Lọc Truyện
Hắn trước đó thật sự không phải đang nghĩ cái gì, chỉ là nhìn thấy thái độ thần thần bí bí của Trình Liên và biểu tình của Dung Lạc cho nên hắn có chút không hiểu tâm tình hạ thấp. Lại thêm cô cứ ngập ngùng không chịu nói… Hắn nào có nghĩ cô bối rối lại là vì chuyện này.

Đây thật sự là… Việc vui đi. Ít nhất sau khi tỉnh táo lại hắn không khỏi kích động đứng lên. Nhưng thái độ của cô gái nhỏ… Dung Lạc có phải quá hoảng loạn rồi không… Làm hắn cứ không nghĩ đến nguyên nhân này. Suy cho cùng thì những lời Trình Liên trước khi đi đã nói, nếu cẩn thận nghĩ lên thì vẫn có thể đoán được một hai. Nhưng hắn lại bị biểu hiện của cô… Chẳng lẽ cô không thích đứa nhỏ? Câu này bật ra trong đầu Mục Dã nhưng hắn không nghĩ chính hắn lại đã nói ra khỏi miệng.

Có điều nhìn biểu tình dại ra của người con gái khi nghe hắn nói, hắn vậy mà không biết nên lý giải nó thế nào, lại không lên tiếng đính chính. May sao lần này Dung Lạc phản ứng rất nhanh. Cô lập tức hô lên cứ như sợ hắn hiểu lầm: “Không phải đâu!”

“Vậy sao em bối rối như vậy?”

Mục Dã không kịp suy nghĩ đã hỏi ra khỏi miệng nhưng hắn không có hối hận. Từ lúc quen biết cô hắn cảm thấy đối với cô phải chèn ép một chút mới có hiệu quả, rồi hắn cứ vậy mà làm tới thôi.

“Em… Em không biết nữa… Em có chút bất ngờ…”

Dung Lạc cúi đầu yếu ớt nói. Cô thật sự là không kịp trở tay. Mới dạo trước cô còn nói dối với Chiến Hạo chỉ vì để kéo dài thời gian. Không nghĩ vậy mà lại thành sự thật rồi.

Nếu chỉ tính trên thời gian người đàn ông đi làm nhiệm vụ, từ thời điểm hai người thân mật một lần duy nhất kia cho đến hiện tại… Vậy lúc cô nói dối Chiến Hạo có lẽ bên trong bụng cô đã có sẵn một sinh linh thật rồi. Thật là… Khó mà tin nổi.

“Vậy em… Thích hay không thích?”

Mục Dã cẩn thận hỏi lại lần nữa vừa vươn tay nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của cô, sau đó thuận thế kéo cô vào lòng ôm lấy. Hắn mạnh mẽ lại không làm cô đau mà xốc cô dậy, để cô ngồi trên đùi mình. Bàn tay lớn của hắn chồng lên bàn tay nhỏ vẫn luôn đặt hờ trên bụng của cô, động tác nâng niu lại trân quý biết bao. Mặc cho trên mặt hắn không có nhiều biểu tình nhưng không ngăn được trong lòng hạnh phúc lâng lâng.



Trời biết từ thời điểm hắn biết người con gái của mình không đơn giản, trái tim hắn chưa một lần thả xuống. Hắn không có hiểu hiện gì nhưng thực chất lại rất sợ cô rời khỏi hắn. Hiện tại có đứa nhỏ này níu kéo, cô sẽ không tự dưng biến mất đúng không?

“Anh nói gì vậy… Đó là con của em mà!”

Dung Lạc vừa nghe đã ngẩng đầu bĩu môi nhìn hắn đính chính.

“Vậy giờ đã bình tĩnh lại chưa?”

Cô kích động mãi như vậy hắn không cảm thấy như thế sẽ tốt. Cứ thế mà thuận theo, dịu giọng trấn an cô.

“Dạo trước em còn vì kéo dài thời gian mà nói dối Chiến Hạo rằng em có thai rồi… Không nghĩ tới vậy mà…”

Dung Lạc thì thào.

“Như vậy không phải rất tốt sao?”

Mục Dã nương theo cảm xúc tiếp tục xoa dịu tâm tình cho cô.

“Lời nói dối thành thật, xem như giải quyết được vấn đề có khả năng sẽ bị bại lộ. Đúng là tốt thật.”

Dung Lạc vô thức tán đồng.

Mục Dã cảm thấy tâm trạng cô ổn hơn rồi nên nói: “Đói bụng không?”

Lúc này đã là tám giờ sáng, nên là đói đi. Chưa kể đêm qua còn ói một trận lớn.

“Đói.”



Dung Lạc lập tức đáp. Nhưng một giây sau cô lại rầu rĩ nói: “Chỉ là không biết có ăn được không nữa. Hôm qua em là bị thai nghén nên mới nôn dữ như vậy.”

Mục Dã im lặng. Nhưng hắn vẫn nhanh chóng kịp phản ứng lại: “Cứ ăn trước đã, không được lại tính tiếp.”

Những lời Trình Liên nói hiện tại hắn đều hiểu hết rồi. Hắn nghĩ có lẽ không khó vậy đâu.

Mục Dã không biết phụ nữ bình thường thai nghén vất vả cỡ nào nên vẫn còn lạc quan. Nhưng có lẽ hắn lạc quan không có sai.

“Ăn được không?”

Hắn nhìn người con gái đang múc từng muỗi nhỏ cháo thịt bầm hắn nấu bỏ vào miệng, có vẻ là ăn được mà cẩn thận hỏi. Đối với việc người con gái bỗng nhiên có thai hắn trong lòng thật ra vẫn còn chưa có tiêu tan nổi kích động, chỉ là hắn giấu quá sâu không ai phát hiện ra thôi. Mà người con gái hiện tại lại giống như báu vật mỏng manh buộc lòng hắn phải đối đãi cẩn thận hơn nữa. Đây có lẽ là nhiệm vụ mang tính thử thách lớn nhất của hắn từ trước đến giờ. Yêu cầu chỉ có thể thành công, không thể thất bại.

Dung Lạc miệng đang bận nên gật đầu để đáp lại hắn. Đợi nuốt xong muỗi cháo cô mới ngẩng đầu hỏi: “Anh cho gừng vào đây à?”

Mùi gừng không nặng, chỉ vừa đủ khử bớt vị thịt đi lại còn có tác dụng kích thích vị giác. Thật sự là rất dễ ăn. Ít nhất Dung Lạc đang nhạt miệng vì trận nôn nghén tối qua hiện tại có cảm giác bản thân như quỷ chết đói đầu thai mà không dừng được tay, không ngừng đưa cháo vào miệng. Cái bụng xẹp lép bởi vì từng muỗng cháo mà nhanh chóng có cảm giác trở lại, ấm áp đến mức cô muốn thở ra một hơi đầy thỏa mãn.

“Gừng có thể khử tanh, kích thích khẩu vị còn có thể hỗ trợ tiêu hóa nữa.”

Mục Dã gật đầu đáp, còn không quên thuận tay lau đi vệt cháo dính bên môi người con gái còn tiện thể đưa nó vào miệng mình luôn. Hành động tự nhiên lại dịu dàng còn không thiếu sự tình sắc khiến người tim đập nhanh đến mức không thể tưởng tượng. Nếu không phải Dung Lạc đang bị quỷ đói nhập thì nhất định cô sẽ đỏ mặt xấu hổ rồi.

Mục Dã chẳng có ý thức gì về hành vi của mình cả, bởi vì đối với hắn đây chỉ là hành động bản năng. Đã là bản năng thì chẳng có gì để phải suy nghĩ thêm. Hắn ngồi một bên nhìn cô ăn đến ngon lành tự nhiên cảm thấy bản thân không cần ăn cũng no được. Cho dù bữa sáng của hắn đang đặt ở bên cạnh, bởi vì bị ghẻ lạnh mà có phần thê lương.

Nhưng may sao vẫn có người để ý đến nó…

“Sao anh không ăn đi?”



Dung Lạc sau đi quất sạch một chén cháo, trong lúc chờ đợi người đàn ông múc thêm cho mình chén nữa mới rảnh rỗi đẩy sự chú ý của mình hướng ra xung quanh. Khi cô nhìn thấy đồ ăn bên cạnh vẫn chưa được đụng tới của hắn thì theo bản năng hỏi.

“Tôi sợ mùi vị của nó sẽ khiến em thấy khó chịu. Em ăn xong đi đã, lát tôi lại ăn.”

Mục Dã thản nhiên lắc đầu nói vừa đặt chén cháo còn lại đến trước mặt cô.

Dung Lạc nghĩ có lẽ hắn nói không sai nên không có kiên trì, riêng phần mình miệng nhỏ ăn cháo.

Một nồi cháo Mục Dã nấu không nhiều, múc ra chỉ được hai chén mà thôi. Này là do Mục Dã nghĩ chiếu cố khẩu vị của Dung Lạc. Phụ nữ mang thai giai đoạn đầu bởi vì ốm nghén mà vị giác rối loạn. Mục Dã quán triệt cách nói của Trình Liên, thà ăn nhiều bữa chứ không ăn một lần quá nhiều. Nếu cô ăn được thì không nói, không ăn được cũng sẽ không lãng phí thức ăn.

Nhưng chính là bản thân Dung Lạc vốn tưởng không có khẩu vị cuối cùng vẫn ăn hết, còn có chút chưa đã thèm nữa. Dù vậy cô vẫn là thỏa mãn ngồi dựa vào ghế vô thức vuốt bụng.

“Đừng ngồi, đứng dậy đi vài vòng cho tiêu thực.”

Mục Dã rửa chén xong thấy cô ngồi trượt trên lưng ghế thì đi lại đỡ cô lên.

“Em tự đi được.”

Dung Lạc tỏ vẻ bản thân không có yếu ớt như vậy. Ít nhất hiện giờ cô không có cảm giác gì cả. Tất cả giống như bình thường, lại như trong bụng chẳng có gì hết.
Nhấn Mở Bình Luận