Lọc Truyện

Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Cho dù là yêu, hắn có thể bảo đảm cả đời này của hắn sẽ chỉ yêu mình nàng, sẽ không yêu những người khác?

Suy cho cùng trong tư duy của hắn, nam nhân tam thê tứ thiếp là đạo lý hiển nhiên.

“Vân Nhược Linh, rốt cuộc nàng muốn Bổn vương phải làm sao với nàng bây giờ?” Màu đỏ trong mắt Sở Diệp Hàn trở nên càng chói mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, trong mắt hàm chứa đau đớn kịch liệt.

Vân Nhược Linh không muốn nhìn thấy đôi mắt đang chứa đầy nỗi đau đó của hắn. Nàng lạnh lùng xoay người, quay lưng về phía hắn : “Chuyện giữa ta và ngươi là không có khả năng, không nói đến việc ta không biết điều ngươi nói là thật hay giả. Quan trọng là những chuyện đã xảy ra giữa chúng ta đều vĩnh viễn không thể biến mất. Chúng ta không phải người cùng đường, sớm muộn gì ta cũng sẽ rời đi.”

“Nàng dám!” Sở Diệp Hàn hung hăng siết chặt nắm tay, chỉ cảm thấy trái tim như bị kim đâm vào. Hắn đột nhiên ôm lấy nàng từ đằng sau, lập tức hôn lên cổ nàng, nhắm mắt lại bá đạo mà hôn.

Một luồng hơi thở nam tính cực nóng phả lên cổ Vân Nhược Linh, phả đến nổi cả người nàng tê tê dại dại.

Tim nàng bỗng dưng run lên, cả người trở nên run rẩy.

Hắn hôn đến bá đạo mà lại thâm tình, động tác còn rất dịu dàng. Ngôi sao trên bầu trời thật đẹp, ánh trăng lại thẹn thùng chui vào tầng mây, cả vùng đất bao phủ một tầng cát trắng, có gió nhẹ nhàng thổi tới, mang theo mùi hoa, thấm vào ruột gan, rất là dễ ngửi.

Vân Nhược Linh chỉ cảm thấy trái tim đã bắt đầu run rẩy, môi của hắn, đi vào trong miệng của nàng, tùy ý tìm hiểu và truy tìm. Tay của hắn lại bá đạo giam cầm nàng, nàng muốn tránh thoát nhưng căn bản thoát không được.

Động tác của Sở Diệp Hàn rất dịu dàng, hơi thở phả ra cũng hết sức nhu hòa, dùng giọng điệu mềm mại mà lẩm bẩm. Trái tim nàng tức khắc mềm nhũn, đành phải lựa chọn tước vũ khí đầu hàng.

Sở Diệp Hàn vừa hôn nàng, vừa nhìn nàng chăm chú. Hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Vân Nhược Linh, rốt cuộc Bổn vương phải làm sao với nàng bây giờ?

Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng nâng lên khuôn mặt nho nhỏ của nàng, buộc nàng giương mắt, nhìn thẳng hắn : “Nhìn Bổn vương.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Nhược Linh ửng đỏ, nàng không nghĩ tới, Sở Diệp Hàn cũng có lúc dịu dàng như vậy, vừa rồi, thế mà nàng lại luân hãm.

Nàng giương mắt, nhìn đôi mắt thâm thúy của Sở Diệp Hàn, đôi mắt ấy dường như có thể nhìn thấu nàng, khiến nàng có chút sợ hãi cúi đầu.

Ánh mắt của hắn quá sắc bén, lại nóng rực, nàng căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Trong lòng nàng lập tức bang bang nhảy loạn, giống như có nai con đang chạy loạn, khuôn mặt nhỏ cũng ửng đỏ đến cực điểm.

“Vương gia, tỷ tỷ, hóa ra hai người ở chỗ này nha, làm ta tìm nãy giờ.” Đúng lúc này, vang lên âm thanh của vị khách không mời mà đến, cắt ngang hiện trường đang ấm áp và kiều diễm.

Nghe được giọng nói của Nam Cung Nguyệt, Vân Nhược Linh nhanh chóng thoát khỏi ôm ấp của Sở Diệp Hàn, sau đó lui một bước.

Sở Diệp Hàn dùng tay nhẹ nhàng sờ lên môi mình, giống như đang hồi tưởng lại tư vị lúc nãy. Hắn lạnh lùng đứng đó, như một pho tượng Phật cao lớn.

Chuyện tốt bị cắt ngang làm giọng điệu của Sở Diệp Hàn hết sức không vui : “Sao ngươi lại tới đây?”

“Ta lo lắng cho an nguy của hai người, cho nên tìm tới. Cũng may hai người đều không có việc gì, ta đây đã an tâm rồi.” Vẻ mặt Nam Cung Nguyệt tràn đầy hiểu chuyện nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận