Lọc Truyện

Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (FULL)

 

 Cuối cùng Vương Bình trầm cảm mà chết.  

 

Khi đó hạt giống thù hận đã bị gieo xuống trong lòng Triệu Phong.  

 

"Triệu Thiên Nhạc, ông ta còn nhớ Vương Bình là ai không?" Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Triệu Thiên Nhạc, Triệu Phong cười lạnh: "Chắc ông đã sớm quên rồi."  

 

"Những năm qua ông giả vờ giả vịt, hàng năm đều đi đốt vàng mã trước mộ vợ mình, sao lại quên mất người phụ nữ này cũng là vợ ông chứ?"  

 

"Ông quên bà ấy, nhưng bà ấy lại không quên ông."  

 

"Trước khi bà ấy chết còn kéo tay tôi căn dặn là về sau nhất định phải nghe lời, đừng chọc ông tức giận. Còn nói ông phải quản lý gia tộc lớn như thế, bảo tôi lớn lên nhất định phải nghĩ cách san sẻ khó khăn với ông."  

 

"Triệu Thiên Nhạc, tại sao ông không nói gì?"  

 

Rốt cục trong mắt Triệu Thiên Nhạc cũng hiện ra một tia áy náy,  nhưng cũng chỉ lóe lên một cái rồi biến mất.  

 

Ông ta cảm thấy mình không hề có lỗi với Vương Bình và Triệu Phong.  

 

Nếu không có ông ta thì Vương Bình - một người phụ nữ nhà nghèo, cả đời cũng không có khả năng hưởng thụ được những vinh hoa phú quý mà ông ta đưa cho.  

 

Ông ta nhìn bóng đèn trên cây chung quanh, không nhịn được nói: "Triệu Phong, con thường xuyên đến đây sao? Những bóng đèn này đều là con lắp à?"  

 

"Đúng vậy, bởi vì mẹ tôi từng nói từ nhỏ bà đã sợ tối." Nói đến đây, Triệu Phong nhịn không được mà đỏ mắt.  

 

Triệu Thiên Nhạc thở ra một hơi, ông ta có thể tưởng tượng được đứa con riêng không làm mình vừa lòng là Triệu Phong bình thường đã lén giấu tộc nhân chạy đến nơi hoang dã này viếng thăm người mẹ đã mất.  

 

Trời tối yên tĩnh, anh ta mở đèn chung quanh rồi một mình đứng trước mộ mẹ mình.  

 

Nghĩ tới đây, rốt cục ông ta cũng cảm thấy hơi có lỗi.  

 

"Phong Nhi, cha thừa nhận trước kia cha bề bộn nhiều việc gia tộc nên xem nhẹ con. Hiện tại cha đã biết rồi. Cho nên cha sẽ không trách con về chuyện đêm nay. Hiện tại nên trở về đi."  

 

"Dừng lại!" Triệu Phong hô một tiếng, cười lạnh và nói: "Triệu Thiên Nhạc, tôi hỏi ông lần cuối. Ngay trước mộ mẹ tôi, ông nói cho tôi biết có đồng ý để tôi lấy thân phận người thừa kế cưới Lưu Thanh Dao hay không."  

 

Lửa giận của Triệu Thiên Nhạc lại dâng trào, ông ta tức giận nói: "Không phải đã nói chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn sao! Thứ đen đủi!"   

 

Lần này thấy Triệu Thiên Nhạc quay người muốn đi, Triệu Phong không ngăn cản nữa.  

 

Triệu Thiên Nhạc ngây ra một lúc, nhìn Liêu Kiệt và Lỗ Tín trước mặt mà tức giận quát: "Không nghe thấy sao? Tôi nói về nhà! Còn không mau đi trước dẫn đường!"  

 

Liêu Kiệt và Lỗ Tín vẫn đứng không nhúc nhích.  

 

"Các người làm gì? Muốn tạo phản sao?" Rốt cục Triệu Thiên Nhạc cũng biến sắc.  

 

Liêu Kiệt cười lạnh và nói: "Triệu gia chủ, ông còn chưa trả lời Phong thiếu gia. Chỉ cần ông chấp nhận điều kiện của Phong thiếu gia, đồng thời cam đoan giao tất cả quyền lợi lại cho ngài ấy thì ông còn có thể lấy danh nghĩa gia chủ Triệu gia rồi chết già."  

 

"Đây là lựa chọn tốt nhất, ông không xem xét một chút sao?"  

 

"Mày nói cái gì?" Triệu Thiên Nhạc như bị sét đánh.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận