Lọc Truyện

Ông ta không nén được lo lắng mà nhìn về phía Tần Thiên.  

 

 

Triệu Thiên Cơ cười lạnh và nói: "Trước khi mỗi một ván tranh tài bắt đầu thì hai bên đều đưa ra một thành phố. Bên thua rút đi tất cả đầu tư và đàn em trong thành phố này trong vòng bảy ngày để tặng cho đối phương."  

 

"Công bằng công chính."  

 

"Tần Thiên, nếu An Quốc đã giao trách nhiệm của Nam Giang cho anh thì hiện tại tôi hỏi một câu, anh dám nghênh chiến không?"  

 

Triệu Húc cũng lập tức nói: "Họ Tần, không phải mày rất trâu bò sao? Hiện tại có dám nghênh chiến Thái Bảo của Triệu gia hay không?"  

 

Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Tần Thiên.  

 

Kiểu đánh cược này không thể cân nhắc bằng tiền tài. Bên thua trực tiếp rút khỏi một thành phố thì sẽ ảnh hưởng rất lớn.  

 

Tần Thiên cười cười, tiện tay cầm lấy một thẻ đánh bạc viết hai chữ "Long Giang" trên bàn cờ của Triệu Thiên Nhạc.  

 

"An lão đã giao trách nhiệm của Nam Giang cho tôi thì tất nhiên tôi  sẽ không đổ cho người khác. Nếu Triệu gia chủ muốn chơi thì bắt đầu từ Long Giang trước đi."  

 

"Thắng tôi thì Long Giang thuộc về ông."  

 

"Tốt! Sảng khoái!" Triệu Thiên Nhạc lập tức kích động lên.  

 

Xưa nay chưa từng có cách đánh cược mới lạ này, sau ngày hôm nay, ông ta cảm thấy mình và Triệu gia nhất định sẽ vang danh thiên hạ.  

 

"Nhưng trước khi bắt đầu, tôi nói lại quy tắc một chút. Nam Giang và Vân Xuyên có nhiều thành thị như vậy mà đôi bên chỉ mang theo số lượng cao thủ đếm được trên đầu ngón tay."  

 

"Cho nên mỗi một cao thủ đều có thể sử dụng lặp lại. Đương nhiên, nếu như ván đầu tiên Tần tiên sinh thua Long Giang cho tôi thì cao thủ tiếp theo của các người cũng có thể thắng Long Giang lại lần nữa."  

 

"Chúng tôi chỉ nhìn kết quả sau cùng. Ý của anh thế nào?"  

 

Ông ta nói như vậy là do mang theo tư tâm, đó là muốn phát huy ra toàn bộ tác dụng của bảy vị Thái Bảo.  

 

Nếu như một vị Thái Bảo chỉ có thể xuất chiến một lần thì sẽ làm đối phương lợi dụng thời cơ.  

 

Hơn nữa nếu không hạn chế số lần xuất chiến thì nói không chừng chỉ dùng một vị hoặc là hai vị Thái Bảo là có thể ăn hết cả ván cờ rồi.  

 

Cách thắng mang tính áp đảo này mới đã chứ.  

 

Tần Thiên cười nói: "Triệu gia chủ có tâm. Nếu đã như vậy thì có thể bắt đầu rồi. Triệu gia chủ, mời ra cờ đi."  

 

Triệu Thiên Nhạc thở ra một hơi, trầm giọng mà nói: "Bảy vị Thái Bảo nghe lệnh, dù ai trong các người thắng được một thành phố thì tôi cũng ban thưởng một trăm triệu. Hiện tại ai là người đầu tiên lĩnh giáo tuyệt chiêu của cao thủ Nam Giang?"  

 

"Tôi!"  

 

"Tôi đánh!"  

 

"Gia chủ, để tôi lên!"   

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận