Lọc Truyện
Như vậy nói rõ hắn cần lại lập lại vài lần chuyện lúc nãy nữa... Nghĩ đến đây Tống Bằng không khỏi cạn lời.

"Tôi còn phải dẫn chúng xuống vài lần nữa."

Dù rất muốn đình công nhưng Tống Bằng vẫn đắng mề nói. Thật lòng đó, dù là ai khi ở trong hoàn cảnh này đều sẽ giống như hắn thôi. Mặc cho cái đám đại gia hỏa kia có sẽ không tấn công hắn thì cũng vậy đó. Hiệu quả thị giác chúng mang lại thật sự có thể dọa chết một đại nam nhân chứ nói.

"Anh làm sao dẫn chúng xuống?"

Dung Lạc không nghe ra được cảm xúc khó tả của hắn, nhưng ngược lại bản thân cô vẫn cảm thấy cách làm hiện tại của Tống Bằng không ổn cho lắm.

"Chọc giận chúng."

Tống Bằng đơn giản nói.

"..."

"...Chúng nó đang làm gì kia?"

Dung Lạc im lặng vài giây rồi ngập ngùng chỉ vào đám trùng giáp đang nổi điên hỏi. Tống Bằng không biết nên lý giải vẻ mặt của người con gái bên cạnh như thế nào, nhưng hắn vẫn nói: "Chắc là chúng bị kích thích bởi thứ bột kia. Giống như con đực nhìn thấy con cái vậy, điên cuồng tìm kiếm, mất hết lý trí."

Tống Bằng không rõ lắm. Nhưng hắn cảm thấy nói như vậy sẽ dễ hình dung hơn.

"..."



Dung Lạc lại ba chấm thêm lần nữa. Có điều cô vẫn là nói ra ý nghĩ trong lòng.

"Anh thấy cách anh làm có hiệu quả lắm không?"

Thật tình là Dung Lạc không phải đang mỉa mai hắn. Cô chỉ là muốn tìm một phương pháp tốt hơn để giải quyết vấn đề thôi. Như vậy vừa chậm vừa tốn thời gian. Mà thứ đó họ lại không có nhiều, phía sau còn cả một công cuộc khai hoang chưa thấy điểm cuối.

Tống Bằng có lẽ là hiểu. Hắn im lặng suy nghĩ một chút rồi thành thật nói: "Không hiệu quả lắm."

Chuyện này không phải khó thừa nhận. Nhưng biết làm sao được.

"Tôi có cách tốt hơn..."

...

Hai người Tình - Liên ở trong khoang thuyền hai mắt đăm nhìn về phía vùng biển đã trở thành chiến trường... À không, phải nói là sảnh tiệc xa hoa của đám sinh vật biển kia. Thật sự là chấn động không nói nên lời. Trình Liên sau khi nhìn một hồi đã nhận thức rõ ràng bản thân trước đó đã quá xem thường đám quái vật kia. Cứ nhìn một đám giáp trùng bị xâu xé không ngừng cứ như bản thân chúng nó mềm như bông, dễ nhai vô cùng thì biết những cái hàm răng nhỏ mà nhọn lại dày đặc chi chít kia kinh khủng cỡ nào. Lớp giáp xác đã được cường hóa đến mức đao thương bất nhập ở trước những cái hàm răng nhìn như rất dễ gãy vậy mà lại mỏng manh thế.

Thế mới nói, nhìn mọi chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài, càng không thể phán đoán theo lẽ đương nhiên giữa hai loại sinh vật có môi trường sống không giống nhau. Ai cũng sẽ có lợi thế của riêng mình với mục đích là có thể sinh tồn được trong môi trường này. Có lẽ những đại gia hỏa sống trên bờ kia ở một thời điểm nào đó vẫn có thể làm đại ca khi xuống dưới nước. Nhưng rõ ràng ở thời điểm này thì không rồi.

"Tống Bằng đâu?"

So với hắn thì Dung Tình vẫn luôn dõi mắt tìm kiếm thân ảnh của chồng mình. Nhưng khoảng cách của đôi bên bởi vì hành động và tình huống dưới đáy biển ảnh hưởng nên càng khó lòng mà quan sát được. Dung Tình chỉ kịp nhìn thấy Tống Bằng ra sức tránh xa đám gia hỏa kia, bơi ra ngoài, cũng không biết có bị thương không. Cô còn thấy Dung Lạc bơi về phía hắn, sau đó thì không còn nhìn được gì nữa. Mật độ sinh vật biển sau khi đám trùng giáp kia rơi xuống đã tăng lên thật nhanh chỉ trong mỗi khu vực này. Nhưng bởi vì hành động của chúng cho nên họ càng khó lòng mà quan sát hơn.

Cả một vùng biển có cảm giác như bị dội bom, chấn động hết cả lên. Trông mà đặc biệt hãi hùng khiếp vía. Như vậy là đủ hiểu tâm tình của Tống Bằng lúc đó thế nào rồi.

"Có Dung Lạc ở đó, hắn sẽ không sao đâu."

Trình Liên lên tiếng an ủi. Hắn còn nói thêm: "Chị cũng thấy rồi đó, chúng nó không tấn công hắn."

Dung Tình vô thức gật đầu. Cô đâu phải không thấy, nhưng là vẫn theo bản năng lo lắng.

"Không nhìn thấy họ ở dưới nước nữa, có lẽ đã lên bờ rồi."

Trình Liên mắt sắc quan sát một lượt rồi đưa ra kết luận này.



Thật vậy, hai người Lạc - Bằng thật sự là đang ở trên bờ... Không, nói vậy có vẻ không đúng cho lắm. Nên nói là họ đang ở trên mặt nước thì đúng hơn.

Là mặt nước theo nghĩa đen hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Chính là hai người họ đứng ở trên mặt biển, chân đạp sóng nước bởi vì tình huống bên dưới đáy biển mà dập dềnh, là vậy đó.

Mà lúc này Tống Bằng, hắn vẻ mặt lạnh lùng cầm bom ném vào đám trùng giáp trên bờ cách đó năm bảy mét. Không phải hắn không muốn có biểu hiện khác, nhưng mà hắn cảm thấy bản thân đã chết lặng rồi, không muốn thể hiện cảm xúc nào khác ngoài không có biểu tình nữa. Hắn là người lãnh đạm có biết hay không. Thật tình cái cảm giác không ngừng bị khiêu chiến điểm bất ngờ không phải chuyện gì vui vẻ với hắn đâu. Thời điểm Dung Lạc nói cô có cách hay hơn hắn nào có nghĩ sẽ là cái cách này... Hiện tại bản thân không cần làm bất cứ thứ gì đã có thể đứng trên mặt người, giống như đạp trên đất bằng... Trải nghiệm này không phải mới mẻ bình thường. Mới đầu thì còn kích thích, nhưng càng về sau hắn chỉ có im lặng đứng đó không ngừng cho đám trùng giáp bên rìa hòn đảo khiêu khích, thật sự là dễ dàng đến nhàm chán luôn đấy. Quả nhiên, đàn ông thân cao thước chín như hắn vẫn nên làm những chuyện mạo hiểm kích thích một chút vẫn là hơn.

Dung Lạc không biết Ngạo Tề đang nghĩ gì. Trong lúc hắn ném bom thì Dung Lạc ngồi bên cạnh... Đúng là ngồi bên cạnh thiệt. Cô nhàn nhã bình thản xem mặt nước là sàn nhà, thoải mái ngồi trên đó. Làn váy xỏa tung được nước nâng đỡ, có thể xem là cảnh đẹp ý vui khó được.

Nhưng tiếc là Mục Dã không có ở đây để mà thưởng thức nó.

Bản thân là một người đã có vợ, Tống Bằng lại còn không nghĩ đánh chủ ý gì lên người con gái thần bí này, cho nên cảm xúc của hắn không mãnh liệt gì cho cam ngoài cảm giác muốn phun tào trong lòng. Hắn mặt mày lạnh tanh tiếp tục ném bom của hắn, tiếp tục dụ dỗ một đám lại một đám trùng giáp tức đến đỏ mắt nhảy biển tự tử. Đúng vậy, đây mới là công việc của hắn này.

Nhìn một đám sinh vật dần dần bớt đi, Dung Lạc không khỏi nhẹ người hẳn. Cô còn có tâm tình nói chuyện phiếm với Tống Bằng: "Hai người Mục Dã đâu rồi?"

"Họ phải đi tìm hang ổ của bọn chúng, triệt để tiêu diệt, vĩnh sinh hậu họa."

Tống Bằng lạnh lùng nói.

Dung Lạc hiểu. Dù sao nơi này về sau sẽ là nhà của họ, đương nhiên phải làm đến sạch sẽ. Lỡ mà để soát lại cái gì, một đám người tay không tất sắt kia chỉ có nước làm bữa sáng trong bụng chúng.

"Còn những người đó?"

Tống Bằng không hiểu sao vừa nghe đã rõ ràng cô muốn nói đến ai: "Chết một đám, không biết còn con cá lọt lưới nào không."

"Sau khi giải quyết xong bọn chúng tôi sẽ trở lại rà soát lần nữa. Nhưng mà..."

Tống Bằng nói đến đây thì ngập ngùng không có nói tiếp. Nó khiến Dung Lạc đang nghe cũng phải quay đầu lên nhìn hắn quan sát.

"Nếu thật sự còn cá loạt lưới, khả năng đối phương đã biết tình huống trên đảo là bất lợi cho mình, nhất định sẽ báo tin cho người của chúng biết. Cho dù không phải vậy thì vài ngày nữa vẫn sẽ có người đến đây."

Hắn không có quên cuộc đối thoại trước đó hắn nghe được từ mấy người kia. Kiểu gì nơi này không lâu sau sẽ còn có người tìm đến. Nếu để cho họ phát hiện ra...

"Chuyện đó anh có thể yên tâm. Sau hôm nay sẽ không có người nào tìm được nơi này nữa. Mà cho dù có tìm thấy thì cũng qua không được lưới sinh vật biển này đâu."



Dung Lạc điềm nhiên nói.

Tống Bằng nín thinh.

Ừ thì... Hắn xem như đã chứng kiến được sự thần kỳ của cô gái này, cho nên lời của cô vẫn là đáng tin đúng không. So với cái tên nào đó cứ mãi ra vẻ thần thần bí bí, không chịu nói cho hắn biết thì dễ thương hơn nhiều. Nhưng mà nói vậy, những chuyện khó hiểu trước kia xem như có thể lý giải được rồi. Cũng có thể rõ ràng một chuyện rằng, tạm thời họ sẽ không có nổi lo về mặc an toàn chỉ cần Dung Lạc còn ở đây.

...

"Cái động này rốt cuộc sâu bao nhiêu, rộng cỡ nào vậy?"

Âm thanh của Ngạo Tề âm vang lên bên trong tầng tầng lớp lớp đường ngang ngõ chéo bên dưới hang ổ của đám trùng giáp nghe có vẻ rùng rợn vô cùng. Nhưng người còn lại vẫn là có thể nghe ra được sự bực bội của hắn.

Phải thôi, họ đã xuống dưới lòng đất được một thời gian rồi, nhưng đi mãi đi mãi cũng chỉ nhìn thấy mỗi những con đường hầm do đám gia hỏa đào ra, một cái trứng đều không gặp phải. Dù biết rằng trứng của chúng... Ừ, nếu nó có trứng thì cũng nhất định không thể lăn lốc trên đường như trứng gà được, nhưng rốt cuộc là phải đi đến bao lâu đây.

Truyện đề cử: Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

"Chúng ta chia nhau ra đi."

Mục Dã đưa ra chủ ý. Có vẻ họ chỉ mới đi được một nữa đường hầm mà thôi. Nơi đây lại còn rất nhiều đường ngang ngỏ tắt, thật sự không dễ tìm. Hắn nói: "Bên dưới này bộ đàm vẫn dùng được, lỡ có phát hiện gì thì báo cho nhau biết một tiếng."

Ngạo Tề gật đầu. Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.

Ầm ầm...

Bỗng nhiên đúng lúc này một trận chấn động thật lớn vang lên cùng việc mặt đất rung chuyển không ngừng. Dù nó không thể khiến cho hai người đàn ông cao lớn đứng không vững nhưng lại khiến họ lập tức tập trung tinh thần, đăm đăm cảnh giác nhìn vào sâu bên trong đường hầm do đám trùng giáp kia đào ra.
Nhấn Mở Bình Luận