Lọc Truyện

Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (FULL)

Tần Thiên cười lạnh nói: "Bảo tôi quỳ xuống dập đầu với hắn, ông gọi điện thoại hỏi Tiêu Phá Hổ xem hắn có nhận nổi không.”

 

“Cậu nói cái gì?”

 

Thiết Hùng ngây người.

 

Bắc cảnh Tiêu đại soái, đó là chiến thần là binh vương trong lòng ông ta.

 

Lão tướng này, bình thường chỉ có thể cung phụng tượng, để biểu đạt thành ý kính ngưỡng.

 

Ngay cả gặp mặt cũng không có tư cách, làm sao biết được số điện thoại của Tiêu Phá Hổ?

 

Lại nói, điện thoại của Tiêu đại soái, là nói gọi là có thể gọi sao?

 

“Cậu đến tột cùng là ai?" Nhìn Tần Thiên, trong mắt Thiết Hùng lộ ra vẻ hoảng sợ kịch liệt.

 

Đúng lúc này, tiếng bước chân bên ngoài vang lên.

 

Sau đó, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.

 

Thiết Hùng cả giận nói: "Không phải tôi đã nói, không cho phép kẻ nào tới quầy rầy hay sao!”

 

Ngoài cửa, truyền đến một thanh âm trầm thấp: "Cha, là con.”

 

“Có tin tức trọng đại cần bẩm báo, vô cùng khẩn cấp!”

 

Thiết Hùng nghi ngờ nhìn Tần Thiên một cái, lạnh lùng nói: "Tần tiên sinh, chờ tôi một lát.”

 

Ông ta mở cửa nhanh chân bước ra ngoài nhìn người trung niên trước mặt, tức giận nói: "Chuyện gì gấp như vậy?”

 

"Thiết Lâm Phong, uổng công anh lớn tuổi như vậy còn là thương hội hội trưởng, có thể đừng hấp tấp như vậy được không?"

 

Người đàn ông trung niên tên là Thiết Lâm Phong, là con trai thứ hai của Thiết Hùng, cũng là cha của Thiết Ngưng Sương.

 

Mặc dù Thiết Lâm Phong làm người khiêm tốn, nhưng hiện giờ đang quản lí thương hội Long Giang, là nhân vật lớn mà người người muốn gặp.

 

Lúc trước ở Tô gia, Tô Ngọc Khôn nịnh bợ Thiết Ngưng Sương đã từng nói, có cơ hội cùng Thiết hội trưởng ăn cơm một lần.

 

Kỳ thật lần đó, ông ta chỉ là may phước, lúc đó Thiết Lâm Phong chỉ tình cờ đi ngang qua đại sảnh, cùng mọi người uống một chén rượu trong đó có ông ta mà thôi.

 

Ngay cả Tô Ngọc Khôn là ai, Thiết Lâm Phong căn bản cũng không có ấn tượng.

 

Nhân vật phong vân như vậy, ở trước mặt Thiết Hùng, lại bị dạy bảo giống như một đứa trẻ ba tuổi.

 

Thiết Ngưng Sương và Vũ Sơn đều trốn rất xa, không dám nghe lén.

 

Thiết Lâm Phong lau mồ hôi trên trán, vô cùng kính cẩn nói: "Thật sự là chuyện quá lớn, nếu không con cũng không dám kinh động đến lão nhân gia ngài.”

 

Thiết Hùng lúc này mới nhíu mày nói: "Đến tột cùng là chuyện gì, nói đi.”

 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận