Lọc Truyện
Tội danh của Chiến Hạo đã được công khai cho toàn bộ căn cứ biết. Hình phạt cho hắn cũng đã được định ra. Bởi vì tính đặc thù của căn cứ, thả Chiến Hạo đi là không có khả năng. Nhưng bắn chết thì lại quá mức so với tội hắn phạm phải. Dù sao hắn vẫn ngoan cố cắn chặt việc bản thân mình hành vi chỉ là sơ sót, họ không thể gán thêm tội cho hắn. Còn chưa nói có cậu của hắn Chiến Thiên ở một bên chống đỡ... Rốt cuộc cắn cứ quyết định hình phạt cho Chiến Hạo là thả hắn xuống biển cho hắn tự sinh tự diệt. Đương nhiên, vì hai sinh mạng kia cùng với một vài nguyên nhân bên ngoài, hắn không phải đơn giản chỉ là thả xuống như thế thôi mà trước tiên sẽ bị cắt ba mươi sáu đạo vết thương trên người rồi mới thả ra.

Thử nghĩ xem, Chiến Hạo một thân mùi máu thơm ngon, cho dù là thời bình mà như vậy thả người xuống Đại Tây Dương đều phải thu hút một đống cá mập đến xâu xé chứ đừng nói thời đại này, bên dưới biển có bao nhiêu sự tồn tại nguy hiểm chết người luôn chầu chực nuốt chửng ngươi. Hình phạt này gần như đã đẩy Chiến Hạo vào con đường không chết không thôi, còn sẽ chết không toàn thây. Nhưng bởi vì có một Chiến Thiên ở bên cạnh, khó nói được mạng của Chiến Hạo có thật sự chấm dút tại đây hay không. Ít nhất là những người khác nghĩ như vậy. Nhưng người đưa ra chủ ý này thì không giống...

Lúc hình phạt này được đưa xuống không ngoại lệ đã gây ra một cuộc tranh cãi rất lớn. Dự là vì có hơn nữa số người rõ ràng đã theo phe Chiến Thiên không đồng ý.

Sắc mặt Đới Mặc không thể nói là đẹp cho được.

Vốn dĩ hắn đã biết kiểu gì nội bộ cao tầng cũng sẽ âm thầm phân chia phe phái, Chiến Thiên nhất định đã lôi kéo được không ít người. Có điều khi mọi thứ được phơi bày, lại nhìn vẻ điềm nhiên nhưng trong mắt Đới Mặc lại chẳng khác nào đang khinh thường của Chiến Thiên, ngoài mặt thì Đới Mặc không có biểu tình, thực chất nắm tay đặt ở nơi người khác không thấy đã nắm lại thật chặt rồi. Móng tay sắp bấm vào trong da thịt đến túa máu nhưng hắn lại không cảm thấy đau.

Nếu không phải còn nhìn đến được vẻ mặt thản nhiên của Mục Dã giữa lúc tình huống nhìn có vẻ không được thuận lợi này, Đới Mặc lại nghĩ đến gì đó, sắc mặt lúc này mới dễ nhìn một tí.



"Đó khác nào tội chết. Chẳng bằng một phát bắn kết thúc luôn không phải đỡ rườn rà rắc rối."

Một lão già lập tức lên tiếng trào phúng.

"Nhưng rõ ràng tội của hắn không có đến mức phải chịu hình phạt như lăng trì này."

Thả xuống biển là muốn Chiến Hạo tự sinh tự diệt. Nếu hắn còn sống thì là do hắn chịu cố gắng. Đây có thể xem là một kiểu trá hình để buông tha. Bởi vì họ đều rõ ràng có Chiến Thiên ở đó Chiến Hạo không thể chết được. Nhưng bây giờ thì... Cho dù Chiến Thiên có cứu kịp thì Chiến Hạo cũng phải mất mấy tầng da. Đó không phải là kết quả đám người theo phe Chiến Thiên muốn thấy. Cho nên mặc kệ thế nào họ nhất định phải thay đổi hình phạt này. Nghĩ như vậy, những âm thanh phản đối càng ngày càng nhiều hơn, mặc kệ sắc mặt của Đới Mặc có khó coi đến cỡ nào.

Trong phòng hội nghị không có nhiều người, từ quân nhân cấp tá cho đến thống lĩnh, nhìn sơ một vòng chỉ có bốn mươi lăm người mà thôi. Thế nhưng lúc này đã có hai mươi lăm người lên tiếng phản đối. Đó là chưa tính Chiến Thiên từ khi nghe công bố hình phạt đều chưa từng lên tiếng. Nhìn thì như lão công tư phân minh, thân là cậu của Chiến Hạo lại còn là cao tầng lãnh đạo, nói thế nào cũng không đúng nên dứt khoác im lặng. Nhưng hai mươi lăm người kia lại như tát vào mặt bên còn lại. Vẻ thản nhiên của lão chỉ càng khiến cho Đới Mặc và những người phe hắn âm thành hận đến nghiến răng mà thôi. Truyện Phương Tây

"Hư... Như vậy là còn từ bi. Nếu nhanh tay vớt hắn lên thì có khi hắn còn sống đấy."

Phe bên Đới Mặc lập tức mỉa mai lại ngay. Ai cũng nghe ra người vừa nói là đang ám chỉ cái gì.

Tuy chỉ là nói nói, thế nhưng chẳng ai nghĩ đó là lời nói đùa. Mà bởi vì vậy, ở trong tình huống đó muốn vớt Chiến Hạo lên lại càng khó như lên trời. Chiến Thiên muốn vớt nhưng phe Đới Mặc sẽ để cho ông ta dễ dàng làm vậy sao? Chiến Hạo nói gì cũng là người mang tội. Đó là hình phạt cho người có tội, Chiến Thiên muốn cứu hắn thì phải làm cho kín kẽ, nào có như lời cửa miệng của người vừa rồi đâu chứ, nói cứu là cứu.

"Quan trọng là tội của hắn không đáng để chịu hình phạt nặng như vậy đi."



Bên kia đương nhiên không chịu lép vế.

"Làm khó coi như thế có dễ ăn nói với những người khác."

"Đúng vậy."

Mỗi người một câu, chẳng sợ không dìm xuống được quyết định này.

Bọn họ đánh chủ ý gì Đới Mặc sao có thể không biết. Sắc mặt của hắn khó coi thêm một phần. Nhưng lúc này hắn lại không nói gì mà chỉ nhìn Mục Dã. Cứ như trên mặt Mục Dã có gì đó còn hấp dẫn hơn, còn có thể khiến cho tâm tình hắn dễ chịu hơn vậy.

Vấn đề là không chỉ Đới Mặc, một vài người nữa cũng nhìn hắn.

Ngược lại là Mục Dã, đương sự trong mắt họ vẫn một bộ bình thản lạnh lùng ngồi đó.

Một vài người nhìn thấy ánh mắt này của Đới Mặc thì trong lòng kinh nghi khó hiểu không thôi. Hay là họ đã bỏ qua cái gì, lại có cái gì đang diễn ra ở đây?



"Không phải ban đầu đã quyết định ném xuống biển là thôi sao?"

Chiến Thiên cũng chú ý đến, nhưng ông ta không giống đám người kia lắm, trong lòng ngược lại ẩn ẩn chút ngờ vực. Nhưng thấy tình huống lúc này đa đủ căng rồi Chiến Thiên đứng dịp lên tiếng. Khi nói chuyện giọng điệu ông ta có phần giống như bất lực, bất đắc dĩ lại bi thương vô cùng nhưng vẫn phải hỏi ra vậy. Đới Mặc nghe vào tai chỉ muốn nghiến răng nghiến lợi âm thầm phỉ nhổ dù ngoài mặt không có biểu hiện gì. Nếu không phải biết bản thân không thể chủ động nói ra nguyên nhân thì hắn đã nhịn không được lập tức lôi tên kia ra làm lựu đạn phản pháo đám người này rồi.

Nhưng lúc nghe ông ta nói hắn đã lập tức phối hợp theo: "Đúng là mới đầu đã quyết định theo dựa theo tội trạng của hắn mà đưa ra hình phạt. Nhưng có người nhìn không được, cứng rắn muốn nâng mức độ hình phạt của hắn lên, nếu không đối phương sẽ tiến hành Luật Thép với Chiến Hạo."

"Tôi cũng chỉ là nghĩ cho hắn mới quyết định nâng mức độ hình phạt lên, ít nhiều gì hắn vẫn có cơ hội sống sót, còn hơn là chết dưới Luật Thép. Tôi nói có đúng hay không Chiến lão?"

Đới Mặc chẳng thèm nhìn một đám người bị hai chữ Luật Thép chọc cho sững sốt, nói xong còn nhìn Chiến Thiên hỏi như đúng rồi.

Không ngoại lệ nhìn thấy sắc mặt Chiến Thiên trầm xuống, dù chỉ một giây nhưng người như Đới Mặc bình thường trầm ổn cũng không khỏi cảm thấy hả hê, sảng khoái trong lòng. Có điều nghĩ đến những động thái sau lưng của Chiến Thiên gần đây, Đới Mặc không có vui vẻ được bao lâu.
Nhấn Mở Bình Luận