Lọc Truyện

Thần Y Độc Phi - Phượng Vũ Hành (FULL)

Trong lòng Phượng Vũ Hoành đối với việc làm của Vương Lâm cũng rất vừa lòng: “Thế thì về mau đi, chớ để người bệnh chờ lâu.”

“Chà.” Người nọ hướng Phượng Vũ Hoành hành lễ, liền chuẩn bị đi, lúc này, người nhà họ Phượng cũng đi tới, Phượng Phấn Đại đi ở trước, nhìn Phượng Vũ Hoành cùng Tưởng Dung đứng ở trước cửa bách Thảo Đường, nhanh chóng gọi mọi người: “Chúng ta đến Bách Thảo. Đường nghỉ chân một chút, chí ít cũng làm chén trà ấm, †a đi không nổi nữa rồi.” Vừa nói vừa đến gần Phượng Vũ Hoành: “Nhị tỷ, tới địa bàn của tỷ, không phải đến cả chén trà cũng không có chứ?”

Phượng Vũ Hoành chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy nam tử vốn chuẩn bị đi bất chợt liền dừng chân, kinh ngạc nhìn Phượng Phấn Đại, sắc mặt không dám tin. 

Phấn Đại cũng nhìn hắn, đầu tiên là sửng sốt một hồi sau đó trong ánh mắt hiện ra cảm giác hung tàn, dọa nam tử kia lùi lại hai bước.

Phượng Vũ Hoành nhìn hai người, tâm tư thay đổi thật nhanh, trong giây lát thì hiểu ra một số chuyện.

Lúc trước nam nhân này tỉnh lại nói có một nử tử đội đấu bồng tới gặp hắn, mà người kia là ai, Kinh Triệu Duẫn vẫn không tra ra được. Các nàng cũng từng phân tích, ban đầu nghĩ là Thanh Nhạc quận chúa, nhưng lại cảm thấy tóc nàng vốn bị hủy, đội nón lá ra ngoài hại người, quả thực không đúng lắm. Không phải Thanh Nhạc, thì rốt cuộc là ai, trong chốc lát không nghĩ ra được. Sau đó nhiều chuyện xảy ra liên tiếp, thì quên luôn. Nhưng bây giờ nhìn phản ứng của hẳn, dường như thấy được chân tướng của vụ án trong nháy mắt.

Phượng Phấn Đại, câu dẫn Huyền Thiên Minh không được ngược lại còn bị rơi xuống nước, bị đưa ra ngoài ngoại ô ở, không ngờ nha đầu này không hối cải, lại lén làm chuyện xấu.

Phượng Phấn Đại nhìn chăm chằm nam nhân kia, lạnh lùng thốt: “Ta còn tưởng Nhị tỷ đường đường là huyện chủ thì người tới đây đều là quý nhân trong kinh, không ngờ lại có thể đứng nói chuyện với loại tiện dân như vậy.”

Phượng Vũ Hoành giúp người nọ nhặt gói thuốc rơi trên đất lên, một lần nữa đưa lại cho hắn, đồng thời nói: “Ta là huyện chủ, nhưng cũng là đại phu, bất luận nam nữ già trẻ, không phân giàu nghèo, đại phu nhìn bệnh chứ không nhìn người.” Nói xong, vỗ nhẹ cánh tay người nọ: “Ngươi trở về đi, ta cho người tiễn ngươi.” Lập tức hướng Hoàng Tuyền nháy mắt ra hiệu.

Phượng Phấn Đại trơ mắt nhìn Hoàng Tuyền mang theo người nọ rời khỏi, nhìn đến khi người nọ đi không bao lâu thì quay lại nhìn nàng (PVH), trong lúc nhất thời trong lòng buồn bực, bất an.

“Tứ muội còn muốn đi vào uống trà sao?” Phượng Vũ Hoành nhếch môi cười nàng, ánh mắt ôn hòa, y hệt như căn bản không biết xảy ra chuyện gì. “Bách Thảo. Đường của ta tuy không rộng, nhưng do ta ở đây tự tay cứu một người chết sống lại mà vang tiếng, Tứ muội có muốn vào xem không?”

Phượng Phấn Đại sâm mặt lại: “Một cái hiệu thuốc cũ nát thì có gì mà xem chứ.” Dứt lời, xoay người rời đi.

Người nhà họ Phượng phía sau theo kịp không rõ nội tình, Hàn thị còn đang hỏi: “Không phải nói nghỉ chân sao? Sao đòi đi luôn?”

Phượng Vũ Hoành cũng kéo Tưởng Dung hướng phía Phượng phủ, vừa đi vừa cất giọng: “Có lẽ Tứ muội không mệt nữa, ta cũng thấy nơi này quá nhỏ, mà thôi chúng ta về.

Phượng Phấn Đại đi đằng trước đương nhiên nghe. được lời của nàng, người tâm khí luôn cao ngạo nóng tính như Phấn Đại, không khỏi đứng vững, quay đầu nhìn Phượng Vũ Hoành, lên giọng châm chọc cũng trách móc: “Nhị tỷ thật rộng lượng, theo muội biết, Cửu hoàng tử rời kinh đã được vài ngày, lẽ nào tỷ không lo lắng cho

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận