Lọc Truyện

Thiếu Tá Giành Vợ

Bộp!

Lúc này Khương Lý vừa lúc đạp chân lên bờ, vịnh tường thở hổn hển không thôi.

“Hù chết ông rồi!”

“Cậu còn biết sợ kia đấy!”

Ngạo Tề nghe hắn tỏ vẻ thì không nhịn được mỉa mai nói. Bọn họ mới là bị hắn dọa chết mới đúng.

“Thế nào rồi? Bên dưới có gì đặc biệt không?”

Trình Liên ngược lại còn quan tâm cái này mà hỏi ngay, cũng không cho người ta kịp thở.

“Bên dưới sâu lắm, sinh vật cũng phong phú, không phải chỉ có mình cái con cá đó. Nhưng mà có vẻ nó là bá chủ hồ này. Nó còn rất thông minh nữa. Nếu không phải tôi biết trước, vẫn luôn cảnh giác thì có lẽ đã bị nó đắc thủ rồi.”

Khương Lý vừa thở vừa may mắn nói.

“Cậu xem nó to như vậy, đảm bảo tuổi thọ còn dài hơn cả cậu, thông minh chút thì có gì lạ đâu.”

Ngạo Tề không khỏi trào phúng cách bày tỏ của Khương Lý.

“Mới nãy anh Mục ném gớm quá, mém thì dọa rớt tim tôi rồi! Nhưng mà ném đẹp!”

Khương Lý không chấp nhặt Ngạo Tề mà quay qua cho Mục Dã một ngón tay cái.

“Giờ cậu vừa lòng chưa?”

Đới Mặc cười nhạo hỏi.

“Tạm ổn, lần sau tôi buồn lại đến tìm nó đại chiến ba trăm hiệp!”

Khương Lý hưng phấn đáp lại. Rõ ràng Đới Mặc đang mỉa hắn, vậy mà hắn còn tưởng thật. Ai nấy đều không nhịn được mà đỡ trán.

“Ấy! Cái tên điên nhà cậu!”

Ngạo Tề không khỏi bị hắn chọc cho tức cười.

“Ở đó mà ba trăm hiệp, lần này có người yểm trợ, lần sau không có đâu đó!”

Trình Liên nhắc nhở hắn.

“Mà đúng rồi, cậu học ở đây mấy cái câu này thế? Lần trước cũng nghe cậu nói cái gì xây tháp tôi nghe không hiểu. Lần này tuy là hiểu nhưng cũng mới lần đầu nghe thấy!”

Ngạo Tề không nhịn được hỏi.

“À! Ha ha ha…”

Khương Lý nghe hỏi thì cười ngại ngừng, đặng nói: “Đó là tôi đọc trong một cuốn tiểu thuyết đang thịnh trong nội bộ các căn cứ đó. Do tiểu thuyết gia chuyên viết hài kịch giải trí viết ra.”

“Còn có chuyện này à?”

Ngạo Tề mắt trợn trắng không tin được.

“Thời điểm này không còn quá khó khăn nữa, mấy hoạt động giải trí như vậy rất bình thường mà. Tại mấy anh sống khép kín quá nên không biết thôi. Sau những nhiệm vụ dài thì người trong căn cứ sẽ dùng công huân để đổi những chiêu trò giải khuây mình thích để giải tỏa căng thẳng. Tôi không thích gì, chỉ thích đọc tiểu thuyết nên mấy cái từ này tôi đều học được trong sách. Nghe nói mấy trăm năm trước khi tận thế chưa có tới tiểu thuyết cực kỳ thịnh hành, mấy câu nói kia đều là có từ thời đó.”

Khương Lý nhún vai nói.

“Đủ thú vị.”

Ngạo Tề thả một câu không có cảm xúc gì đặc biệt như mấy chữ hắn nói. Không phải hắn không biết mấy chuyện này. Nói họ phong bế thì không đúng lắm, lúc còn ở căn cứ Diệu Nhật họ còn có đài radio để nghe tin tức bên ngoài. Những chuyện quan trọng xảy ra trên địa cầu họ đều biết, cốt là để có chuyện gì xảy ra còn kịp thời phản ứng. Nhưng mà họ không có nghe mấy cái chiêu trò giải trí như vậy. Họ nào có rảnh.

“Về thôi.”

Mục Dã thấy không có gì nữa thì dẫn trước quay đầu trở về.

Hành trình xuống nước lần này của Khương Lý xem như kết thúc.

Những tưởng vậy là xong. Chỉ là sau đó họ mới biết Trình Liên thường hay đi tìm Khương Lý. Thật ra cũng không có gì, Trình Liên chỉ muốn tìm hiểu những thứ có liên quan đến cái hồ kia thôi. Tựa như thủy sinh bên dưới thế nào, điều kiện, nhiệt độ các thứ nhiều không sao kể hết. Đám người biết ngay là hắn lại có hứng thú muốn nghiên cứu cái hồ đó rồi. Vừa hay lại có một tên cũng hứng thú không kém. Thế là bình thường không có gì đám người sẽ thấy hai người họ đi chung với nhau.

Ngày tháng cứ thế trôi qua thật bình lặng. Chớp mắt đã muốn qua hai tháng kể từ ngày Khương Lý gia nhập với bọn họ.

Nếu có gì phải kể đến khiến đám người bận tâm thì chính là Dung Lạc sắp sinh rồi.

Ừm thì sinh con thôi mà, chuyện rất bình thường.

Bởi vì sức khỏe của Dung Lạc tốt nên Trình Liên không có để cho cô sinh mổ mà tiến hành sinh thường.

Nhưng lại xuất hiện một vấn đề thế này. Cũng không biết có được tính là vấn đề hay không nữa.

Là một người đàn ông nhưng Trình Liên vẫn là tiến sĩ kiêm bác sĩ của đảo, đỡ đẻ là chuyện rất chi là bình thường. Nhưng ai biểu ở đây còn có một tên đàn ông không hiểu làm sao lại bộc phát tính chiếm hữu. Nói cái gì cũng đều không chịu cho hắn nhúng tay, muốn chính mình đến đỡ, Trình Liên chỉ cần ở một bên nói cho hắn biết hắn nên làm gì là được rồi. Vô lý đến thế là cùng.

Mắt thấy hắn kiên quyết như vậy, mà đỡ đẻ thường lại không có công phu như sinh mỗ, Trình Liên cũng là đành phải chiều theo ý hắn.

Cứ vậy, đám người im lặng chuẩn bị lại chờ đợi đến ngày Dung Lạc đau bụng sinh.

Sinh thường thì phải đợi thai phụ tự đau bụng mới được. Dung Lạc thân là một người hiện đại, ít nhiều gì cũng biết một số chuyện. Cô ngược lại không có gấp gáp như người đàn ông. Nên ngủ thì ngủ, nên đi vệ sinh thì đi vệ sinh, không hề có chút sợ hãi nào hay sinh ra tâm lý mà những người phụ nữ mang thai hay có. Người đàn ông của cô thì khác, chỉ thiếu thức khuya trông cô ngủ thôi.

Rồi ngày nên đến vẫn sẽ đến.

Vào một ngày đẹp trời… Đúng vậy, hôm đó trời đúng là đẹp không sao nói hết. Bầu trời trong xanh, mây trắng lượn lờ trôi, còn có gió mát thổi nhè nhẹ.

Sáng hôm đó Dung Lạc còn như thường tỉnh lại, ăn sáng đi tản bộ, nên làm đều làm. Chỉ là đến trưa lúc đang ăn cơm cô bỗng nhiên cảm thấy bụng dưới quặn lên, đang ăn cơm đều không kịp thả chén xuống, khiến nó rơi xuống đất phát ra một tiếng vang thanh thúy dọa đám người hết hồn.

“A…”

“Dung Lạc, em sao vậy!?”

Mục Dã nhanh như chớp quăng đũa đỡ lấy cô, sắc mặt lo lắng khỏi nói, mày đều sắp nhăn thành hình con sâu.

“Em…”

“Sao cái gì nữa! Cô ấy sắp sinh rồi! Mau mang cô ấy vào phòng sinh ngay!!”

Trình Liên nhìn thấy rõ nước ối của Dung Lạc vỡ rồi. Hắn vừa quát bảo tên đàn ông đúng lúc lại mất đi sự nhanh nhạy vừa ném đũa xuống chạy trước vào nhà. Bởi vì biết cô sẽ sinh trong thời gian tới nên phòng sinh họ đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ cần động thủ thôi.

“Khương Lý! Giúp tôi lấy một thau nước ấm!”

“Tôi đi liền!”

“Dung Lạc đừng sợ!”

Mục Dã vừa bế bỏng người con gái lên chạy thẳng vào phòng sinh vừa run giọng trấn an cô. Người đàn ông lúc này không còn giữ được bình tĩnh thường ngày nữa. Mọi hành động của hắn có khi có một nữa là do bản năng muốn bảo vệ người con gái chu toàn mà có.

“Ưm… Đau quá chồng…”

Dung Lạc lần đầu biết tới cái cảm giác đau đến muốn chết đi này, môi vô thức bặm vào nhau đến hằn lên tia máu. Khuôn mặt nhỏ tròn trịa bởi vì mang thai đều tái nhợt cả đi. Hai tay cô ôm lấy bụng theo bản năng mà dùng sức bấu lấy, đủ biết là cô đau cỡ nào.

“Đừng cắn môi vợ!”

Mục Dã vừa đặt cô nằm xuống vừa nhẹ nhàng tách hai phiếm môi của cô ra. Rõ ràng không có làm gì mà trán hắn đã muốn đổ mồ hôi lạnh. Nhưng hắn không có thèm lau mà trái lo phải lo cho người con gái. Bộ dáng rối loạn thấy được rõ ràng.

“Mục Dã! Anh còn làm gì thế!? Mau đi mặc quần áo!”

Trình Liên vừa nhận chậu nước từ trong tay Khương Lý quay lại nhìn thấy hắn như vậy thì quát lên nhắc nhở. Bản thân hắn cũng đặt chậu nước xuống bên cạnh giường sinh vừa đem cái khăn tắm đã được cuộn lại đặt vào trong miệng Dung Lạc: “Đây, cắn cái này vào!”

“Dung Lạc thả lỏng! Cô trước thả lỏng! Hít vào rồi thở nhẹ ra, từng chút một. Đúng rồi, từng chút một. Rất nhanh thôi sẽ không sao nữa.”

Dung Lạc đầy đầu mồ hôi nói không nên lời, cô chỉ biết vô thức nghe theo những gì Trình Liên bảo. Nỗi đau xa lạ kia khiến cô choáng váng đầu óc. Trong lúc nhất thời cô không khỏi nghĩ, biết vậy lúc đầu sinh mổ có phải hơn không. Như Dung Tình, một tiêm rồi một dao xuống là xong rồi. Giờ hối hận không kịp nữa.

Trình Liên không biết cô nghĩ gì, trong lúc người đàn ông lấy tốc độ sét đánh thay quần áo y tế vừa khử trừng tay chân, đeo bao tay các kiểu thì hắn ngồi bên cạnh sờ nhẹ lên bụng Dung Lạc, cẩn thận cảm nhận đứa nhỏ trong bụng cô ra sức vẫy đạp, rõ ràng đã muốn chui ra ngoài lắm rồi. Thông thường thì bà bầu sau khi vỡ nước ối sẽ liên tục chịu đựng những cơn đau từ nông đến sâu, đợi đứa nhỏ trượt đến đáy chậu rồi thì lúc đó mới thật sự sinh. Nhưng đứa nhỏ này có vẻ không muốn đợi nữa rồi. Nó đã tự trượt xuống, gấp gáp muốn chui ra mà làm cho mẹ nó không kịp có thời gian thả lỏng. Nếu giờ mà không nhanh chóng đưa nó ra, khó nói nó có bị ngộp thở hay không.

“Dung Lạc, sẽ nhanh thôi!”

Trình Liên khẽ trấn an người con gái: “Một lúc nữa kêu cô rặn thì dùng hết sức rặn mạnh ra nghe không? Càng mạnh thì cô càng nhanh kết thúc đau khổ!”

Dung Lạc không biết có nghe thấy không nhưng ít nhất cô còn có gật đầu chứng tỏ vẫn còn nghe thấy thì Trình Liên mới yên tâm. Hắn chỉ sợ cô đau quá mà ngất đi, lúc đó mới mệt.

“Được rồi, bắt đầu thôi Mục Dã!”

Thấy Mục Dã bên kia đã chuẩn bị xong, Trình Liên lấy một cái chăn phủ từ bụng cô phủ xuống, trong lúc đó còn không quên tách hai chân cô thành chữ M.

“Việc của anh là giúp cô ấy mở rộng cửa ra, khi nhìn thấy đầu đứa nhỏ cũng không cần vội, cẩn thận đỡ lấy bên dưới đầu của nó.”
Nhấn Mở Bình Luận