Lọc Truyện

Thời gian ngược về chín năm trước…

Lúc ấy Uyển My còn là một cô bé mười lăm tuổi, sau khi tan học buổi chiều, đáng lẽ sẽ còn học thêm hai tiết môn Toán buổi tối thì giáo viên có việc đột xuất nên cả lớp được nghỉ, thay vì trở về nhà như thường lệ thì cả nhóm bạn của Uyển My lại kéo nhau đi ăn uống, karaoke ở một quán karaoke ở gần trường.

Kết quả là một đứa có vẻ hiền lành nhất lớp như Uyển My lại là đứa say nhất trong đám, đây cũng là lần đầu tiên trong đời con bé dùng những thứ có cồn như rượu bia thế này.

Uyển My với đôi má phúng phính đáng yêu, nay lại đỏ ửng lên vì tác dụng của vài lon bia đang loạng choạng bước ra khỏi quán, trên người vẫn còn y nguyên bộ áo dài trắng của nữ sinh, trước mắt cô bé mọi thứ đều mờ ảo lòe nhòe, mặt đất như đang nhảy múa không để cho đôi chân của nó được đi đứng đường hoàng như mọi khi.

“Tao không nghĩ nó say tới mức này.” - Bình An, một cô bạn có mái tóc ngắn ở trong nhóm năm đứa lên tiếng, cô bạn vẫn đang giữ lấy cánh tay của Uyển My tránh con bé vấp ngã.

“Buông tao ra coi, tao bệnh tật gì mà tụi bây giữ lấy tao làm chi, điên à.” - Uyển My vẫn còn hùng hồn tin rằng mình còn rất tỉnh táo mặc kệ mặt của bốn đứa còn lại (trong đó có hai đứa con trai) tái xanh như tàu lá chuối, bọn chúng sợ rằng nếu không đưa Uyển My về đến nơi đến chốn thì lỡ mà có chuyện gì là cả đám sẽ chết toi cho xem.

“Thôi thôi tụi mình đưa nó về đi, để nó về một mình là mang họa cả lũ.” - một đứa con trai tên Bảo Nam nói với những đứa còn lại.

Cả nhóm đang kè Uyển My ra lấy xe về, trong khi bọn chúng loay hoay tìm xe thì sơ ý không chú ý đến Uyển My, kết quả là con bé đã choạng loạng lủi đi mất từ lúc nào cho đến tận ngoài cổng quán, chỉ cách một cái vỉa hè đã đến đường lớn, khi con bé chuẩn bị bổ nhào ra đường thì may mắn thay mặt nó đã ập vào người một ai đó.

Lúc này bầu trời dần ráng chiều, ánh sáng đã pha sắc vàng, con bé ngước mắt lên nhìn, đập vào mắt nó là một anh trai với nước da trắng như công tử bột, nó nhìn thấy gương mặt bầu bĩnh của mình phản chiếu qua chiếc kính đen mà anh đang đeo.

“Đi đứng cẩn thận chứ bé.” - Giọng nói của anh trai khiến con bé chú ý, với nó mà nói, giọng nói này cũng hay.

Anh ta vẫn kiểu đang giữ lấy người nó vì nếu buông ra, Uyển My sẽ ngã như mít rụng, con bé nhận ra mình đang phạm phải một sai lầm lớn, nó biết thân biết phận loạng choạng lùi ra với gương mặt không thể biểu cảm hơn, nó cúi đầu:

“Em xin lỗi, em không cố ý…”

Con bé đang định nói thêm gì đó thì… nó cảm giác dạ dày của mình đang khiêu vũ bất chấp thời gian địa điểm, điều gì tới cũng phải tới, một luồng áp lực vô hình đẩy từ dạ dày trào theo hướng ngược lại, may mắn là nó còn ý thức có người đứng trước mặt nên chỉ kịp vội né sang bên cạnh nôn toàn bộ những gì vừa tiếp thu vào dạ dày ra ngoài hết.

Vừa hay lúc đó con bé Bình An, bạn học của nó đã nhận ra sự biến mất của Uyển My nên đã chạy ra tìm thì đã đứng hình mất vài giây với cảnh tượng trước mắt, kể cả người đi đường đang ở gần đó cũng thất kinh hồn vía.

Vài lời bàn tán xì xầm:

“Con gái con lứa, mới lớn đã đua đòi nhậu nhẹt.” - Một bà dì vừa ngang qua nhìn Uyển My mà lắc đầu ngao ngán.

Uyển My vẫn còn vài phần tỉnh táo, nó nhận ra nó vừa mắc một sai lầm lớn, vì vốn sinh ra trong gia đình có quy tắc nề nếp, thức uống có cồn hoàn toàn không nằm trong danh sách đồ uống nó có thể đụng đến, nếu đến tai của ba mẹ nó thì xong đời rồi.

Bình An vội chạy đến đỡ lấy Uyển My, vội vàng tìm trong cặp sách ra vài miếng khăn giấy lau giúp con bé.

Chàng trai nọ cũng một phen ngỡ ngàng, nhưng trông con bé thế này anh không thể nhìn thấy mà mặc kệ được:

“Tụi em định đưa cô bé về nhà sao?” - Anh ta nhìn cô bé Bình An hỏi.

Bình An vừa vuốt vuốt lưng giúp Uyển My, vừa nhìn anh ta qua cặp kính đen vừa gật gật.

Thực ra anh là Gia Hoàng của năm hai mươi lăm tuổi, lúc ấy anh vừa đi du học và hiện tại đang ở nhà một người bạn học cũ ở chơi vài hôm, trong lúc anh bước ra từ quán cà phê gần đó để nghe điện thoại thì đã chạm mặt Uyển My. Thực ra lúc ấy anh cũng chưa ấn tượng nhiều gì về cô cả, với anh thì mọi cô gái anh từng gặp đều như vậy, ấn tượng thì mỗi người đều có một cá tính của riêng mình, có lẽ chỉ như là mảnh ghép, phù hợp với mảnh ghép tự khắc sẽ rung động.

Anh quyết định trở thành “anh hùng cứu mỹ nhân”, đứng ra đưa Uyển My trở về nhà.

“Anh có xe, để anh đưa cô bé về."

“Nhưng mà…”- Bình An ngập ngừng, cô bé không khỏi lo lắng khi để anh ta một mình đưa Uyển My về nhà, làm sao biết được anh ta là người tốt hay giả vờ tốt đây, con bé chỉ còn cách nhờ lũ bạn còn lại “tháp tùng” phía sau xe.

“Bọn em cũng muốn theo, tận mắt thấy My về nhà tụi em mới yên tâm.” - An nói.

“Được chứ, có bọn em thì anh cũng dễ ăn nói nếu có gặp ba mẹ của cô bé.” - Gia Hoàng vui vẻ đồng ý.

“Nhưng có điều… “ - An ngập ngừng, cô bé biết nói ra là hơi kỳ nhưng nó có thể đúng trong trường hợp này - “Anh cho em tạm giữ giấy chứng minh nhân dân của anh được không?”

Gia Hoàng bật cười, anh không trách bọn nhóc vì sự đa nghi của chúng, chỉ là cảm thấy bọn trẻ thời này cũng được đấy chứ, biết cách phòng bị trước kẻ xấu. Thế là anh vui vẻ cho tay vào túi quần lấy ra một cái ví rồi ném sang cho Bình An.

Con bé bắt lấy, nó không kiêng nể gì đã mở ví ra kiểm tra, bên trong là một ít tiền mặt đủ loại mệnh giá từ năm trăm ngàn đến hai mươi, mười ngàn cũng có, một ngăn khác là giấy tờ của anh, còn kèm cả hộ chiếu, chứng minh nhân dân, bằng lái xe,.v.v… tên Trần Bảo Gia Hoàng, năm sinh ... địa chỉ…, nhìn lên so sánh gương mặt thì khá là khớp. Lúc này nó mới yên tâm để anh chở Uyển My về.

Bình An dìu Uyển My lên ngồi ghế sau trên chiếc xe ô tô màu đen của anh, lúc này con bé Uyển My đã thấm say và nó sắp gục xuống ngủ đến nơi.

Nhóm bạn của Uyển My chạy xe đằng sau, đứa thì chạy xe đạp, đứa thì xe đạp điện, Gia Hoàng biết ý nên cố gắng chạy chậm để tụi nhỏ theo kịp mình. 

Lũ nhóc còn âm thầm ghi nhớ biển số xe của anh, lỡ anh có giở trò thì còn nhớ tới biển số mà trình báo công an.

Sau khi về đến nhà của Uyển My, trước mắt anh là một ngôi nhà hai tầng khá lớn, trong lòng anh cũng thầm đoán có lẽ cô bé này cũng là một tiểu thư rất được ba mẹ cưng chiều, nhìn dáng vẻ đều đã nói rõ lên điều đó.

Sau khi dìu Uyển My xuống xe, cả nhóm học sinh vội vàng tạm biệt và cảm ơn anh, Bình An cũng không quên trả lại cái ví cho anh:

“Em xin lỗi, nhưng vì sự an toàn của bạn em.” - Con bé nhìn anh cười ngượng.

“Không sao đâu em.” - Anh mỉm cười.

Gia Hoàng định chào tạm biệt mấy đứa rồi rời đi thì đột nhiên Uyển My hệt như đã tỉnh táo lại vài phần và gọi:

“Anh này… Cho em xin số điện thoại được không? Em nhất định sẽ mời anh một chầu trà sữa để cảm ơn, ba mẹ em nói có ơn với ai nhất định phải trả, em không muốn mắc nợ đâu."

Gia Hoàng xém chút nữa đã cười to trước câu nói này của cô bé, nhưng anh cố kìm nén lại, giấu ánh mắt của mình phía sau cặp kính đen, tùy tiện đưa số điện thoại cho người lạ có vẻ không đúng, nhưng dù sao con bé cũng say đến thế rồi, có khi lúc nó tỉnh táo lại còn chẳng nhớ ai đã đưa nó về, vả lại Uyển My đã bắt đầu có dấu hiệu nói nhiều, nếu anh không nhanh chóng giải quyết vấn đề này thì con bé sẽ tiếp tục nói đến tối mịt mất, bạn của anh vẫn còn đang đợi anh ở quán cà phê, bởi trên đường đi cậu ta đã gọi điện vì mải không thấy anh trở lại, thế rồi anh cứ cho đại số điện thoại của mình.

“Thôi được rồi.” - Anh vội lấy ra một mẫu giấy ghi nhớ nhỏ, viết viết lên đó rồi dúi vào tay con bé.

Gia Hoàng cũng gật đầu đáp lại, sau khi gương mặt anh dần giấu sau lớp cửa kính đen đang bật lên, chiếc xe từ từ lăn bánh rồi rời đi.

Hai ngày sau, cũng là ngày cuối cùng anh ở lại nhà bạn mình, sáng mai anh sẽ phải trở về thành phố A để tiếp nhận công việc ở công ty của ông nội.

Trong lúc Gia Hoàng đang cùng anh bạn thân câu cá bên bờ sông thì đột nhiên anh nhận được cuộc gọi từ một số lạ, anh sớm đã quên mất cô bé hôm trước mà anh đã cho số điện thoại, trong lòng vẫn đang nghĩ ngợi số lạ này là ai:

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận