Lọc Truyện
Mục Dã sau khi trở về cùng người con gái đi tắm, nấu ăn, chăm sóc chu đáo cho đến khi Dung Lạc an ổn nằm trên giường ngủ rồi hắn mới đi đến nhà bên cạnh.

“Tình huống thế nào rồi?”

Mục Dã không chút rường rà mà đi thẳng vào vấn đề ngay.

Tống Bằng có mấy giây im lặng nhìn hắn chằm chằm rồi mới lên tiếng: “Muốn một con tàu nhỏ có thể chứa được dưới mười người thì dễ. Lý do để xuất bến cũng không khó tìm. Tôi đã đánh tiếng với bên căn cứ, tùy thời có thể đi.”

Với địa vị của Tống Bằng, muốn làm chuyện này không khó.

“Đến lúc đó anh có thể lái tàu đi trước. Chị dâu tôi sẽ mang theo sau. Chúng ta tìm một địa điểm hội họp nhau rồi cùng rời đi. Nơi ở mới đã xác định được rồi.”

Mục Dã không có tỏ ra thất vọng vì Tống Bằng chỉ có thể tìm được một con tàu nhỏ như vậy. Nếu là trước ngày hôm nay thì có lẽ hắn sẽ còn nhiều đắn đo và lo lắng. Nhưng một chuyến ra biển đã củng cố niềm tin cho hắn. Hắn tin tưởng họ có thể thuận lợi đến được nơi họ muốn đi. Quan trọng là hành động rời đi phải cẩn mật, tránh bị người phát hiện thôi.

Tống Bằng nhìn biểu tình kiên định chắc chắn của Mục Dã, dù có nhiều lời muốn hỏi nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói ra. Rõ ràng Mục Dã không muốn nói cho hắn những gì cậu ta biết và dự định muốn làm. Nếu không phải có nhiều năm vào sinh ra tử cùng thái độ làm người của Mục Dã, có lẽ hắn đã không chịu được mà hỏi cho ra lẽ hoặc là rút lui tự mình nghĩ cách rồi.

“Trước sau gì anh cũng biết thôi. Hiện tại tôi nói cũng chưa chắc anh tin hay có thể nói cho rõ ràng được.”



Mục Dã biết hắn nghĩ gì nên chủ động nói.

“Tôi sẽ không lấy an nguy của vợ con ra làm trò đùa.”

Điều này là có thể chắc chắn. Và nếu không phải bởi vì nó, có khi Tống Bằng đã không theo hắn trong khi còn chưa biết đi hay ở mới tốt. Dù sao nếu được thì ở lại đây vẫn tốt hơn rời đi, điều kiện bên ngoài thế nào họ là người biết rõ nhất.

“Cậu vẫn nhất định muốn mang theo đám người kia?”

Tống Bằng trầm ngâm một lúc rồi lại hỏi.

“Nếu họ chịu theo thì nhất định.”

Mục Dã không có biểu tình gì đặc biệt đáp.

“Có họ giúp khai hoang thì chúng ta có thể nhanh chóng ổn định được cuộc sống mới.”

Điều này Tống Bằng không phải không biết. Nếu không mỗi lần họ chiếm đóng được một nơi cũng sẽ không phái người đến đó. Một là để chấn thủ, hai là để khai hoang, khai thác tài nguyên nơi đó, xây dựng nó thành một nơi có thể ở được.

Khoảng không xung quanh lại rơi vào im lặng không rõ hồi kết. Mục Dã biết Tống Bằng cần thời gian suy nghĩ cho nên không có thúc giục.

“Thật sự không có kết quả khác?”

Lời này vang lên có vẻ không đầu không đuôi nhưng Mục Dã biết Tống Bằng đang hỏi cái gì. Hắn không có nghĩ gì, không biểu tình đáp: “Chiến Thiên sẽ không buông tha cho hành động lão có lẽ là đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ lâu. Chậm nhất là vào ngày Chiến Hạo bị xử phạt hắn sẽ xuất động. Bên phe Đới Mặc có sống sót được không tôi không biết nhưng họ nhất định sẽ thua.”

Những người bên phe Đới Mặc không phải thật sự có chính kiến giống nhau. Không ngoại lệ trước đó Đới Mặc đã lung lạc họ bằng nhiều lợi ích khác nhau mới có được số lượng kia. Nhưng hội nghị ngày hôm đó ai cũng nhìn thấy được phe họ không bằng phe bên kia. Tình huống chưa gì đã vào thế bất lợi rồi. Khả năng sau ngày hôm đó sẽ có rất nhiều người thay đổi chiến tuyến. Liệu còn có bao nhiêu người theo Đới Mặc, thật sự là khó mà nói được. Lại thêm giặc ngoài…

Mục Dã nhạy bén phát hiện bờ vai của người bên cạnh hạ xuống rất nhỏ. Xem ra Tống Bằng chưa phải thật sự hết hy vọng với phe Đới Mặc, nhưng lời nói gần như khẳng định của hắn đã trực tiếp đánh tan chút hy vọng cuối cùng đó. Hắn không tránh Tống Bằng còn có suy nghĩ này. Nếu được thì hắn cũng sẽ không làm đến bước này đâu. Khai hoang khó thế nào hắn nào phải không rõ.



“Rời đi nhất định không phải là kết thúc. Có khi sẽ là một bắt đầu mới tốt hơn nếu chúng ta không từ bỏ lý tưởng sống.”

Mục Dã hướng mắt về phía biển rộng ngoài khơi vừa trầm giọng nói.

“Được, tôi tin cậu.”

Tống Bằng xem ra đã lấy lại được thái độ thường ngày của mình lạnh lùng đáp. Phải thôi, Tống Bằng nếu là người bị lụy, lo được lo mất, bám riết không tha cho một thứ không tồn tại thì đã không có được thành tựu như ngày nay. Hắn và Mục Dã là cùng một loại người nói vậy cũng không sai. Cho nên Mục Dã chưa từng nghĩ đến Tống Bằng sẽ nữa đường đứt gánh. Ngược lại, cho dù thế nào hắn cũng nhất định phải lôi kéo Tống Bằng theo cùng. Nhưng ở lúc Mục Dã nghĩ Tống Bằng sẽ không nói gì nữa thì…

“Nhưng mà…”



Tiễn Mục Dã rời đi, Tống Bằng vừa quay lưng đã nhìn thấy Dung Tình vốn đang ngủ trong phòng lại đứng ở phía sau cửa ban công, từ bên trong nhà nhìn ra hắn.

Không biết Dung Tình đã nhìn bao lâu. Nhưng bởi vì cô đứng bên trong cánh cửa nhìn ra bên ngoài ban công cho nên hắn mới không phát hiện ra cô. Hoặc có lẽ là do hắn thất thần nên mới không nhận thấy được động tĩnh từ trong nhà. Dù sao cửa ban công rõ ràng chỉ là đang khép hờ…

Những chuyện hắn cùng Mục Dã bàn tính bấy lâu này hắn đều không có nói cho Dung Tình biết. Hắn không phải tính giấu giếm cô cái gì, chỉ là hắn cảm thấy không cần thiết phải nói. Dung Tình cũng chưa bao giờ hỏi. Hiện tại với tính tình của Tống Bằng, hắn không thể nào tỏ ra chột dạ cho dù cô đã biết hết.

Tống Bằng biểu tình không khác thường ngày thản nhiên bước lại gần người con gái thân mình nặng nề vẫn luôn nhìn hắn từ nãy đến giờ nhưng lại không nói lời nào. Phải thôi, Dung Tình trước nay hành vi chuẩn mực đều giống một quân tẩu thời bình, chưa từng tò mò về công việc của Tống Bằng. Quá trình hai người họ đến với nhau bình thường đến không thể bình thường hơn, tựa như người ta đem hai mảnh ghép đặt cùng một chỗ. Họ sinh ra là để dành cho nhau, chẳng cần quá trình tìm hiểu hay dần dần yêu nhau. Họ chỉ cần bình lặng nằm cạnh nhau là đủ rồi.

“Đừng lo lắng.”

Tống Bằng bá đạo ôm cô vào lòng, mạnh mẽ lại không khiến cô đau, cẩn thận đưa cô vào lại phòng. Dung Tình chẳng có lý nào phản đối hành vi của hắn nên cô nhẹ nhàng nương theo, cùng hắn đi vào phòng ngủ.

“Em không lo lắng.”

Thật sự, Dung Tình không có lo lắng gì cả. Bởi vì cô biết hắn sẽ chu toàn cho mình. Cho nên Dung Tình không định hỏi gì về những điều cô mới nghe thấy từ cuộc nói chuyện của hai người đàn ông này hết.



“Con đạp.”

Đúng vậy, đơn giản chỉ là đứa nhỏ đạp cô, khiến cho cô không thể ngủ được mới đi tìm hắn.

Tống Bằng bởi vì lời nói của cô mà chú mục vào cái bụng cao cao kia. Giống như hưởng ứng, bên dưới bàn tay đang đặt trên bụng Dung Tình của hắn lập tức bị một thứ không rõ là tay hay chân nhỏ đạp một cái thật vang dội. Biểu tình trên mặt hắn trầm ngưng một chút, bên trong ánh mắt có thứ cảm xúc mang tên là dịu dàng. Sau đó hắn khẽ liếc qua đồng hồ treo tường. Hiện tại chỉ mới qua thời gian ngủ trưa của Dung Tình được nữa tiếng. Không biết cô đã đứng ở đó bao lâu nhưng cô nhất định là chưa ngủ được bao lâu cả.

“Tôi dỗ nó cho em ngủ.”

Nói rồi hắn nhẹ tay nhẹ chân, dùng lực đạo ôn nhu nhất đỡ cô lên giường. Dung Tình nương theo hành động của hắn chui vào chăn, sau đó được hắn ôm vào lòng.

Bàn tay lớn của người đàn ông nhẹ vỗ về bụng tròn căng, đã muốn lớn như quả dưa hấu của Dung Tình, tay còn lại cũng vỗ vai cô theo nhịp. Ai có thể nghĩ một người đàn ông cao lớn lạnh lùng sắc bén như vậy lại có thể có những hành động ôn nhu nhẹ nhàng đến thế. Cũng chính bởi vì tồn tại hai mảng đối lập mới càng khiến cho người ta cảm nhận được một cách sâu sắc nhất sự coi trọng của người đàn ông này đối với vợ con của mình. Mọi lo lắng của hắn đều là vì chu toàn cho họ, chẳng có gì đáng trách.

Dung Tình không hề nói gì kể từ lúc đó. Cô nằm gọn trong lòng người đàn ông, đầu gác lên bắp tay cứng rắn nhưng đặc biệt an toàn, nữa bụng nặng nề được người đàn ông nâng đỡ… Theo sự vỗ về của hắn dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ở nơi cô không nhìn thấy, ánh mắt của người đàn ông trở nên kiên định hơn bao giờ hết, cũng đặc biệt nguy hiểm khiến người không dám coi thường.

***Nghỉ lễ vui vẻ***
Nhấn Mở Bình Luận