Lọc Truyện
Mục Dã đưa mắt nhìn Trình Liên. Người sau chỉ nhún vai tỏ vẻ bản thân bất lực. Chuyện này không ai nói rõ được, chỉ có thể đợi. Tựa như Trình Liên nói, có lẽ thực vật biến dị không có hiện tượng như động vật. Những nghiên cứu trước kia của nhân loại trên trái đất đều không có nói rõ ràng, họ cũng không biết có một nơi tốt như căn cứ Diệu Nhật để mà đem ra so sánh. Căn cứ Diệu Nhật đã tách biệt với liên minh loài người trăm năm, có khi sẽ còn ẩn giấu một thời gian nữa. Bởi vì chuyện này mà căn cứ thiếu hụt rất nhiều tri thức, kể mới lẫn cũ. Mà Trình Liên hắn lại chỉ mới có hai mươi bảy tuổi, càng là tiến sĩ duy nhất của căn cứ. Tất cả mọi thứ hắn có đều là tự mày mò, căn cứ chỉ cho hắn được môi trường nghiên cứu chứ không cho hắn được tri thức có tính cơ mật như vậy. Cho nên hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào những gì mình biết mà suy đoán, không thể nghiệm chứng cụ thể được.

"Có chuyện gì vậy đứa nhỏ?"

Người chưa thấy nhưng giọng trưởng thôn đã bay tới rồi.

"Trưởng thôn..."

"Để tôi nói cho."

Trình Liên lên tiếng cắt ngang lời của cô, còn nghiêm nghị nhìn cô: "Chuyện này vẫn nên để một tiến sĩ như tôi nói thì tốt hơn."

Dung Lạc thấy hắn như vậy thì không lại tranh cãi với hắn. Hắn muốn đứng ra nói thì cứ để cho hắn nói đi. Đúng thật là hắn so với cô có lẽ sẽ nói rõ hơn, là đứng dưới góc độ không bị tình cảm chi phối cho nên cảm xúc sẽ không bị ảnh hưởng giống như cô. Dù không phải chuyện cô có thể quyết định được nhưng vừa nhìn thấy họ cô đã không nhịn được cảm thấy áy náy.

Mấy ông lão tự nhiên bị mời tới thật gấp nhìn hai người như vậy cũng hai mặt nhìn nhau trao đổi trong thầm lặng. Nhưng thấy bọn họ biểu tình nghiêm trọng như vậy còn nghĩ đã xảy ra chuyện gì mà sắc mặt cũng nghiêm túc lên. Trưởng thôn hết nhìn Dung Lạc rồi nhìn tới Trình Liên, cuối cùng ông nói: "Được rồi, cậu nói đi."

"Là thế này. Dung Lạc vừa mới nhận ra cây trồng chúng ta trồng ra trên đảo có khả năng sẽ xuất hiện biến dị, tựa như nấm biến dị mấy hôm trước bà con vẫn đang ăn sẽ khiến cho cơ thể mọi người có những thay đổi không mong muốn. Có lẽ nữ tánh trong đảo sẽ dần trở nên giống như những nữ tánh khác trên trái đất..."



"Chỉ vậy thôi?"

"..."

Trình Liên đang chuẩn bị bài thuyết trình bị câu này của ông lão lưng còng chặn miệng, nhất thời không nói được nữa. Hắn lập tức cẩn thận quan sát biểu tình của ông lão. Nhìn xong rồi hắn không khỏi nói trong lòng, có lẽ họ đúng là người trẻ tuổi. Mấy lão già này rõ ràng đã sớm nhận thức được, còn minh bạch hơn bọn họ.

"Là vậy đó trưởng thôn, cháu..."

Dung Lạc bị cái tay của trưởng thôn ngăn lại lời nói, không hiểu lại lo lắng nhìn ông.

"Chuyện này chúng ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước rồi."

Trưởng thôn cười hiền từ nhìn cô.

"Đúng vậy, Lạc Lạc. Không phải cháu cảm thấy áy náy với chúng ta đó chứ?"

Nhị lão cũng chen vào nói.

Dung Lạc bị nói trúng tâm sự bất ngờ không biết phải đáp lại sao cả. Nhưng biểu tình bối rối của cô lại đều lọt vào ánh mắt của những già làng kia, họ không khỏi nhìn nhau, sau đó nhìn Dung Lạc cười hiền lành và yêu thương.

"Chúng ta còn tưởng các cháu đã nhìn ra rồi nên mới đem thứ nấm kia đến cho chúng ta chứ. Nhưng cho dù là vậy thì cháu cũng không cần để ý đâu. Dung Lạc, cháu không cần phải ôm đồm hết tất cả trách nhiệm lên người như vậy. Lựa chọn rời đi là chúng ta, cho dù tương lai có thế nào chúng ta đều sẽ không oán trách cháu, càng không có chuyện oán trách. Không phải chúng ta từng nói rồi sao? Thay vì sống tạm bợ, chúng ta thà không có cái đặc biệt kia để được sống tự do hơn. Tuy có lẽ mới đầu mọi người sẽ hoang mang chút, nhưng sẽ không có chuyện cháu phải gánh vác trách nhiệm. Cuộc sống là của chúng ta, sao có thể cái gì cũng tìm cháu tính toán được. Nếu sau này có chuyện đó xảy ra, cháu không cần quan tâm đến chúng ta nữa, đứa ngốc à."

Nhị lão đi đến bên cạnh, cầm tay cô vỗ nhẹ trấn an vừa nghiêm túc nói.



Dung Lạc không biết nên hình dung cảm xúc của mình lúc này thế nào nữa. Nhưng mà vành mắt của cô nhẹ ửng hồng lên đã tiết lộ tâm tình thật sự cho những người nên thấy nhìn thấy.

"Đứa trẻ tốt. Cháu đưa chúng ta đến đây được đã là hết trách nhiệm rồi. Cháu còn lo lắng cho cái ăn của chúng ta, bôn ba nhiều như vậy... Có lẽ không hoàn toàn là vì chúng ta, thế nhưng cháu đã làm rất tốt rồi. Cho dù có chuyện gì xảy ra chúng ta cùng nhau gánh vác. Cháu vẫn nên lo cho cháu nhiều hơn đi, cháu đang mang thai, hoàn cảnh thay đổi như vậy liệu có ảnh hưởng đến đứa nhỏ hay không."

Trưởng thôn cũng nhẹ giọng nói, còn nhớ đến quan tâm cô.

"Đứa nhỏ không sao đâu. Những biến hóa kia thật ra không hề là xấu. Có lẽ những đứa trẻ sẽ ít được sinh ra nhưng tất cả chúng nó đều sẽ trưởng thành thật hoàn mỹ, có thể không sợ chết yểu khi còn chưa lớn lên bởi bệnh tật."

Trình Liên phổ biến những điều có lẽ bọn họ vẫn chưa biết về chuyện mà cả trái đất điều biết. Điều là do hoàn cảnh khép kín của ngôi làng mà ra. Hòn đảo đã kín, người trong làng còn bài xích điện đuốc, rốt cuộc là cái gì cũng không biết. Nhưng những con người này còn có thể trong lúc không biết gì làm ra những chuyện quyết đoán như rời đi hòn đảo là đủ để thấy tâm họ cứng rắn thế nào, và đã chịu đựng nhiều thế nào.

Quả thật, những điều Trình Liên nói đã khiến cho những người này yên tâm hơn, cũng thả lỏng hơn. Tuy bọn họ nói không để ý, thế nhưng làm sao thật không để ý đây. Họ vẫn sẽ vì không biết gì mà hoang mang lo lắng. Thế mới nói không biết gì cũng là một cái tội.

"Có lẽ... Có lẽ mọi chuyện vẫn còn chưa có bê bét như vậy!"

Dung Lạc cố gắng tiếp cho họ thêm niềm tin dù cô biết như vậy còn chẳng bằng để cho họ chấp nhận hiện thực tàn khốc. Nhưng chính là quan tâm quá sẽ loạn, Dung Lạc không nghĩ được như vậy, chỉ không muốn họ quá buồn bã thất vọng mà không nên cho họ hi vọng rồi thất vọng mới là càng thêm tàn khốc. Cô chỉ theo bản năng dùng cách mình hay dùng, dù cuộc sống khó khăn cỡ nào vẫn đều không ngừng hi vọng vào ngày mai tốt hơn. Cho dù ngày mai là những chuỗi ngày chỉ toàn là thất vọng. Cô càng không biết tùy người thì nhận thức đối với chuyện này cũng sẽ khác... Không, cho dù có biết thì có lẽ Dung Lạc vẫn sẽ làm thôi. Cô chính là người như vậy. Chỉ là đến lúc đứng trước sự chỉ trích của người khác, Dung Lạc có thể bình tĩnh lại giữ vững tâm thái của mình được hay không.

Mấy người trưởng thôn đương nhiên biết cô có ý tốt, thế nhưng nhìn Dung Lạc đang mang thai lại xúc động lớn như vậy, mấy người thầm đưa mắt hội ý nhau. Sau đó...

"Chuyện đó đợi nó tới rồi tính sau đi. Chúng ta còn tưởng chuyện gì lớn lắm, hại chúng ta đang chuẩn bị đi ngủ trưa phải vội vàng chạy đến, xương cốt đều mỏi. Chúng ta lớn tuổi rồi không chịu nổi cháu kể chuyện giật gân. Lần sau có chuyện gì cũng đừng tỏ ra gấp gáp, hấp tấp như vậy. Người trẻ tuổi các cô cậu thật là. Thôi chúng ta đi về nghỉ ngơi đây."

Tứ lão nói xong thì đi thẳng luôn. Lạnh lùng đến mức khiến người ta không nói nên lời.

"Đừng nghe ông ấy mạnh miệng, nhưng mà cháu đang mang thai, sau này đừng xúc động như vậy. Chuyện gì cũng không quan trọng bằng dưỡng thai. Phải giống như chúng ta, nghĩ thoáng ra một chút. Thôi chúng ta về. Chàng trai, chăm sóc vợ anh đi."



Nhị lão miệng thì sửa tứ lão thực chất lại cùng một giuộc. Ông hết dặn dò Dung Lạc rồi lại quay qua nhắc nhở Mục Dã. Sau đó ông không đợi cho ai nói gì đã theo mấy ông lão lưng còng rời đi luôn. Một đám ông lão nói mình lưng đau vai đau mà đi lại nhanh như gió, thoáng cái đã không thấy. Vốn là có ý nói cho họ biết việc xấu, cuối cùng lại thành ra bọn họ lo lắng thái quá...

Mấy người không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế, nhất thời ai nấy đều nghệch mặt ra.

"Quả là gừng càng già càng cây."

Một hồi sau Ngạo Tề mới thốt ra một câu như vậy.

"Thật là, bị mấy ông già khinh bỉ là quá bức xúc. Xem người ta trầm ổn thế nào kìa."

Trình Liên cũng bất lực.

So với họ, Dung Lạc lại hiểu được tại sao mấy ông lão ấy lại tỏ ra như vậy. Thật ra cũng chỉ là không muốn cô đè nặng chuyện này trong lòng nên mới tỏ ra không có gì quan trọng mà thôi. Tuy cô có thật là bị họ trấn an qua, nhưng nói cô không để ý thì không thể nào. Dù cô cũng không biết phải làm gì hơn lúc này.

Thôi thì đi bước nào tính bước ấy vậy.

Cuối cùng thì dân cư Thủy đảo đã phải đón nhận khó khăn lớn nhất đầu tiên và cũng có thể là duy nhất mà họ cần quan tâm từ sau khi lên đảo. Có lẽ cuối con đường này là ánh sáng, nhưng cho dù nó là bóng tối thì họ cũng không cô đơn. Những con người này sẽ nắm lấy tay nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn, cùng nhau chịu đựng cái xấu và nhìn cuộc sống thoáng hơn. Có những chuyện, có được thì tất có mất, không nên quá đặt nặng vấn đề trong lòng mà nên mở rộng tâm cảm nhận cuộc sống hơn. Vẫn còn có những điều tốt đẹp trong cuộc sống cho họ cảm thụ. Tựa như tự do tươi đẹp này.
Nhấn Mở Bình Luận