Lọc Truyện

Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (FULL)

Cửa thứ nhất, kiểm tra tất cả những người đi vào xem có mang theo vật liệu nguy hiểm không.  

 

Cửa ải thứ hai này, mới là điểm mấu chốt, quẹt thẻ tiến vào hội trường.  

 

Vì có rất nhiều quan khách có địa vị trên thế giới đến, để đảm bảo không có tai nạn nào xảy ra, tất cả các thẻ mời đều là thẻ điện tử.  

 

Cần quẹt thẻ để xác nhận thông tin.  

 

“Không thể nào!”  

 

"Tấm thẻ này là cha ta tự tay giao cho anh, trên mặt thẻ còn có thông tin của anh, sao lại quẹt không được?”  

 

Ngô Phi vẻ mặt kích động quát.  

 

“Xin lỗi tiên sinh, thẻ của ngài không thể quét được, cho nên ngài không thể vào.”  

 

“Mời về cho." Thành viên của đội Long Nha ngụy trang thành bảo vệ, nhắc khéo hai người bọn họ.  

 

Ngô Phi đưa tay chỉ thẳng vào mặt của bảo an kêu lên: "Mày chỉ là thằng bảo an quèn, dám ăn nói với bản thiếu gia như thế à?”  

 

“Mày biết bản thiếu gia là ai không?”  

 

“Biết Ngô gia chúng ta có bao nhiêu tiền không?”  

 

“Gọi người phụ trách các mày tới đây!”  

 

Ngô Phi kích động, vừa nói vừa muốn xông vào bên trong.  

 

Nhìn cả cái Long Giang này, bảo an nào dám ngăn Ngô Phi hắn? Hôm nay chẳng qua là nể mặt Thần Vương nên hắn mới không ra tay với tên bảo vệ này.  

 

Hiện vừa kích động thì bản tính đã lộ rõ.  

 

Ánh mắt bảo vệ chợt động, tiến lên một bước, dùng một tay đẩy hắn ngã ra ngoài.  

 

Rầm~  

 

Ngô Phi không kịp đề phòng, ngã rầm xuống đất đau đớn gào lên.  

 

"Bảo vệ đánh người!"  

 

“Tôi nói cho các ngươi biết, gây đại họa rồi!”  

 

“Ông xã, anh không sao chứ?" Tô Nam kinh hoảng đỡ Ngô Phi đứng dậy.  

 

Bên cạnh, mấy bảo vệ khác vọt tới, sắc mặt nghiêm nghị trầm giọng nói: "Không biết đây là đâu hay sao?”  

 

"Còn ầm ĩ nữa, có tin tôi khiến anh câm miệng vĩnh viễn không!"  

 

Ngô Phi và Tô Nam nghe xong thì thấy trên người tên bảo an cố tình để lộ ra một khẩu súng.  

 

Bọn họ lúc này mới ý thức được, thân phận mà bình thường bọn họ kêu ngạo, ở trong mắt một số người không là cái thá gì cả.  

 

Hai người bọn họ cố gắng tỉnh táo lại, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không dám nhiều lời.  

 

Đúng lúc Tần Thiên đẩy Tô Tô đi tới, hắn liếc Ngô Phi đang nằm trên mặt đất một cái, giống như nhìn một con chó.  

 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận