Lọc Truyện
Chiến Thiên có lẽ đã bán vùng đất kia cho người khác mới không hy vọng họ thành công. Còn mục đích ông ta bán nó đi có lẽ là để lấy được địa vị ông ta muốn, làm đường lui cho ông ta nếu không thể thành công đảo chính rồi còn có thể đặt ra yêu cầu có lợi cho mình. Nếu mà thành công thì ông ta vẫn giữ được vị thế hiện tại của mình, có được quyền lợi nhất định đối với hòn đảo. Bởi vì ông ta có sự quen thuộc đối với nó, lại thêm chút điều kiện, có khi sẽ lấy được quyền giám sát cao nhất. Có cũng là một cách làm không sai biệt lắm.

Mục Dã nghe cô nói thì tiếp tục lâm vào trầm mặc. Tuy tất cả chỉ là suy đoán… Nhưng nếu không phải cô nói thì có lẽ hắn sẽ không nghĩ tới ngoài họ ra còn có những thế lực khác nhắm đến vùng đất kia. Sau khi nhiệm vụ thất bại cao tầng căn cứ đúng thật là chưa từng phái ra lực lượng đi canh chừng vùng đất đó. Khó nói được bên trong không có sự lung lạc của Chiến Thiên nhưng một phần nguyên nhân không thể không nói tới chính là vì hòn đảo này nằm ở vị trí hẻo lánh, cách rất xa khu vực có nhân loại sinh sống thành đàn. Vùng đất kia cách hòn đảo cũng không xa lắm nên khi phát hiện ra nó cao tầng căn cứ mới coi trọng như vậy. Dù sao chiếm thêm một vùng đất gần vẫn tốt hơn một nơi quá xa không thể trông coi, khó lòng tiếp viện nếu xảy ra chuyện. Mà gần hòn đảo thì chứng tỏ nó xa hơn những căn cứ khác trên trái đất rất nhiều, không cần thiết phải đi trông chừng. Chưa kể vùng đất kia không phải đã hoàn toàn tiêu tan hết nguy hiểm, canh chừng nó làm gì đâu.

Họ biết hời điểm này các thế lực lớn trên trái đất đều đang trong tình trạng gây dựng lại. Cho dù là thời điểm tận thế mới bắt đầu, con người gặp khó khăn trùng trùng thì họ vẫn không buông bỏ quyền lực và sự tranh giành. Cho nên việc vùng đất kia có khả năng bị lăm le là trong dự liệu. Nhưng bởi vì nó xa lại tràn ngập nguy hiểm, mức độ báo động là màu đỏ nên không phải muốn đánh là đánh được. Có điều hiện tại nó đã được căn cứ của họ thanh tẩy gần như một nữa, mức nguy hiểm sẽ giảm xuống, đúng là thời điểm tốt để đánh thêm một kích, triệt để chiếm giữ. Bên căn cứ từ đầu chí cuối đều không nghĩ đến khả năng này…

Mục Dã nghĩ, nếu Chiến Thiên không phải là đi ăn máng khác mà chỉ là lung lạc được một nhóm người giống như họ trước kia lúc được phái đi tìm vùng đất mới… Vậy thì lợi ích ông ta nhận được…

“Ngủ đi, trễ rồi.”



Mục Dã liếc thấy cô gái nhỏ đã có phần mệt mỏi trầm mình xuống thì nhẹ giọng nói.

Dù sao cô cũng không thể giúp được gì vào lúc này, cơ thể lại đang mang nặng, không tốt để nhúng tay làm cái gì. Mà theo ý hắn thì cô chỉ nên an tâm dưỡng thai cho tốt, cũng bảo vệ kỹ mình là được rồi.

Dung Lạc nghĩ thế nào không biết, nhưng cô thật sự là mệt. Tuy vài cái hoạt động cô chẳng có bỏ nhiều sức nhưng tâm lực dùng đến vẫn là nhiều so với bình thường. Lúc này đã muốn đến thời gian đi ngủ, cô mệt mỏi là chuyện bình thường. Dung Lạc cũng biết hiện tại thì cô thật sự không thể làm được gì. Nghĩ nhiều không bằng nghỉ ngơi tốt. Cho dù muốn nghĩ thì cũng không phải bây giờ.



Sáng hôm sau Dung Lạc tỉnh lại thì Mục Dã đã không có ở trong nhà rồi. Vừa ngồi ăn bữa sáng Dung Lạc lại không khỏi suy nghĩ về những gì họ đã nói tối qua.

Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, cô đúng là phải cẩn thận rồi. Không chỉ thế cô còn phải nghĩ đường lui cho bọn họ. Chuyện của căn cứ cô không thể nhúng tay nhưng liên quan đến ngôi làng kia, cô nghĩ cô cần làm chút việc.



Người xưa đối với việc vừa có loạn trong vừa có giặc ngoài là tình huống xấu nhất trong binh pháp. Thường thì một đất nước cùng lúc xảy ra hai việc này thì cái kết cuối cùng mất nước là trong dự định.

So với những khu căn cứ lớn khác trên trái đất thì nơi này không thể so vào đâu. Những năm này tuy dân số của họ bởi vì ngôi làng mà tăng trưởng với mức độ nhanh nhất so với nhiều nơi nhưng thật sự không thể so được với những thế lực đã có nền móng cùng lượng lớn nhân lực lúc thành lập. Họ có thể gìn giữ được trăm năm là điều rất khó khăn rồi.

Bản thân Dung Lạc chưa từng nghĩ sẽ yên ổn sống ở nơi này. Tuy cô cũng không nghĩ sẽ chạy đi nơi khác trong lúc còn có thể an ổn sống, nhưng thật sự trong thâm tâm Dung Lạc luôn tồn một sự chuẩn bị cho việc bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi đây. Có điều… Nếu phải chạy, Dung Lạc không muốn chỉ như vậy mà chạy. Cô muốn làm chút gì đó cho ngôi làng kia. Nói sao thì hiện tại cô cũng đang ăn thứ họ vất cả trồng ra. Hình ảnh những con người chất phác đó vẫn còn tồn tại trong ký ức của cô dù chỉ có mấy tháng cùng họ sinh sống. Điều họ làm với cô không tính là sai lầm nghiêm trọng. Cô là “Dung Lạc”, là một thành viên của ngôi làng, nói không dễ nghe thì đó là trách nhiệm không của riêng ai, còn sẽ không có ngoại lệ.

Có lẽ cô có thể dùng cái lý do trong làng nữ tánh hợp tuổi không chỉ có mình cô. Nhưng cô có lý do gì đùng đẩy trách nhiệm. Hơn nữa hiện tại cô nghĩ lại. Nếu cô không đến đây, vẫn có những thứ cũng sẽ không vì cô mà thay đổi. Giống như cuộc đảo chính sắp diễn ra, không biết lúc nào sẽ bắt đầu, lật đổ mọi bình yên ngôi làng kia đang có. Trách được nhất thời không tránh được một đời nếu cô còn ở nơi này. Có thể chỉ cần cho cô thời gian, để cô tìm hiểu rõ ràng năng lực kia còn hay không còn, cô có thể dựa vào nó để tránh né việc đó. Nhưng mọi chuyện liệu có thể tính toán như vậy?

Cái gọi là vận mệnh sắp đặt đều có lý do của nó. Cô có thể là mắt xích đầu tiên trong chuỗi Domino những việc đang diễn ra. Nếu không có cô chắc gì mọi thứ đã như vậy. Nhưng cô đã ở đây rồi… Có tha thứ cho ngôi làng kia được hay không là do bản tâm của cô. Có lẽ nguyên nhân không chỉ là do cô thương hại họ, lấy ân báo oán. Có lẽ còn là do cô không muốn để đám người kia được lợi.

Nhưng làm sao cô giúp được họ đây?



Cách tốt nhất là mang họ đi. Nhưng mang bằng cách nào?

Rồi lại mang đi đâu?

Dung Lạc vừa ăn vừa suy nghĩ đến mức đau đầu. Đến khi cảm thấy bụng hơi đau thì cô mới giật mình hoàn hồn. Dù vậy cô không có quá bối rối mà tạm thời không nghĩ đến những vấn đề kia, ngồi thả lỏng cơ thể một chút quả nhiên bụng không còn đau nữa.

Tâm lý của phụ nữ mang thai thật sự có ảnh hưởng rất lớn đến thai nhi trong bụng. Nếu không bác sĩ đã không dặn dò bà bầu luôn phải để cho tâm trạng của mình được thoải mái nhất, tránh việc suy nghĩ quá nhiều. Dung Lạc vuốt ve phần bụng vẫn còn bằng phẳng nhưng lúc dụng lực nhấn xuống có thể cảm nhận được sự tồn tại của bào thai đang từng ngày lớn lên.

Con à, con phải khỏe mạnh ra đời nhé. Sinh ra trong thời đại này không biết là tốt hay xấu, nhưng chúng ta không thể buông xuôi cho số phận con nhé. Mẹ tin con có thể trở thành long trong vùng biển rộng này.
Nhấn Mở Bình Luận