Lọc Truyện

-Chắc cô ta giở trò gì đó. Bảo em đi một mình. -Anh sẽ đi với em. Tiểu Y khuyên can, anh nên đứng ngoài, chắc đây là chuyện phụ nữ. Vì Tiểu Y năn nỉ, anh chấp nhận đứng ngoài quan sát. Hôm sau, Húc Dương lái xe đưa Tiểu Y đến điểm hẹn, trước khi cô rời đi không quên đánh dấu chủ quyền trên cổ của cô. 

-Hàn Tiểu Thư.. à không Lý phu nhân mới đúng. -Nói vấn đề chính đi. -Có tin đồn Húc Dương là người đứng sau vụ sát hại Hàn gia đấy. -Trần Anh Tiêu không cần cô nói đâu. Tôi biết cả rồi. Tiện nói luôn, nếu cô gọi tôi ra đây để chia cắt chúng tôi thì dừng lại được rồi. -Cô còn nhớ Hàn Minh Huân không? -Anh tôi làm sao? -Cô lúc đó không ở Trung Quốc nên không biết rằng thi thể của anh cô không được tìm thấy. 

-Ý cô là gì? -Anh ta chẳng biết sống chết thế nào nhỉ? -Cô biết gì về anh tôi? -Tôi không rõ.. người bên cạnh cô rõ nhất! Cơ mà.. tôi nghe là Chí Đinh bỏ Hoàng Nhi rồi, chia buồn giùm nhé! 

Nói rồi, Trần Anh Tiêu rời đi, nhiệm vụ của cô đã xong, bây giờ chỉ cần xem kịch thôi. Tiểu Y thẩn thờ đi ra xe. Húc Dương nhìn vẻ mặt của cô cũng hiểu rằng đã có chuyện. Anh vuốt tóc cô, hỏi. -Dương... em hỏi cái này... 

-Hửm? 

-Hàn Minh Huân... anh của em.. Húc Dương nghĩ giấu vậy là lâu rồi, anh nắm lấy tay cô: -Anh em còn sống. 

Mắt Tiểu Y sáng lên. -Anh của em vẫn còn sống?! -Nói chung là sống cũng không phải, chết cũng không xong. Húc Dương khởi động xe, lái đi. -Thế anh ấy đâu? -Anh nghĩ em không nên nhìn thấy. -Dương! Em muốn gặp người thân của mình. -Em chắc chứ? Cô kiên định gật đầu. Nỗi nhớ gia đình ngày một trào dâng. Khi gia đình ra đi, cô đang ở bên kia trái đất, chỉ được biết một vài thông tin mơ hồ. Khi đó, có người tung đòn gia đình có vài người không tìm thấy xác, cô không tin. Bố mẹ tốt thế, chắc chắn đã được mai táng an lành. Thì ra là không. Đến nơi, là bệnh viện điều dưỡng của riêng anh thành lập, nghe nói rất ít người đến vì giới hạn tiếp nhận. Em có giận anh vì giấu em không? -Em thắc mắc thôi. -Vậy đi vào em sẽ biết lý do. Tiểu Y đi cùng anh bước vào. Anh dẫn cô đến phòng điều trị VIP. Mọi người nơi đây đều quấn băng cả người, có người là cả mặt nữa. -Gia đình em bị vụ cháy làm chết não và bỏng nặng. Gần như từ bỏ cuộc sống hết, chỉ còn mẹ em, Hàn Minh Huân và vài người khác còn ý chí sống 

sót. 

Cô không tin vào mắt mình, ngã thụp xuống đất, lấy tay che miệng để không 

khóc to. 

Nhìn những máy thở và loạt dây truyền kia, ai không nỡ xúc động chứ? Húc Dương quỳ xuống vỗ về cô, cô dựa vào lòng anh thầm khóc. Năm đó thật may mắn biết bao khi cô đã qua Mỹ du học. Cũng may mắn biết bao vì năm ngoái cô gặp được anh, nếu không sự hiện diện của cô hiện tại là không thể rồi. 

-Rốt cuộc.. họ có tội tình gì chứ? 

 

Tiểu Y lay lay Húc Dương, hỏi anh: -Ai là người đứng đầu tổ chức Bạch Dạ? -Anh trả lời đi chứ? -Mọi chuyện đã được giải quyết. Em sẽ an toàn, gia đình em sẽ được điều trị. Vậy nên đừng lún sâu vào chuyện này nữa. Húc Dương cũng có nỗi khổ riêng, anh muốn nó luôn nằm sâu dưới đáy lòng của mình. Không muốn Tiểu Y càng nhận ra bộ mặt tối của anh. Được.. mình về đi. 

Lý Hoàng Nhi tỉnh dậy sau lần e nờ hít phải thuốc mê. Cô nhận ra mình bị nhốt trong căn phòng kín, bốn bức tường cách âm và... không có lỗ thông gió máy sưởi hay chăn mền gì cả. Với cái lạnh Giáng sinh đang đến gần mà cô chỉ có đúng chiếc áo khoác thì chịu gì nổi. -Tiêu thật rồi. Bây giờ chẳng ai nhớ đến mình. -Lần này ai sẽ đến cứu mình nữa? Trần Anh Tiêu bước vào. -Chậc, nhìn mày thật thảm hại. -Cô bắt tôi thì còn thảm hại hơn đấy. -Mạnh miệng như con họ Hàn kia lắm. Mấy lần quan trọng thế này đều sẽ có Lý Húc Dương và Việt đến cứu mày. Giờ đây ai cũng bận với tình yêu riêng, tạo tự hỏi đời mày ra sao? -Tại sao cô làm vậy? -Dù mày không phải ruột thịt của Lý Húc Dương nhưng nó khá coi trọng mày. Giữ mày tao có thể giành phần tài sản của mày rồi. -Cô hơn tôi có vài tuổi mà lo làm giàu.. đi cướp của người khác vậy ư? 

Đáng lẽ.. chính tao là

 

Nhấn Mở Bình Luận