Lọc Truyện
Dung Lạc bị hỏi đến ngẩn ngơ, vô thức đưa mắt nhìn người đàn ông.

Mục Dã nói không sai. Ngay từ đầu cô đã không phải tính giấu giếm. Những chuyện cô muốn làm lại không chút cố kỵ trước đây rõ ràng đã để lộ ra rất nhiều chuyện không giống bình thường. Là cô cố tình muốn như vậy, tự nhiên hiện tại cô lại xoắn xuýt chuyện này làm gì. Là bởi vì cô bỗng nhiên coi trọng cái nhìn của họ cho nên mới như vậy hay sao?

Hay là vì đổi một môi trường khác nên suy nghĩ của cô trở nên khác đi? Không còn tiêu sái như trước kia nữa?

Dung Lạc không khỏi có chút ảo não. Cô cũng là người, nếu không vì hoàn cảnh thì cô đâu cần phải trở nên cứng cỏi hơn. Là người thì đều có tâm hướng về. Chính vì cô không có nên mới càng hướng tới. Nhưng ông trời lấy đi thứ này của cô cũng đã bù đắp cho cô thứ khác rồi. Cô đã nhận được rất nhiều, không nên lại tham lam hơn nữa.

“Em hiểu rồi!”

Nghĩ thông suốt, sầu não trên khuôn mặt người con gái tan ra, tựa như cầu vồng sau mưa, rực rỡ dị thường. Dung Lạc vươn tay ôm cổ người đàn ông, hôn một cái lên môi hắn tựa như ban thưởng. Phải rồi, chính là hắn. Bởi vì có hắn nên cô mới có được những thứ này. Việc cô nên làm, điều cô nên nghĩ chỉ nên là hắn mà thôi. Như vậy, cô có thể sống tiêu sái nhất, khoái hoạt nhất, cũng ít tổn thương nhất.

Đối với sự nhiệt tình của Dung Lạc, người đàn ông đương nhiên sẽ không chê, còn muốn nhiều hơn nữa. Hắn trực tiếp giành lấy thế chủ động, khiến cho nụ hôn này trở nên sâu hơn, kích động hơn.

Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời vừa mới ló dạng không lâu, Dung Lạc lập tức cùng người đàn ông rời khỏi hòn đảo, đến bên ngoài bờ biển.

Không biết mấy người Ngạo Tề làm sao bắt được mùi mà nhất định đòi theo, dù thế nào cũng không cắt đuôi được. Dung Lạc chỉ đành mang họ đi cùng.

Không chỉ họ, những người dân từ sớm đã tỉnh lại tiếp tục công việc xây dựng nơi ở mới của mình có vẻ cũng đã nhận ra những người có thân phận có năng lực đã mang họ rời khỏi hòn đảo gò bó kia đang có hành vi bất thường. Không khí trên đảo rõ ràng đang trở nên khác lạ, mà nguyên nhân do đâu thì họ lai không biết. Nhưng họ biết nhất định là có liên quan đến những người kia. Dù họ không có đi theo nhưng động tác trên tay lại chậm hẳn lại, ánh mắt luôn hướng về nơi đám người Dung Lạc đã rời đi. Có điều vị trí họ đang đứng có thể xem là trung tâm rồi, trời đã định không thể nào nhìn đến được chân thân của mấy người Dung Lạc đang ở ngoài biển rồi.



“Mọi người tranh thủ làm việc thôi!”

Trưởng thôn thấy họ như vậy thì khẽ nhắc nhở. Nhưng bản thân ông nói xong cũng không nhịn được suy tư lên. Trong lòng ông cảm thấy hôm nay nhất định có chuyện không bình thường xảy ra. Cho nên so với ai hết, ông càng thêm để ý, chú mục về phương hướng đám người Dung Lạc đi.

Bên ngoài mặt biển cách hòn đảo vài mét.

Lần đầu trải nhiệm cảm giác đạp nước mà đứng, Ngạo Tề không khỏi cảm thán trong lòng một câu: Đời khó lường a…

Những người khác không biết có cùng cảm nhận giống hắn hay không nhưng tất cả đều im lặng. Ánh mắt họ thì hướng đến trên thân Dung Lạc đang đứng ở phía trước cách họ một mét hai mét. Mắt cô hướng về phía hòn đảo, cũng không biết là đang nhìn cái gì mà thật lâu không có động đậy. Đám người không biết cô định làm gì, lại bị sự nghiêm túc cộng thêm thần bí của cô chọc cho không thể lên tiếng cũng như phá hỏng tình cảnh này được.

Nhưng có người lại không có e ngại này. Hắn càng sợ người con gái nghĩ chưa thông.

“Dung Lạc.”

Bỗng nhiên Mục Dã gọi một tiếng, đám người theo bản năng đều quay qua nhìn hắn, kể cả Dung Lạc. Nhưng Mục Dã không có để ý họ, càng không nói tiếng nào mà chỉ nhìn người con gái bằng ánh mắt không chút gợn sóng quen thuộc thường ngày.

Đám người không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Họ đương nhiên không cho rằng hai người này cãi nhau. Ai cãi nhau gì mà nhìn nhau thâm tình đắm đuối như vậy. Lại qua vài phút từ lúc hai người họ liếc mắt đưa tình với nhau, sau đó họ thấy Dung Lạc cười… Đó là một nụ cười cỡ nào rực rỡ. Họ có ảo giác giây tiếp theo cô sẽ hóa thành ánh sáng bay đi mất ấy.

Lúc họ nghĩ thì không có cảm thấy gì, đến lúc chứng kiến rồi, hình ảnh đó lại trở nên khó mà tin nổi. Cho đến rất nhiều năm sau họ đều không thể nào quên được. Vẻ đẹp của người con gái rõ ràng là bình dị nhưng lại thần bí vô cùng… Là câu chuyện họ đem ra kể, hòng dụ dỗ đứa nhỏ nhà mình đi ngủ sớm.

Dung Lạc lần nữa quay lưng về phía họ, mắt nhìn xuống mặt biển dưới chân phẳng lặng như gương.

“Nhờ mọi người rồi.”

Lời này… Họ có cảm giác Dung Lạc không phải nói với họ.

Mà thật vậy.



Khi câu nói này của cô vừa dứt, một màn lưu thủy hóa vũ lại diễn ra trong mắt những người đã từng chứng kiến. Đối với những người chưa thấy thì chính là mở to hai mắt nhìn chằm chằm, đến mí mắt cũng không dám nháy, chấn động vô cùng. Còn những người đã thấy thì lại càng không muốn bỏ lỡ hình ảnh này. Một màn huyễn hoặc như vậy không phải muốn thấy là thấy đâu.

Mục Dã ánh mắt chưa từng rời khỏi người con gái. Bên trong đó lại là tình cảm mãnh liệt như lửa.

Tia lửa đó gặp nước thì bùng nổ lên, không gì dập tắt nổi.

Người con gái của hắn chính là nên tỏa sáng như vậy.

Dung Lạc mặc kệ những biến hóa đang diễn ra trên thân mình, ánh mắt biết cười đáp lại tia lửa nóng rực trong đôi con ngươi của người đàn ông.

Sau đó không đợi cho ai chuẩn bị, Dung Lạc đã đập đôi cánh bằng nước sau lưng mình, bay vọt lên trời.

“Cô ấy…”

Dung Tình vô thức há miệng, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được hai chữ. Những chữ còn lại đều bị nghẹn bên trong cổ họng, giống như sợ nó phát ra sẽ phá hỏng cảnh tượng hiện tại.

Mục Dã đôi mắt dõi theo bóng dáng đã muốn bay đi mất của Dung Lạc… Không, thực chất Dung Lạc chỉ bay lên phía trên bầu trời của hòn đảo mà thôi. Nhưng hắn vẫn là không nhịn được lo lắng. Cao như vậy, dù biết cô sẽ không sao nhưng đó là vợ con hắn, hắn không lo thì ai lo. Ai biết việc cô muốn làm là phải như vậy làm nữa.

Bên trong khu rừng.

“Đó là cái gì vậy?”

“Cái gì?”

“Đó kìa!”

Không biết là ai thốt ra một câu kinh hô. Sau đó có người vô thức đáp lời, đồng thời ngừng lại công việc trên tay nhìn người vừa hỏi. Người kia không chút chần chừ chỉ tay lên trời.



Những người khác không biết vì duyên cớ gì mà cũng đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên. Sau đó… Có người thấy, có người lại không thấy bởi vì bị tầng lá cây dày trên đỉnh đầu che đi mất. Nhưng biểu tình há hốc mồm của người xung quanh khiến họ tò mò, nhanh chóng chạy đi tìm đến vị trí có thể nhìn được lên trời mà đứng.

“Đó là…”

“Là Dung Lạc.”

Trưởng thôn nhíu lại đôi mắt già nua đầy nếp nhắn nhưng vẫn còn sắc bén của mình xuyên qua tầng lá nhìn lên bầu trời buổi sáng ánh nắng còn chưa gây gắt nhưng vẫn đặc biệt chói mắt, miệng thốt ra một đáp án chắc chắn.

“Là đứa bé đó sao…”

“Sao cô ấy có thể…”

“Phía sau cô ấy là gì vậy? Một đôi cánh sao?”

“Cô ấy không phải là người sao?”

Từng tiếng bàn luận không ngừng vang lên, đủ loại câu hỏi, đủ loại nghi vấn cùng trầm trồ, đủ mọi cảm xúc. Nhưng chỉ có câu cuối cùng là có người trả lời họ: “Không phải, đứa bé ấy là người, giống chúng ta.”

Nhị lão kiên định nói.
Nhấn Mở Bình Luận