Lọc Truyện
"Tôi đương nhiên sẽ không cứ thế bỏ qua khi mà tôi có thể xác định bên trong rõ ràng có một âm mưu nhầm vào tôi. Có lẽ mục đích chính của họ không phải là tôi, nhưng nó đã ảnh hưởng đến tôi rồi."

Mục Dã lập tức lắc đầu cắt ngang lời cô. Hắn hạ giọng âm trầm nói: "Sống trong thế giới này nếu em không có nổi sự hung ác, chỉ biết luồng cúi thì em sẽ chết rất nhanh. Chết bởi vì bị hãm hại, bị đem ra làm bia đỡ đạn cho người khác. Nếu em may mắn không chết thì cũng không có địa vị gì trong xã hội, rồi quá khứ sẽ lập lại không ngừng và mãi mãi."

"Vì có thể sống lâu hơn, em không thể cứ để sự nguy hiểm bên cạnh mình, tùy thời tùy lúc có thể cho mình một đao trong khi bản thân có khả năng có thể triệt tiêu nó. Việc em luồng cúi, chấp nhận hiện thực lúc này sẽ giống như một hành vi nhượng bộ, khiến cho kẻ muốn hại em đắc ý, càng nghĩ thêm nhiều biện pháp lợi dụng em, hãm hại em cho đến khi em chết. Địa vị của tôi ở trong căn cứ vốn là sẽ không có người sờ gáy tôi, thậm trí họ còn sợ tôi. Xã hội hiện tại có một cái tốt đó chính là nắm đấm em mạnh thì em được sống, em có địa vị lớn, không ai dám đụng vào em. Hiện tại họ đụng vào tôi, nếu tôi sa cơ thì không nói, nếu tôi còn nguyên vẹn, người sợ sẽ là họ. Chứ chưa nói cho dù tôi vô lý đánh chết người, nhưng nếu không ảnh hưởng lợi ích của người khác thì tôi vẫn có thể chiếm được sự đồng tình của họ."

"Lỡ không có ai đồng tình với anh? Lỡ họ đều thông đồng với nhau? Cho dù anh mạnh cũng không thể làm được gì thì sao?"

Dung Lạc lập tức phản bác. Cô không phải nghi ngờ năng lực của hắn, chỉ là thời điểm hiện tại bất đồng quá khứ, khó mà nói được có như bản thân mong muốn hay không. Cho nên họ cần phải tính kỹ đường đi sau này.



Mục Dã cùng cô đối diện mấy giây rồi trầm giọng nói: "Vậy thì nơi này không thể sống được nữa."

Dung Lạc sững người. Nhưng cô lập tức ngộ ra, cô biết hắn nói không sai.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
2. Anh Biết Mình Sắp Mất Em
3. Bạn Bè? Tôi Là Vị Hôn Thê Của Cô Ấy
4. Thích Em Chút Đi
=====================================

"Yên tâm đi. Chỉ việc tôi còn có thể nằm ở đây tĩnh dưỡng thì đã có thể xác định tạm thời tôi không cần đi đến bước đường cùng đó."

Mục Dã khẽ khàng sờ soạn đôi má mềm mại của cô nhỏ giọng nói. Cho dù sau đó có thì họ vẫn còn thời gian để suy tính, không cần phải vội vã mà gây ra sai lầm không thể lường trước được.

"Địa vị của tôi ở trong căn cứ không phải tự nhiên mà có. Bọn họ không thể trắng trợn hãm hại tôi nên chỉ có thể chọn âm mưu quỷ kế. Hiện tại tôi trở về, còn nguyên vẹn như vậy bọn họ sẽ bị kinh sợ. Đây là thời cơ tốt để tôi phản kích. Nhưng cho dù thế nào thì ít nhiều tôi vẫn có thể xác định mục đích mới đầu của họ không phải là nhằm vào em hay tôi. Cho dù có thì vẫn là sau này mới có."

Nói như này thì khó mà xác định được là ai liên lụy tới ai. Mục Dã nói xong mới nhận ra lời mình dùng để an ủi cô gái nhỏ có thể khiến cô suy nghĩ lung tung. Nhưng hắn chưa kịp làm gì thì nghe cô nói...

"Cho nên anh mới không định giành vợ?"

Dung Lạc không giống lẽ thường lại bỗng nhiên hỏi một câu không hợp với chủ đề họ đang nói khiến Mục Dã sững ra một chút.



Nhưng Mục Dã nhanh chóng lắc đầu bắt đắc dĩ nhìn Dung Lạc đang giương mắt sáng rõ đợi câu trả lời từ hắn. Hắn không có chần chừ mà nói: "Tôi không đến nổi cứ luôn sợ bóng sợ gió như vậy. Đó chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi."

Mục Dã nói đến đây lại không có định giải thích cách nghĩ của mình mà sờ má người con gái nhẹ giọng trần thuật: "Vẫn là tôi không thể bảo vệ chu toàn cho em."

Dung Lạc lại không đồng ý với suy nghĩ này của hắn. Cô lắc đầu nói: "Không có ai quy định quyền lợi của một người phải do một người khác đến đảm bảo."

Mục Dã có vẻ muốn phản bác lời này nhưng bị Dung Lạc cản lại. Cô nói tiếp: "Anh đã nói năng lực cá nhân mới là thứ quyết định cuộc sống của một người. Em cảm thấy nữ tánh trong thời đại này rõ ràng vẫn còn có rất nhiều quyền lợi gần như là không cần phải làm gì cũng có được. Nếu có thể biết cách lợi dụng thì đó là một lợi thế. Mà không thể lợi dụng nó phục vụ cho mình thì đó chính là do bản thân ngu dốt."

Ngu dốt thì chết. Ở trong thời đại này nó lại càng phóng đại thêm.

Mục Dã tuy không rõ lắm cô có biết gì về hiện trạng thực của những nữ tánh trong các căn cứ lớn hay không nhưng hắn biết cô cũng nói không sai. Ít nhất hắn công nhận lời sau đó của cô. Còn việc hắn có nên nhận trách nhiệm đối với cuộc đời của cô hay không, hắn vẫn kiên trì... Không, phải nói là tất cả nam tánh trong thời đại này đều kiên trì mới đúng. Họ phải có trách nhiệm đối với tất cả nữ tánh vốn ít ỏi trên trái đất chứ đừng nói là đối với bạn đời của mình. Bởi vì thời đại khác biệt nên tính chất của sự việc cũng khác nhau. Nhưng dù thế nào thì việc hắn bảo vệ cô, chịu trách nhiệm cho cuộc đời của cô là điều hiển nhiên.

Nhưng hắn không định phản bác cô về chuyện này. Chỉ cần hắn biết hắn có trách nhiệm với cô là được, không cần suốt ngày treo ở cửa miệng. Quan trọng là hiện tại hắn còn có vấn đề liên quan đến cô đáng để bận tâm hơn.



"Cho nên trong thời gian qua em đã làm những gì?"

Mục Dã nhẹ giọng hỏi.

Dung Lạc sau cuộc nói chuyện vừa rồi tâm tình có lẽ đã được thả lỏng ra, không còn căng thẳng như lúc nãy nữa. Quan trọng nhất là cô không còn xoắn xuýt về việc vừa mới không dưng lại chiếm cứ suy nghĩ của mình nữa. Dù sao hắn cũng đã nói vậy rồi, vì cuộc sống hạnh phúc sau này, cô nên hướng suy nghĩ về tương lai của mình nhiều hơn là so đo việc hắn nói có đáng tin không. Không dưng mà người ta nói tình yêu và hôn nhân là canh bạc lớn nhất của đời người. Dung Lạc cô cũng không có ngoại lệ mà thôi.

Không nghĩ chuyện đó nữa Dung Lạc lại trở về bản tính trước đây, không đặt nặng vấn đề nói khó thông này nữa. Dung Lạc cô nói là dễ dãi thì không có khả năng, nhưng bởi vì cuộc sống không bình thường nên suy nghĩ của cô thoáng hơn người khác rất nhiều. Chưa kể hiện tại giữa cô và người đàn ông này lại có một mối liên kết chi thân. Tuy bởi vì thời đại mà ý nghĩ của quân hôn không còn rõ ràng nữa nhưng trên danh nghĩa cô với hắn đã là vợ chồng hợp pháp rồi, không phải yêu đương không có hứa hẹn ràng buộc rõ ràng đâu. Kết quả tâm tình thả lỏng là lá gan của con người lớn hơn... Khi nghe Mục Dã lại kéo vấn đề trở về, Dung Lạc trước là nhướng mày lên nhìn hắn, trong mắt chớp động thứ ánh sáng Mục Dã nhìn không hiểu. Sau đó hắn hơi mở to mắt nhìn cô lăn một vòng, nằm xuống bên cạnh hắn. Tâm tình kỳ dị nhưng hắn không có làm ra hành động gì mà im lặng nằm đó chú mục vào người con gái bỗng nhiên trở nên lớn mật chui vào lòng hắn kia.

Dung Lạc trong lòng tràn ngập nhiệt huyết vốn vun đắp hạnh phúc hôn nhân có lẽ là biết cũng có khi là không để ý đến ánh nhìn của người đàn ông, cô cẩn thận tránh đi vết thương chưa lành trên người hắn, đầu gác lên hõm vai hắn vừa ôm eo hông săn chắc của hắn nhẹ giọng nói về những chuyện đã xảy ra trong thời gian hắn mất tích cùng hôn mê bất tỉnh. Lúc nói đến chuyện chơi Chiến Hạo một vố cô còn cười ranh mãnh. Trong lúc đó người đàn ông vẫn luôn nhìn cô bằng một ánh mắt dịu dàng còn có thương tiếc.
Nhấn Mở Bình Luận