, quay lại hỏi Tử Thanh lau mồ hôi, hỏi: “Hôm qua bị Vệ Trưởng chọc giận, còn khó chịu trong lòng à?”

Tử Thanh mỉm cười: “Có là gì, trước kia ở trong thôn, Lý trưởng phu nhân còn cay nghiệt hơn nàng ấy nhiều.”

“Cay nghiệt thế nào?”

Hoắc Khứ Bệnh khoanh ngực, khẽ nghiêng dựa vào lan can đá, hăm hở muốn nghe thử.

“Bà ấy đến mua bó củi, nhưng bó củi đó em đã bán cho người đến sớm hơn bà một bước, tuy là còn chưa trả tiền song cũng đã ngả giá xong. Bà ấy nhất định phải có được, em không thể bán, nên đã buông rất nhiều câu cay nghiệt.” Mấy lý lẽ quê mùa ấy cô không định kể ra miệng, cười nói, “Đại khái là lôi heo nè, chó nè, quơ chung một chỗ với em.”

“Bà ta mắng em vậy, em làm thế nào?” Hoắc Khứ Bệnh buồn cười hỏi.

“Còn có thể làm gì,” Tử Thanh ngạc nhiên nói, “Bán củi xong, em đi luôn, em nhớ là bà ấy mắng mệt tự nhiên cũng im miệng.”

Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu, giận không thèm cãi, búng nhẹ trán cô: “Không tức giận à? Sao không biết mắng lại?”

“Cũng giận chứ, có lẽ là cứ nghĩ đến phải đi so kè với bà ấy lại thấy mình buồn cười, thế là mặc kệ.”

“Trái lại em thật biết cách nghĩ thông suốt.” Hoắc Khứ Bệnh nhìn cô cười, “Nói như thế, những lời Vệ Trưởng nói hôm qua đó, so với bà phu nhân Lý trưởng kia, còn kém rất xa?”

Tử Thanh chần chừ một chút, cúi đầu nhỏ nhẹ nói: “…Chỉ là có một câu, nàng ấy nói ngài là đang đàn gảy tai trâu, trong lòng em thật sự có chút cảm nhận không được tốt cho lắm, lo là ngài sẽ thất vọng về em.”

“Cô bé ngốc!” Hoắc Khứ Bệnh ôm lấy đầu ngắm nhìn mặt cô.

“Em có biết, khi đó ta đang lo lắng gì không?” Chàng hỏi.

Tử Thanh lắc đầu.

“Khi đó, trong lòng ta đang nghĩ, có thể nào em vì ta có những thân thích như thế mà thất vọng về ta không.” Chàng chậm rãi nói, “Thật đấy, ta nói thật.”

Tử Thanh bật cười: “…Sao lại thế? Họ cũng đâu phải người xấu gì, chỉ là làm việc quan điểm không giống thôi.”

Xa xa gia nhân nhìn thấy hai người nói chuyện suông trong đình, bèn bưng hoa quả lò nấu trà các thứ đến, lại thả hai bức màn trúc sơn dầu ở mặt sau đình xuống chắn gió. Lúc đầu một gia nhân còn ở lại ngồi bên cạnh pha trà, Hoắc Khứ Bệnh không kiên nhẫn thấy có người dư thừa, bèn đuổi hắn đi, tự mình pha trà.

“Hiện giờ em có quen biết người Mặc gia nào khác không?” Nước còn chưa sôi, chàng ngước lên chuyện phiếm.

Tử Thanh lắc đầu, thấy bốn bề vắng lặng, cũng không có gì, bèn đáp: “Sau khi Thánh thượng chỉ giữ lại mỗi học thuật Nho gia, do người Mặc gia dụng võ phạm huý, làm việc có quy tắc khác biệt, không tuân chuẩn mực của nước nhà làm đầu, nên đã kiêng kỵ người Mặc gia nhất. Nghe cha nói, rất nhiều người bị bức phải bỏ đi, hoặc chết, hoặc mai danh ẩn tích, cũng không liên hệ lẫn nhau.”

Vọc chiếc kẹp gỗ dài trong tay, Hoắc Khứ Bệnh trầm ngâm một lát, nói: “Độc tôn học thuật Nho gia, đương kim Thánh thượng lấy hiếu trị thiên hạ, thật ra cũng không phải chuyện xấu.”

Tử Thanh thản nhiên nói: “Lấy hiếu trị thiên hạ, tuy không sai lầm, nhưng xét đến cùng, cũng chỉ là thuật tâm của đế vương.”

“Em không ngại nói nghe thử xem.” Hoắc Khứ Bệnh cười nói.

“Chỉ nhìn cách Thánh thượng đối với Thái Hoàng Thái hậu là có thể biết. Thái Hoàng Thái hậu tôn sùng Hoàng Lão đạo*, nếu như Thánh thượng hiếu thuận thật sự, thì sao lại độc tôn học thuật Nho gia, đây là thứ nhất. Thứ hai, cha mẹ trong thiên hạ có ai là không mong ngóng con cái mình bình an, lấy hiếu trị thiên hạ, con cái hiếu thuận với cha mẹ, chỉ muốn ngoan ngoãn đường hoàng mà sống, cũng không ai đi khởi nghĩa tạo phản, tất nhiên là thiên hạ thái bình. Năm đó Cao Tổ chém Bạch xà khởi nghĩa*, Tây Sở Bá Vương bắt cha ông ta đi nấu, Cao Tổ có thể nói còn chia được một chén canh, bây giờ được thiên hạ, con cháu của ông ấy ngược lại muốn người khác phải lấy hiếu làm đầu, quả thực buồn cười.” Tử Thanh lắc đầu, “Thánh thượng chẳng qua chỉ là muốn dân chúng đều ngoan ngoãn phục tùng, chớ khởi nghĩa tạo phản giống như Cao Tổ thôi.”

(*) Hoàng Lão đạo, 1 giáo phái của Đạo Giáo, tên ghép từ Hoàng đế – Lão Tử, trích wiki.

(*) tích Lưu Ban chém rắn 

Đến đây nước đã sôi, Hoắc Khứ Bệnh trong giây lát quên cả thả bánh trà, nghe xong mới thở dài: “Mẹ ta còn nói em miệng mồm vụng về, nếu để bà ấy nghe được em phân tích những câu chuyện như thế này, thật là ghê gớm!”

Tử Thanh ngồi xổm xuống bên cạnh, lấy kẹp gỗ trong tay gắp bánh trà cho vào nước sôi, sau đó mới mím môi nói: “Những lời này, xưa nay em không nói, thật ra cũng không nên nói.”

Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Cả ngày em chỉ kín như hũ nút, té ra là chỉ nghĩ đến những việc này đấy à? Thế mà ta còn không biết em còn có tâm tư nhường đó đó.”

“Không có, chỉ là thi thoảng ngẫm lại thôi, chỉ nghĩ cũng vô dụng.” Tử Thanh cúi đầu đảo bánh trà, không muốn bàn lại, đổi chủ đề hỏi, “Pha trà là thế này phải không ạ?”

“Em phá nát cả rồi, nên thế này mới đúng…”

Hoắc Khứ Bệnh cầm tay dạy cô.

“Trước đây em chỉ toàn nấu trà vụn, chưa từng nấu bánh trà thành khối.” Tử Thanh nhún vai nói, ở trong thôn làm sao mà mua được bánh trà cơ chứ, tất nhiên chỉ có thể mua chút ít bột vụn lúc làm bánh trà còn sót lại.

“Thảo nào…” Hoắc Khứ Bệnh đẩy cô qua, “Pha trà cần thời gian, em ngồi đi, đợi ta nấu xong sẽ cho em uống. Rồi em nếm thử, có chỗ nào không giống với nước trà vụn của em.”

Tử Thanh theo lời ngồi xuống, nghiêng đầu chờ…

Quản sự bước vào Cầm Uyển, sải bước sang bên này.

“Sao thế? Gấp gáp vậy?” Hoắc Khứ Bệnh chẳng nhấc mí mắc, chuyên tâm pha trà.

“Khởi bẩm Tướng quân, trong cung mới truyền đến khẩu dụ, ngày mai Thánh thượng đãi gia yến ở Thượng Lâm Uyển, mời Tướng quân dự thính…”

“Đã biết.”

Quản sự ngừng đoạn: “Còn có, Tử Thanh cô nương cũng có mặt.”

Nghe vậy, Tử Thanh kinh ngạc ngẩng lên, nghiêm túc nhìn quản sự.

“Ông lặp lại lần nữa?” Hoắc Khứ Bệnh không tin được hỏi.

“Tử Thanh cô nương cũng phải đi, người đến truyền khẩu dụ nói rất rõ.” Quản sự nom rất phục tùng cụp mắt lặp lại.

Phất tay bảo quản sự lui ra, Hoắc Khứ Bệnh Tử Thanh bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Tử Thanh đầy không hiểu.

“Chắc chắn là chủ ý của Vệ Trưởng rồi! Cái cô này, đúng là đứa nhiều chuyện! Em không cần đi, cũng không cần lo, ta tự sẽ giải thích rõ ràng thay em.”

Chàng cố kiềm cơn giận, trong lòng thầm đảo qua trăm ngàn chủ ý từ chối việc này thay Tử Thanh, nhưng không ý nào có thể vẹn toàn đôi bên, có điều trước mắt cũng không lo được nhiều.

Tử Thanh ngưng mày một lát, chợt hỏi một vấn đề không liên quan: “Đêm qua, ngài bảo rằng có cách làm cho Thánh thượng phái ngài đóng giữ biên quan, rốt cuộc là cách gì?”

Trà đã sôi, Hoắc Khứ Bệnh múc ra, rót đầy vào chung trà, rồi đẩy tới chỗ cô.

“Cuộc chiến Hán Hung, từ lúc giao chiến cho đến nay, em nhìn nhận thế nào?” Chàng hỏi lại.

Tử Thanh ngẫm nghĩ một chút nói: “Trận chiến đầu hạ, Hung Nô đã trốn ra Mạc Bắc, tuy nói chủ lực Hung Nô vẫn còn, nhưng đã mất sức phản công.”

“Quyết chiến với chủ lực Hung Nô là chuyện sớm muộn, trước mắt một mặt Thánh thượng cắt cử Tang Hoằng Dương kiếm quân nhu lương thảo, mặt khác phái người tìm kiếm chủ lực Hung Nô trong sa mạc. Một khi tìm tới sẽ muốn quyết chiến cùng bọn chúng.” Hoắc Khứ Bệnh thở một hơi dài, cũng múc một chén trà cho mình, “Ta hy vọng, đây là trận chiến cuối cùng.”

Tử Thanh lắc đầu: “Em thấy không dễ, Hung Nô vừa diệt, chỉ e Thánh thượng sẽ muốn bắt đầu dụng binh với Tây Vực. Ngài là Đại Tướng quân, sao ngài ấy có thể vứt bỏ ngài không cần chứ.”

Uống hớp trà, Hoắc Khứ Bệnh phớt lờ ung dung nói: “Lẽ nào ta không thể mang bệnh trong người, khó báo thánh ân ư.”

“…” Tử Thanh ngớ ra một lát, bỗng trừng to mắt, vội la lên, “Ngài… Không được! Ngài tuyệt đối không thể làm ra những chuyện tự tàn phá thân thể.”

“Cô bé ngốc, lại nói bậy, ta nói muốn tự hại thân thể chính mình khi nào.” Hoắc Khứ Bệnh giễu cô nói, “Mau uống trà nào, nếu không nguội cả mất.”

Tử Thanh cúi đầu chậm rãi nâng chung trà lên môi, trong lòng gợn sóng khó lặng, cuối cùng lại buông ra.

“Tướng quân, em không ngốc. Em biết, với thân phận của ngài, nếu không phải bị thương thật, vốn dĩ không thể gạt được Thái y lệnh, càng không thể làm Thánh thượng tin tưởng. Ngài muôn vàn lần đừng vì em mà làm ra chuyện thế này, nếu không Tử Thanh thịt nát xương tan cũng khó tránh tội lỗi.” Cô nhìn chàng chằm chằm, trong mắt đã có ánh lệ.
Nhấn Mở Bình Luận