Lọc Truyện

Thần Y Trở Lại (Thần Y Thấu Thị) - Ngô Bình

Ngô Bình cực kỳ ngạc nhiên, diệu dụng của linh năng hoàn toàn hơn cả những gì anh tưởng tượng!

Nhưng vào ngay lúc này, Ngô Bình cảm giác tối cao cấm kỵ của mình thật sự bắt đầu hấp thụ trận pháp của linh năng màu tím, sau đó anh mới phát hiện ra, cấm kỵ tối cao trọng cấp thứ mười ba đang bắt đầu thành hình!

“Xem ra, năng lực của linh năng cao cấp có thể được cấm kỵ hấp thu, cũng tạo ra một loại cấm kỵ mới!" Hai mắt của Ngô Bình sáng lên, trông rất vui vẻ!

Bạch Chỉ Dung lại không biết đã xảy ra chuyện gì, cô chủ nhìn thấy Ngô Bình áp chế được quái vật đá, nên nhẹ nhàng thở ra, nói: “Công tử, tôi cảm giác khu vực phía trước đều rất nguy hiểm, có rất nhiều quái vật đá tương tự!”

Ngô Bình nói: "Mấy người ở tại chỗ này chờ tôi đi đến phía trước dò đường”

Nhìn anh một mình đi về phía trước, La Cảnh Kỳ cảm khái, nói: “Cái chỗ quý quái này thật sự tà môn. Ban nãy con quái vật đá kia cho dù là bốn chúng ta có liên thủ lại cũng nhất định sẽ phải chết. Không ngờ tới, Lý huynh chỉ cần ba đòn đã giải quyết được nó, sự chênh lệch này cũng rõ ràng quá rồi”

“Đúng thế” Liễu Minh Tiên chân thành nói: "Hôm nay nếu như không phải Lý huynh đưa chúng ta theo, vậy cơ hội sống sót của chúng ta cũng không cao”

Bạch Chỉ Dung nhìn bóng lưng của Ngô Bình, trong ánh mắt toát lên sự sùng bái.

'Sau khi Ngô Bình đi được mười mấy dặm, lập tức phát hiện tảng đá tương tự như thế, chỉ là lớn hơn cái ban nãy một chút. Không ngoài dự đoán, anh vừa đến gần thì tảng đá kia lập tức “sống” dậy, xuất hiện một con quái vật bốn chân, có tám cái tay cầm tám cây trường mâu công kích anh.

Cấm kỵ của Ngô Bình đã luyện hóa linh năng màu tím, còn có được năng lực của đối phương, anh lập tức thi triển kiếm pháp lao vào đánh nhau với con quái vật đá này.

Quái vật đá này tuy rằng rất mạnh nhưng chúng nó đều có cùng một khuyết điểm chính là kỹ năng chiến đấu không bãng được Ngô Bình. Kiếm pháp của Ngô Bình chính là thứ duy nhất có thể đánh được chúng.

Chưa đến năm phút, con quái vật đá này đã biến thành một đống đá vụn, bị Bát Quái Sát Trận luyện hóa. Bên trong nó cũng là linh năng màu tím, sau khi bị Thiên Anh hấp thụ thì ngay sau đó lại bị cấm kỵ luyện hóa.
Cũng giống như lời của Bạch Chỉ Dung, trong phạm vi trăm dặm có hai mươi mất con quái vật đá, kích cỡ lớn bé to nhỏ có đủ. Những con quái vật đá này đều có linh năng màu tím, Ngô Bình vừa giết vừa luyện từng con một.

Sau khi anh hấp thu linh năng càng lúc càng nhiều, trong cấm thứ mười ba cũng đần đần hoàn thành. Sau khi giết đến con quái vật đá thứ hai mươi mốt, hấp thụ linh năng màu tím cuối cùng cũng hoàn thành xong cấm kỵ tối cao trọng cấm thứ mười ba!

Ngô Bình phát hiện ra, trọng cấm thứ mười ba chính là màu tím! Mượn sức trận pháp linh năng màu im, nó thăng cấp năng lực trùng sinh của cấm kỵ toàn diện, biến thành trạng thái nhanh chóng khôi phục, mà một khi tử vong, thì sẽ lập tức có được năng lực sống lại kinh thiên!

Sau khi trở lại chỗ ban đầu, đã qua mười mấy canh giờ. Bốn người Bạch Chỉ Dung cũng không vội vã, bọn họ chỉ hoạt động ở khu vực gần đó, cũng dựa vào linh năng trên người để đánh chết một số sinh vật nhỏ yếu, có được một ít thu hoạch. 

Sau khi Ngô Bình trở về, lập tức phần linh năng màu vàng kim cho bốn người, cũng dạy cho bọn họ cách sử dụng như thế nào. Linh năng màu vàng kim có thể mạnh hơn linh năng màu trắng rất nhiều, thự lực của bọn họ được tăng lên rất lớn

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Ngô Bình lập tức dẫn theo Bạch Chỉ Dung đi đến phía trước. Sau khi đi lên trước khoảng trăm dặm, đột nhiên xuất hiện một cái hồ!

Trên đường đi tới, Ngô Bình chưa thấy một giọt nước, vậy mà nơi này lại có một cái hồ, thật sự khiến cho người ta phải ngạc nhiên.

Cách hồ vài dặm, gương mặt của Bạch Chỉ Dung đột nhiên trắng bệch, run giọng hỏi: "Công tử, tôi cảm giác bên trong đó có sinh vật cực kỳ đáng sợi"

Ngô Bình nhướng mày: “Còn đáng sợ hơn cả con quái vật đá kia sao?"

Bạch Chỉ Dung gật đầu thật mạnh: “Còn mạnh hơn bọn chúng gấp mười lăn!"

Ngô Bình nheo mất lại, còn mạnh hơn cả linh năng màu tím, vật nhất định là một linh năng cao cấp!

Anh cười hỏi: "Bạch cô nương, hình như cô có một cảm giác thần kỳ đối với loại sinh vật này?”
Bạch Chỉ Dung nói: “Công tử, từ nhỏ tôi đã có năng lực cực kỳ nhạy bén với nguy hiểm. Lúc nhỏ tô từng bị đàn thù đuổi giết, mười ba người lớn đi với tôi đều bị giết, chỉ có tôi là anh trai còn sống. Là nhờ năng lực này nên tôi có thể thoát khỏi khu vực nguy hiểm trước một khoảng thời gian”

Ngô Bình: “Loại năng lực này của cô phi phàm. Khó trách cô lại có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, trở thành một trong thiên kiêu của Nhân tộc”

Bạch Chỉ Dung cười nói: "Nhưng chút năng lực này so với thực lực mạnh mẽ của công tử không đáng để nhắc đến”

Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Không, cô đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Bạch cô nương, cô có dám đi bắt giết sinh vật kỷ nguyên với tôi không?”

Bạch Chỉ Dung gật đầu thật mạnh: “Tôi dám!”

Ngô Bình vô cùng vui vẻ, nói: "Bạch cô nương xin yên tâm, tôi nhất định có thể bảo vệ cô chu toàn. Đến lúc đó, cô chỉ cần giúp tôi chỉ ra mức độ nguy hiểm là được”

Cái anh muốn, thật ra là sức phán đoán nguy hiểm của Bạch Chỉ Dung. Thời gian ban đầu, đương nhiên cần phải hạ thủ đối với những sinh vật yếu đuối trước, sau đó dần dần tăng độ khó lên. Nhưng mà vấn đề là bản thân anh không có cách nào phán đoán chính xác, bởi vì thế, căn phải có Bạch Chỉ Dung hỗ trợ.

Bạch Chỉ Dung cười nói: “Công tử gọi tôi là Chỉ Dung là được”

Ngô Bình gật đầu: “Chỉ Dung, chúng ta xuất phát đi."

Anh bảo ba người còn lại chờ tại chỗ, chỉ đưa theo Bạch Chỉ Dung đi đến phía trước để thăm dò. Hai người đến gần chỗ cái hồ, cách khoảng ba mươi bước thì Bạch Chỉ Dung bỗng nhiên dừng lại, nói: “Công tử, bên trái, bên kia ít đáng sợ hơn”

Vì thế Ngô Bình từ đi về bên trái, đi khoảng cỡ hơn một trăm mét thì Bạch Chỉ Dung mới gật đầu. Vì thế, anh tiếp tục đi gần đến chỗ cái hồ, vừa đến bên cạnh hồ thì trong nước lập tức bay ra một cái lưỡi màu xanh. lục, nó bắt Ngô Bình đi, kéo vào bên trong nước.

Nhưng hai chân của Ngô Bình biến hóa trong nháy mắt, sức mạnh cấm kỵ xuyên vào lòng đất, hai đủi giống như đại thụ cầm rễ vào trong mặt đất, vô cùng kiên cố. Con quái vật trong hồ không kéo được Ngô Bình, ngược lại lại xé rách bản thân ra.

Đó là một con quái ngư dài hơn ba mét, đầu tròn, đôi mắt đang trừng của nó đỏ như máu, cái miệng khổng lồ mở ra, đang muốn lao đến cần Ngô Bình.
Ngô Bình đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, mười ba trọng cấm được kích hoạt toàn lực, một kiếm của anh lập tức chém quái ngư ra làm hai nửa, ngay sau đó khởi động Bát Quái Sát Trận, trong nháy mắt đã vây được con quái ngư này lại.

Con cá lớn liều mạng giãy giụa, cơ thể khôi phục một cách nhanh chóng. Như mà, trọng cấm thứ mười ba của Ngô Bình cũng có khả năng khôi phục, đồng thời cũng có khả năng ngăn cản khả năng khôi phục của đối thủ!

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận