Lọc Truyện
Thời gian vội vàng trôi đi, cứ như sợ bản thân đã cho người khác quá nhiều thì giờ và cơ hội để chuẩn bị kỹ càng cho những kế hoạch của họ vậy.

Trong suốt thời gian trước khi ngày Chiến Hạo thực thi hình phạt đến, cả căn cứ giống như bị áp lực vô hình đè ép phía trên. Người biết gì thì không nói, người không biết gì dù chậm tiêu đều cảm thấy được mà cẩn thận quan sát biểu tình của những người còn lại trong căn cứ. Nhưng đó chỉ là số ít trong đám người. Đã là người nhận thức được mình theo phe nào thì không có chuyện thờ ơ hay không biết gì.

Trước hôm đó một ngày, sau khi nói chuyện với Dung Lạc về hành động ngày mai, Mục Dã đã đi tìm Tống Bằng.

Đối phương có lẽ cũng đang đợi hắn cho nên thời điểm hắn mới gõ được một cái thì Tống Bằng đã ra mở cửa.

“Cậu dự định đi thế nào? Ngày mai không phải cậu sẽ giám sát Chiến Hạo thực thi hình phạt sao?”

Câu này Tống Bằng đã muốn hỏi từ lâu rồi nhưng mấy hôm nay Mục Dã luôn âm thầm lặng lẽ một mình, cũng đánh tiếng không cho hắn tiến hành giao lưu. Nhưng hiện tại cho dù là người mù cũng đều nhìn thấy được không khí áp lực trong căn cứ. Rõ ràng ngày mai sẽ là một ngày không bình yên. Hắn không đoán sai có lẽ ngày mai cũng là ngày Mục Dã sẽ hành động. Là ngày họ sẽ rời đi. Vậy mà theo như kế hoạch Tống Bằng sẽ lái tàu đi trước, Mục Dã đều đi giám sát Chiến Hạo… Vậy ai sẽ đưa hai người phụ nữ mang thai này rời khỏi đảo??? Nếu không phải bản thân đã rất kiên nhẫn, Tống Bằng nhất định sẽ nắm áo Mục Dã lên hỏi cho rõ.

Mục Dã nhìn Dung Tình ngồi trong phòng khách thì hắn ngược lại không có bất ngờ. Hắn nhìn Tống Bằng nói: “Ngày mai anh sẽ ra biển đúng không?”

Tống Bằng lạnh lùng gật đầu.

“Vậy anh cứ đi đi. Sau đi rời đi anh dừng lại ở cách hòn đảo ba hải lý về phía đông rồi chờ đợi tàu của ngôi làng đến.”

Mục Dã thản nhiên tiếp lời.

“Còn cậu tính thế nào?”

Tống Bằng hỏi lại lần nữa. Không thể trách hắn nôn nóng. Nếu không phải vì thực hiện theo đúng kế hoạch thì dù biết không có chuyện gì xảy ra với vợ con mình, hắn cũng sẽ không rời khỏi hòn đảo vào lúc này đâu.

“Ngày mai tôi buộc phải đi nhìn xem Chiến Hạo, không chỉ vì muốn xác nhận được hắn có bị cá tha đi không, mà quan trọng là tôi phải lôi kéo sự chú ý của bên phe Chiến Thiên, hòng che giấu cho kế hoạch lần này của chúng ta.”



Mục Dã nghiêm nghị nói.

“Cậu đi rồi ai sẽ phụ trách di chuyển người?”

Tống Bằng đương nhiên hiểu cách làm của Mục Dã. Nhưng như vậy…

“Dung Lạc sẽ dẫn người đến hội họp cùng anh.”

“Dung Lạc?”

Tống Băng đã muốn không đủ kiên nhẫn, không kiềm được ngờ vực khi nghe Mục Dã nói như vậy: “Cậu thấy như vậy khả thi sao?”

Mục Dã trái ngược lại không có nói gì mà chỉ nhìn Tống Bằng với một ánh mắt kiên định.

“Được thôi.”

Tống Bằng có bức xúc muốn vò đầu bức tai bực bội thỏa hiệp: “Hy vọng cậu đừng có làm cho tôi thất vọng.”

“Tôi sẽ không đem an nguy của vợ con mình ra mạo hiểm.”

Mục Dã lần nữa trầm giọng nhắc lại lời này. Tống Bằng có bực bội không thể trút, không muốn nói gì nữa. Hắn thật sự là mệt mỏi khi phải đánh thái cực quyền với Mục Dã thế này.

“Chị dâu hãy chuẩn bị sẵn sàng. Dung Lạc sẽ đến đón chị.”

Hắn lại quay qua nhìn Dung Tình phân phó.

“Chị cứ việc chuẩn bị một ít đồ dùng hằng ngày. Nếu trên đường đi có người chặn hỏi, Dung Lạc không giải quyết được thì chị cứ nói chị đến trong làng thay đổi bầu không khí. Mà chắc sẽ không có người chú ý đến hai người đâu.”

Bởi vì ngày hôm đó ai nấy đều bận canh chừng nhau, làm gì còn có người rảnh rỗi. Chính là Mục Dã cũng không nói chắc được, cho nên chuyện ngoài ý muốn vẫn có thể xảy ra mà thôi.

Dung Tình nghe thấy thì gật đầu xem như đã biết. Cô không có hỏi lại gì hết, đặc biệt khiến người yên tâm.

“Chuyện anh nói trước đó…”

“Không phải cậu nói muốn lôi kéo sự chú ý của người khác sao? Cậu cứ làm việc của mình, sẽ có người cùng cậu làm việc này. Nhưng rút lui thế nào tùy thuộc vào cậu rồi.”



Tống Bằng ngăn lại câu hỏi của Mục Dã mà giành trước nói.

Mục Dã nghe vậy rồi thì thức thời không nói nữa. Hắn sao không nhìn ra Tống Bằng đang bất mãn với hắn. Nhưng hắn chịu thôi. Dù sao đến thời điểm thì không cần hắn nói gì hết Tống Bằng cũng sẽ hiểu.

Lại trải qua một đêm không tính là bình yên, rốt cuộc ngày thực thi hình phạt với Chiến Hạo đã tới.

Mới sáng sớm Dung Lạc đã bị tiếng biển cả gào thét ầm ầm như tận thế đến đập vào cửa sổ gọi tỉnh.

Trong tiếng gió biển như thiên binh vạn mã Dung Lạc vẫn nghe được thông điệp đến từ đó. Thời điểm đứng trên ban công nhìn ra biển Dung Lạc có thể nhìn thấy ngoài khơi xa sóng lớn đập vào bờ không ngừng. Từng con sóng cứ như hận không thể nuốt chửng hòn đảo nhỏ bé này thi nhau hướng về phía nó nhe răng múa vuốt. Nếu không phải nghe được nhắn nhủ của biển, có khi Dung Lạc đã nghĩ có phải ông trời đang đối đầu với cô hay không đó. Tuy không biết làm sao mà biển lại khiến thời tiết trở nên thế này, nhưng cô tin tưởng biển sẽ không hại cô. Cô cứ yên tâm đi làm chuyện của mình là được rồi.

Nhưng rõ ràng thời tiết ngày hôm qua còn đẹp, hôm nay lại có thay đổi lớn như vậy. Người không biết thì còn có sức nói giỡn rằng biển cũng cảm nhận được sóng gió ngày hôm nay cho nên hưởng ứng theo. Người đang ôm ấp ý định muốn làm việc lớn thì không khỏi nhìn biển nhíu mày. Kể cả Tống Bằng khi nhìn thấy tình hình này sắc mặt cũng là xấu đi thấy rõ.

“Em cảm thấy như vầy chưa chắc đã là chuyện gì không tốt.”

Dung Tình đứng trong nhà nhìn ra ban công, mặc dù đã cách một cánh cửa nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sóng to gió lớn ngoài kia. Bởi vì cánh cửa nhà không ngừng lay động cứ như bên ngoài có rất nhiều người đang ra sức đẩy nó ra, muốn tiến vào bên trong. Cô khẽ trấn an người đàn ông sau lưng: “Ít nhất những người khác cũng sẽ hành động cẩn thận hơn, không dám quá mức suồng sã. Như vậy chúng ta sẽ có nhiều cơ hội để che giấu hành tung cùng chạy trốn.”

“Nhưng em đang mang thai.”

Tống Bằng lông mày vẫn nhíu chặt không thôi.

“Những chuyện nên xảy ra thì nhất định sẽ xảy ra, sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà ngừng lại.”

Dung Tình quay lại ôm lấy eo người đàn ông, ngẩng đầu nhìn hắn nói. Bụng lớn vừa lúc bị hai người che chắn ở giữa, mặc cho gió bão bên ngoài có lớn cỡ nào thì nó vẫn sẽ được an toàn: “Em không có yếu đuối như anh nghĩ đâu. So với em Dung Lạc còn chưa được ba tháng mới thật sự cần lo lắng.”

“Đến lúc rồi, anh mau đi đi.”

Cô khẽ vuốt đầu mày nhíu chặt của hắn vừa nhắc nhở.

Tống Bằng nhìn cô một cái thật sâu. Rốt cuộc thì chuyện gì nên đến cũng đều phải đến. Hắn chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vào tương lai phía trước vẫn đứng về phía họ.

“Cẩn thận chính mình.”

Người đàn ông thả lại một câu này rồi thẳng thừng dứt khoát quay lưng đi.





“Chú ý an toàn.”

“Anh cũng vậy.”



“Bọn họ đã tập kết bên ngoài khơi cách hòn đảo năm hải lý. Khi thời cơ đến sẽ trước tiên vớt Chiên Hạo lên rồi cùng lúc tấn công vào. Đới Mặc lần này ra biển nhất định không có cơ hội trở về.”

“Trong căn cứ đã có hai phần ba người thuộc về phe của chúng ta rồi.”



“Sóng lớn như vậy chúng ta đi được sao?”

“Bên kia không có đánh tiếng tí nào thì nghĩa là vẫn sẽ đi. Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đã xong rồi. Hôm nay vừa lúc có một buổi nghi thức cúng tế thần biển theo tập tục trong làng. Mọi người sẽ tập trung ở bãi biển. Có lẽ ông trời không phải đang cản trở chúng ta.”

“Hiện tại chúng ta chỉ có thể nhìn thẳng vào phía trước. Không còn đường quay lại nữa.”



“Tống trung tá lên đường thuận lợi.”

Một người quân nhân phụ trách xuất nhập tàu thuyền của căn cứ vừa cười nói vừa đưa cho Tống Bằng một cái thẻ từ dùng để kích hoạt con tàu.
Nhấn Mở Bình Luận