Lọc Truyện
Ngạo Tề trong lòng buồn bực nằm dài ra trên mặt nước, chẳng muốn động đậy gì nữa. Khương Lý đứng ở cửa khoang trợn mắt nhìn Ngạo Tề, miệng mồm há hốc thật lâu đều không có nói chuyện. Tống Bằng không muốn mất mặt theo tên dở hơi kia, hắn im lặng cho tàu ghé sát lại bìa rừng rồi mới thong dong đi xuống. Hắn không đến mức đi so đo đãi ngộ với một người con gái đang mang thai đâu. Hắn muốn thì về nhà mà quấn quýt với vợ con không tốt sao? Ở đây hùa theo cái tên dở hơi này, hắn đâu có rảnh.

"Dung Lạc, cô đừng nói đã ngồi đây từ lâu rồi nha."

Nhưng Ngạo Tề ăn quả đắng từ Dung Lạc nào có chịu bỏ qua đơn giản như vậy. Hắn đảo mắt một vòng rồi rất có thâm ý nhìn cô nói một câu.

"Nào có!"

Dung Lạc vừa nghe đã biết hắn muốn đem cô bóc trần trước mặt người đàn ông. Cô chột dạ trong lòng tự cô biết, cũng không thèm nhìn hắn mà lập tức đối với người đàn ông thề thốt.

Mục Dã chỉ im lặng cùng cô đối mặt, cho đến khi người con gái ngại ngùng cười hì hì với hắn, hắn mới đầy mặt bất đắc dĩ nhéo mũi cô một cái. Hắn không phải không biết lời Ngạo Tề nói rất có khả năng. Bởi nếu cô thật sự cảm nhận được rồi chạy ra liền thì có lẽ đã ngồi ở đây cả ngày trời. Bởi vì họ bước vào màn sương mù lúc sáng, hiện tại đã là buổi chiều.

"Không có đâu! Em ăn trưa rồi mới chạy ra đó! Thật đó!"

Dung Lạc cho dù muốn lấp liếm cho qua chuyện thì cũng không thể để cho người đàn ông hiểu lầm lớn như vậy. Lần này cô rất chắc chắn khẳng định bản thân không hề nói dối.

"Ha hả..."

Ở phía xa Ngạo Tề nhìn thấy Dung Lạc ăn quả phạt thì cười hả hê không thôi.

"Ngạo Tề!"

Giọng nói lạnh lùng của Tống Bằng vô tình cắt ngang tâm tình hớn hở của hắn.



"Tới đây!"

Hắn vội vàng ba chân bốn cẳng bơi vào trong bờ. Bên kia Tống Bằng đã bắt đầu chuyển con mồi xuống rồi.

Dung Lạc còn không quên dí dí nắm đấm nhỏ với hắn, chọc cho Mục Dã buồn cười lại bất đắc dĩ không thôi. Hắn bất lực lắm chứ nhưng ít nhiều gì vẫn biết cô không bỏ bữa trưa. Không có thật sự lỗ mãng bỏ đói đứa nhỏ và bản thân, xem như cô vẫn còn biết suy nghĩ. Chuyện đã rồi hắn cũng không thể tính toán mãi với cô. Thay vì vậy từ giờ hắn nhiều để ý cô hơn là được rồi.

"Đó là ai vậy?"

Dung Lạc nhận ra có người lạ, lập tức nhân cơ hội lái chủ đề đi. Đối phương rõ ràng nhìn lạ hoắc. Tuy đang làm nhưng ánh mắt cứ lén lút liếc qua đây thì kề tai người đàn ông hỏi.

"Khương Lý, thành viên mới chúng ta tìm được ở trên đường đi săn."

Mục Dã không nhanh không chậm đáp vừa mang cô đi vào trong bìa rừng tránh nắng. Lúc này mới có ba bốn giờ chiều, nắng vẫn còn rất gắt. Cũng không biết ban nãy cô đã ngồi ở đây bao lâu nữa. Dù hắn không cảm thấy trên người cô hừng hực sức nóng. Có lẽ cô thật sự không có hành động lỗ mãng.

Dung Lạc vừa nghe hắn nhận thêm người mới thì hai mắt đã sáng rỡ nhìn người đàn ông. Mục Dã biết tại sao cô nhìn mình nhưng hắn không có giải thích rằng họ chỉ là vô tình cứu được thôi. Dù sao sau này Khương Lý vẫn sẽ là một thành viên của họ nên không thiết phải đính chính làm gì. Còn chuyện căn cứ, việc này không phải ngày một ngày mai là làm được nên thật ra ngay từ đầu hắn không hề để tâm chút nào. Mọi sự thuận theo tự nhiên thôi.

"Nào nào, đến đây Khương Lý!"

Ngạo Tề vừa rảnh tay chút là lại bắt đầu cà khịa. Hắn thấy hai người Dung Lạc cũng chú ý đến đây thì kéo Khương Lý đang lắm lét ở một bên tới trước mặt hai người vừa hớn hở giới thiệu cho Khương Lý: "Đây là vợ của Mục Dã, Dung Lạc."

Khương Lý tuy không có nói gì nhưng ánh mắt cứ như phát sáng nhìn Dung Lạc, thiếu điều viết lên hai chữ tò mò trên đó. Biểu tình của hắn chọc cho Dung Lạc bật cười: "Làm sao vậy?"

Ánh mắt của hắn rất trong sáng, không có khiến người khó chịu hay bài xích. Cô còn nhận định hắn là người Mục Dã tìm về nên thái độ cũng mềm mỏng hơn với hắn.

Ai biết...

"Cô là người à?"

Bốp!

Khương Lý tuy vừa mở miệng đã chọc cho Dung Lạc há hốc nhưng hắn cũng bị Ngạo Tề đập cho một cái đến kêu ngao ngao nhảy dựng lên.

"Đến lúc nào rồi mà còn hỏi như vậy. Cậu thật nghĩ cô ấy không phải người à?"

Ngạo Tề đến là lạy hắn. Ở trước mặt người ta mà hỏi như thế, tên này đúng là vô tư.



"Tôi có chỗ nào không giống người?"

Dung Lạc thật sự là bị hắn hỏi đến ngớ ngẩn, đến khi phản ứng lại thì không nhịn được cười hỏi.

"Vậy sao cô đứng trên mặt nước được thế?"

Khương Lý ngược lại không có bị Ngạo Tề đánh sợ. Hắn vừa nghe cô hỏi đã lập tức nghĩ gì nói nấy, không chút đắn đo nào.

Đến lúc này cả Đới Mặc ở một bên cũng không khỏi muốn động thủ kéo hắn đi, cho hắn đỡ phải tiếp tục làm chuyện mất mặt nữa. Thật sự là quá không nỡ nhìn, Đới Mặc đến là bội phục hắn sát đất. Nhưng đối với câu hỏi của Khương Lý, hắn sao lại không phải đang dỏng tai lên lắng nghe chứ. Cho nên hắn tiếp tục im lặng, tay vừa dọn dẹp con mồi vừa cẩn thận đợi câu trả lời của Dung Lạc. Không biết cô sẽ đáp lại thế nào đây?

"Anh ấy cũng đứng được mà."

Dung Lạc không biết có người đang trông ngóng mình. Cô vẫn còn có tâm tình nói giỡn với Khương Lý vừa chỉ Mục Dã ở bên cạnh, đem vấn đề đẩy ngược về còn cười nhẹ nhìn hắn.

"Tôi không ngốc đến mức không nhận ra cô là nguyên nhân đâu."

Khương Lý một bộ tôi rất thông minh chọc cho Ngạo Tề cười ha ha.

"Năng lực đặc biệt không được sao?"

Dung Lạc dù cảm thấy con người này rất thú vị, cũng không có ác ý, thế nhưng cái chuyện này không phải muốn giải thích là giải thích được. Tựa như khi trước họ cũng không thể nói đơn giản cho những người khác nghe vậy. Cho nên cô sử dụng cách nói không hết này để giải quyết cho qua chuyện. Lời này không phải không có lý, mà có khi còn là cách giải thích hợp lý nhất. Có điều chưa chắc người ta đã chấp nhận. Nhưng không chấp nhận thì lại làm sao? Chưa nói đối phương có sẽ tiếp tục gặng hỏi cô hay không, cô không muốn nói ai lại làm gì được chứ.

Khương Lý đúng thật là không quá hài lòng với câu trả lời này của Dung Lạc. Nhưng biểu tình của người đàn ông bên cạnh cô nói cho hắn biết lúc này không thể tiếp tục lỗ mãng hỏi tới, nếu không xui xẻo nhất định là hắn. Thế là hắn chỉ đành nuốt nghi ngờ vào trong lòng. Dù sao hắn đã định sẽ sống cùng họ, kiểu gì cũng có thời điểm cho hắn lý giải những chuyện này thôi.

"Lần này chúng tôi săn được khá nhiều, có thể duy trì tận mấy tháng, lúc đó em cũng sinh đứa nhỏ rồi."

Mục Dã ở trong bụng nhìn Khương Lý nói một câu xem như ngươi thức thời, bên ngoài vừa nói vừa đem người con gái ôm lên. Hắn nói với mấy người còn lại: "Tôi mang cô ấy vào trong trước."

Mấy người không có ai dị nghị đều gật đầu.

"Mọi chuyện thuận lợi sao?"

Dung Lạc ôm cổ hắn hỏi. Cô thoải mái ngồi trên khủy tay người đàn ông, một tay ôm cổ một tay đỡ bụng tròn. Đến tháng thứ bảy rồi bụng của cô quả thật là lớn hơn rất nhiều, đi đường mệt nhọc là khỏi phải bàn rồi. Thế nên cô mới rõ được người bế đi như này là chuyện sung sướng cỡ nào. Cô cũng không cảm thấy ngại bị hắn bế trước một đám người, cứ như vậy an tâm để cho hắn bế đi vừa cùng hắn nói chuyện.

"Thuận lợi. Em ở nhà không có chuyện gì chứ?"



"Không có gì hết, mọi chuyện đều rất tốt. Suốt ngày em toàn ở chơi với đứa nhỏ tiểu Hà nhà Tống Bằng thôi, không có đi đâu hết."

Rất là quy củ chấp hành lời hứa của cô với người đàn ông nha.

"Ừm."

"Dạo này em còn đang nghĩ tên cho đứa nhỏ đấy!"

"..."

Hai người câu được câu không dần dần khuất khỏi tầm mắt của mấy người bên bìa rừng.

"Cô ấy thế mà mang thai lớn như vậy..."

Khương Lý nhìn theo bóng lưng của hai người họ, tần ngần một hồi bỗng nhiên lại thốt ra một câu như vậy.

Ngạo Tề không khỏi xì một tiếng: "Cô ấy có chồng thì phải có thai chứ sao. Nếu cô ấy không có thì phải xem lại năng lực của Mục Dã rồi."

Khương Lý trợn mắt nhìn hắn một cái, không nhịn được nói: "Các anh có phải ở trên núi xuống không vậy, ai chả biết nữ tánh trên địa cầu hiện tại khó có thai cỡ nào."

"Chuyện đó tôi đương nhiên là biết rồi. Nhưng ngược lại là cậu, chuyện cậu không biết vẫn còn nhiều lắm. Từ từ rồi thấy. Có điều đến lúc đó cậu đừng có phản ứng thái quá, mất mặt lắm đấy."

Ngạo Tề làm sao có chuyện để hắn khinh bỉ mình, lập tức bật ngược lại. Nói đến Khương Lý nhất thời không thể phản bác được mà ngờ vực nhìn hắn không thôi. Thời điểm nhìn đến mấy người còn lại thái độ vẫn rất bình thường, hiển nhiên là công nhận lời nói của Ngạo Tề thì hắn không khỏi bắt đầu nổi lên tò mò đối với khu căn cứ phía trong khu rừng này hơn. Hắn không nghĩ đổi một chỗ ở lại gặp phải nhiều bất ngờ khó lý giải lại mang màu sắc huyền bí như vậy. Tuy có phần khó chịu vì mấy người này cứ tỏa ra bí hiểm, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được càng thêm tò mò. Chuỗi ngày sau này nhất định sẽ càng thêm kích thích cho xem, hắn thật mong đợi.
Nhấn Mở Bình Luận