Lọc Truyện

Tại Sao Nam Chính Không Buông Tha Tôi

Diệp Tử Yên sau khi giải thích lại hỏi anh:” Sở Viêm cậu chưa trả lời tôi a”

Sở Viêm cúi đầu khẽ hôn lên môi cô:” còn cần câu trả lời sao?”

Diệp Tử Yên đỏ mặt đẩy anh ra:” nhất định phải trả lời”

Sở Viêm cười:” 5 năm chưa bao giờ thay đổi, anh yêu em”

Tiếng vỗ tay vang lên xung quanh, mọi người hô:” Hôn đi, hôn đi, hôn đi”

Sở Viêm cúi người hôn cô, đến khi cô muốn không thở nổi anh mới buông cô ra



Charles và bọn Lâm tích núp sau bụi cây gần đó, họ nhìn nhau: Chúng ta có cần xuất hiện nữa không a

Charles tức muốn phun lửa: rõ ràng đã bàn đưa anh đẹp trai đến chỗ đánh dấu, bọn anh liền bắn pháo hoa. Còn rãi những cánh hoa từ trên không xuống. Nghĩ đến biết bao là lãng mạn

Bây giờ thì hay rồi, pháo vẫn nằm im, hoa vẫn ở đó. Hai người họ không biết liêm sỉ đứng ôm hôn nhau. Buổi tỏ tình hôm nay biết bao công sức chuẩn bị không biết nên nói thành công hay thất bại a

Lâm Tích và Trần Khải nhìn hai người họ hôn nhau liền cười vui vẻ:” đi một vòng lớn cũng về với nhau, thật tốt”

Trần Khải cũng nói:” Sở Viêm năm đó đau lòng đến chết, nay hạnh phúc mừng cho cậu ấy”

Lâm Tích liền cãi lại:” Rõ ràng Yên Yên cũng không dễ dàng gì a”

Trần Khải ôm cô:” Đúng vậy, họ hạnh phúc chúng ta cũng hạnh phúc”

Nhan Mộ ngồi cạnh liền đen mặt. Anh không cam tâm a. Tại sao hết Trần Khải đến Sở Viêm a. Anh cũng muốn có bạn gái. Rõ ràng năm nào cũng đi chùa cầu duyên tại sao ông trời chưa cho anh một cô bạn gái a. Đúng là bất công mà

Bên này, Trương Vỹ sau khi đưa ông chủ mình đến, không nở nhìn vẻ mặt đau lòng của ông chủ mình anh liền chạy đến nơi khác, thầm cậu nguyện Diệp tiểu thư thất bại. Anh cũng thầm mắng Diệp Tử Yên: rõ ràng ông chủ anh tốt như vậy, tại sao Diệp tiểu thư không nhận ra chứ. Nếu anh là con gái, nhất định sẽ ngã vào lòng ông chủ a. Thật đáng tiếc





Diệp Tử Yên đánh nhẹ vào tay Sở Viêm, giận dỗi nói:” Đều tại anh, chuẩn bị nhiều thứ như vậy

Sở Viêm nắm tay cô:” Ừm, đều tại anh”

Charles lúc này ra hiệu cho mọi người rãi cánh hoa xuống, hai chiếc máy bay không người lái bay qua họ, rãi những cánh hoa hồng đỏ rực. Diệp Tử yên nhìn Sở Viêm cười:” Thật may anh vẫn luôn đợi em”

Sở Viêm ôm lấy cô:” Thật may, em cũng nhận ra tình cảm của anh”

Charles nhìn người chị em của mình đắm chìm trong hạnh phúc liền cười: Hiraly nghĩa là vui vẻ, vốn dĩ cậu nên mang dáng vẻ như vậy Hira. Charles phân chia cho mỗi người một bộ pháo hoa:” các cậu tự đem về bắn đi a. Tôi về trước”

Nhan Mộ liền hỏi:” Cậu không ra chúc mừng cậu ấy sao?”

Charles cười:” Cô ấy cần không gian riêng, với lại tôi cũng nên đi kiếm anh đẹp trai không rảnh quan tâm đến cậu ấy nữa”

Lâm Tích, Trần Khải và cả Nhan Mộ cũng lặng lẽ ra về, hai người họ còn rất nhiều chuyện phải nói với nhau, chúc mừng để sau vậy.

Sở Viêm nắm tay cô dắt đi, vừa gọi cho Trương Vỹ:” Anh đưa em về”

Trương Vỹ lái xe đến, anh chuẩn bị rất nhiều lời để an ủi sếp mình. Sếp thất tình chắc suy sụp lắm. Vừa thấy ông chủ định lên tiếng thì thấy anh đang nắm tay Diệp tiểu thư

Trương Vỹ kinh ngạc: Không lẽ Diệp tiểu thư tỏ tình thất bại, sếp anh liền an ủi đưa người về chứ?:” Sếp, Diệp tiểu thư”

Sở Viêm và cô ngồi ghế sau, nhưng anh đang thấy gì đây a. Sao Diệp tiểu thư dựa vào người sếp anh. Trông anh ấy còn rất mã nguyện a. Thế giới đảo điên rồi sao, Trương Vỹ bỗng nghĩ đến một chuyện khiến anh kinh ngạc không khép được miệng: Không lẽ người mà Diệp tiểu thư tỏ tình chính là chính là ông chủ của anh chứ

Sở Viêm lên xe nãy giờ nhưng không thấy di chuyển liền nhìn anh:” Còn không mau khép miệng lại, lái xe đi”

Trương Vỹ hoàn hồn lại:” Vâng, Vâng”.
Nhấn Mở Bình Luận