Lọc Truyện

Thần Y Trọng Sinh - Mạc Phàm

- Đại nhân, còn hơn mười nhóm lính đánh thuê và mấy nhóm bộ đội chuyên nghiệp đang trên đường tới, cần bọn họ tiếp tục không ạ?

Trước màn hình lớn khác, một người đàn ông là quản gia mặc bộ đồ Tuxedo nhíu mày hỏi.

- Bọn họ tới còn tác dụng à?

Trong mắt người đàn ông tóc hoa râm, vẻ mặt uy nghiêm ở bên cạnh lóe sáng không cam lòng, bất mãn hỏi ngược lại.

Hơn một ngàn tổ chức lính đánh thuê và sát thủ đứng đầu như vậy, đều bị Mạc Phàm tàn sát đơn giản như cắt cỏ, tới nữa cũng không có tác dụng gì, chỉ để Mạc Phàm giết thêm mà thôi.

- Cứ từ bỏ như vậy sao?

Quản gia đứng bên cạnh nhíu mày hỏi.

Bọn họ tốn nhiều tài nguyên như vậy, thuê không ít người chặn giết Mạc Phàm, không chỉ không giết được Mạc Phàm, hoặc tạo thành một chút phiền phức cho cậu ta.

Trái lại những người này còn bị Mạc Phàm diệt sạch chỉ trong phút chốc.

Nếu chuyện này truyền ra, chỉ sợ thanh danh của Mạc Phàm lại càng lên cao.

Gia tộc Wiki bọn họ, có thể xem như trộm gà không được lại mất nắm thóc.

- Cứ như vậy sao? Không đơn giản như vậy, nếu tiểu tử này ra khỏi Hoa Hạ, vậy đừng nghĩ tới chuyện quay về.

Người đàn ông tóc hoa râm kia hừ lạnh một tiếng nói.

- Vậy bước tiếp theo của chúng ta là?

- Không phải tiểu tử kia tới Vô Tận Thâm Uyên sao?

Người đàn ông tóc hoa râm nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm ở trước màn hình to, hỏi.

- Dựa theo tin tức chúng ta đạt được, gần đây Nguyền Rủa Chi Thần thức tỉnh liền bận rộn… Đại chiến với Mạc Phàm ở Hoa Sơn, hạ nguyền rủa với Mạc gia, Mạc Phàm vì chuyện này mà tới, mục tiêu đúng là Vô Tận Thâm Uyên.

Vô Tận Thâm Uyên là bí mật đối với những người khác, nhưng không là gì đối với bọn họ.

- Tôi lập tức đi gặp những lão gia hỏa này, ít nhất những lão gia hỏa này sẽ cho tôi một mật mã, nếu tiểu tử này không thể ra khỏi Vô Tận Thâm Uyên, thì không cần những mật mã này, nếu đi ra được, cậu ta cũng phải vào lại trong Vô Tận Thâm Uyên cho tôi.

Người đàn ông tóc hoa râm lạnh lùng nói.

Vô Tận Thâm Uyên cũng không phải dễ xông vào như vậy, nhưng cho dù thế nào, Mạc Phàm cũng không thể sống quay về Hoa Hạ.

- Đại nhân, người nói tới mật mã kia sao?Quản gia khẽ nâng mí mắt, hơi bất ngờ nói.

- Hiện giờ chỉ có vũ khí tiên tiến mới đối phó được tiểu tử này mà thôi, nhưng chuyện này còn chưa xong đâu, tự ông chậm rãi xem đi.

Người đàn ông tóc hoa râm nhìn thoáng qua 12 tòa Kim Tự Tháp ở gần sông Nile, ông ta cười lạnh lùng, xoay người rời đi.

- Còn chưa xong sao?

Trong mắt quản gia kia hiện lên vẻ nghi ngờ, cảm thấy khó hiểu nhìn về phía màn hình to.

… B

ên cạnh sông Nile, Mạc Phàm vừa ra tay liền diệt những lính đánh thuê và sát thủ, mới nhấc chân đi tới Vô Tận Thâm Uyên theo sa tuyến trên bầu trời.

Nhưng mà chân hắn còn chưa hạ xuống thì lông mày nhíu lại, khẽ nâng mí mắt nhìn 12 tòa Kim Tự Tháp cách đó không xa.

Không biết những Kim Tự Tháp này sáng lên từ lúc nào, văn tự hình chêm chi chít giống như Ma Pháp Trận đang không ngừng lóe lên trên Kim Tự Tháp.

Theo những văn tự hình chêm một sáng một tối, một đám hư ảnh hình người xuất hiện bên bờ sông Nile, càng ngày càng nhiều.

Những hư ảnh này không phải lính đánh thuê mặc trang phục ngụy trang, thì là sát thủ mặc trang phục dạ hành, đúng là lính đánh thuê và sát thủ mới bị Mạc Phàm giết.

Nhưng hình thể của những hư ảnh này có chút khác với lúc trước.

Phần lớn mọi người vẫn là hình thể lúc trước, nhưng có một số thì cao hơn trước rất nhiều.

Nhất là tên sát thủ Ma Hồn kia, cao khoảng chừng ba mét, nhìn giống như một người khổng lồ.

Những hư ảnh này giống như được triệu hoán, nhấc lên từng đợt âm phong, biểu cảm đờ đẫn đi về phía Kim Tự Tháp.

Trong chớp mắt bầu không khí ở đây vô cùng áp lực, quỷ dị, âm trầm, tà dị.

Những người trước đó rời đi nhìn thấy những hư ảnh quen thuộc này thì vẻ mặt ngẩn ra, sau đó mồ hôi lạnh ứa ra ở sau lưng, không tự chủ được lùi về sau.

- Chuyện này…

- Quỷ, có quỷ!

Trong đó có người há to miệng, không nhịn được kêu lên.

Kêu xong, không ít người chạy về phía xa.

Bọn họ giết chóc mà sống, không phải chưa từng gặp quỷ.

Nhưng người bên cạnh mình mới bị giế t chết, bỗng nhiên biến thành quỷ xuất hiện, số lượng còn nhiều như vậy, có khoảng mấy vạn người, chỉ cần là người đều sợ hãi.

Những quỷ hồn này vừa đến bên cạnh Kim Tự Tháp, thì biến mất vào bên trong Kim Tự Tháp.

Theo những quỷ hồn này tiến vào Kim Tự Tháp, Kim Tự Tháp giống như máy móc khổng lồ đang vận chuyển, âm phong rét thấu xương cuốn lấy những quỷ hồn này vào trong Kim Tự Tháp.

Không lâu sau, trên vạn quỷ hồn đều vào trong 12 Kim Tự Tháp hết.

Hào quang trên Kim Tự Tháp cũng sáng tới cực hạn, từng tòa bay lên.

Những Kim Tự Tháp này mới bay lên không trung, văn tự hình chêm trên Kim Tự Tháp như trường xà bay từ trong Kim Tự Tháp ra.

Chỉ trong phút chốc, trên bầu trời che kín văn tự màu vàng.

Những văn tự hình chêm màu vàng này cùng sáng lên, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Hào quang chớp lóe lướt qua, một đám bóng dáng xuất hiện trong không trung.

Những người này vẫn có gương mặt và hình thể của lính đánh thuê và sát thủ, nhưng trên người mặc phục sức chiến sĩ Ai Cập cổ.

Không chỉ như vậy, từng chiếc chiến xa, khinh khí cầu cổ đại trên bích họa cũng xuất hiện, trên đó có đứng một số binh lính, bọn họ điều khiển chiến xa, khinh khí cầu, khống chế vũ khí cổ xưa.

Cho dù là binh lính hay vũ khí cổ xưa, bên ngoài đều đốt hỏa diễm màu xám, khí tức kỳ lạ khiến người ta có cảm giác không thoải mái.

Nhìn những quỷ chiến sĩ Ai Cập này, vẻ mặt không ít người ngẩn ra, trong chớp mắt sắc mặt khó coi tới cực hạn.

Nếu không phải bọn họ rời đi trước, bọn họ cũng sẽ như những người này, lúc còn sống bị tiền tài hấp dẫn, đã chết cũng bị nguyền rủa trở thành quỷ binh của Kim Tự Tháp.

Có thể đổi cách nói, có khả năng cố chủ của bọn họ cũng không có ý nghĩ để bọn họ giết Mạc Phàm.

Những cố chủ này cần một số người hiến linh hồn của mình biến thành quỷ binh, đây mới là mục đích chân chính của bọn họ.

Bởi vì tuy những quỷ binh này do hồn phách biến thành, nhưng cho dù là Ma Hồn hay người bình thường khác, đều mạnh hơn bọn họ trang bị vũ khí hiện đại gấp bội lần.

Hơn nữa những quỷ hồn này đã chết một lần, cho dù Mạc Phàm mạnh tới mấy cũng không thể giết người đã chết?

Giết một số vật hi sinh, đổi lấy sức chiến đấu càng cường đại hơn, còn không cần phải trả thù lao, rất nhiều người đều lựa chọn phương pháp này.

Ý niệm này vừa xuất hiện, lưng một số lính đánh thuê và sát thủ phát lạnh.

“Ong ong…”

Tiếng kèn trầm thấp vang lên trong Kim Tự Tháp, tất cả đôi mắt trên gương mặt đờ đẫn nhìn về phía Mạc Phàm, hung quang lóe lên.

Mạc Phàm ngẩng đầu nhìn thoáng qua vạn vong hồn chiến sĩ trên bầu trời, lắc đầu.

Những người này dùng người sống đánh không lại, thì đổi thành người chết, người chết có tác dụng sao?

Hơn nữa hắn không biết tính toán của những người này sao?

- Aristotle, những người này là do ông chuẩn bị sao, ông khiến tôi quá thất vọng rồi?

Mạc Phàm hỏi trong không trung. Nơi này không phải là Vô Tận Thâm Uyên, nhưng hắn cảm nhận được khí tức tương đồng với Aristotle Nguyền Rủa Chi Thần ở xung quanh, ít nhất có một phân thân của người này ở xung quanh.
Nhấn Mở Bình Luận